Dương Thần epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Thu Nạp Đào Thần.
ồng Dịch cũng không nghĩ mình bị thương nặng đến như vậy, ngay cả Quá Khứ kinh cũng không vận khởi nổi.
Kể từ khi tu luyện một trong ba đại kinh thư cao nhất của Đại Thiện Tự là Quá Khứ Kinh, hắn cảm giác mình tiến bộ thuận lợi không gặp bất cứ vấn đề gì, vô luận thần hồn bị thương tổn ra sao đều có thể khôi phục như cũ.
Chính bởi vì như thế hắn dựa vào sự thần thông của pháp môn này mà đối kháng với các cao thủ lợi hại hơn so với mình như Triệu Phi Dung, thậm chí là Thiện Ngân Sa. Một trong thiên hạ bát đại yêu tiên cũng không thể tiêu diệt thần hồn của hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại chịu thua thiệt rất lớn. Hắn vốn cho rằng một lão quản gia của Vũ Ôn Hầu phủ, cho dù lợi hại hơn đi nữa, mạnh hơn đi nữa, dưới sự bao vây tứ phía như vậy, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân. Từ đó chẳng những có thể chặt đứt một cánh tay phải của Vũ Ôn Hầu phủ, mà còn có thể có được một kiện bảo ý, thậm chí còn có thể bắt sống lại, hỏi ra không ít thứ.
Nhưng ai biết được cái lão Ngô đại quản gia này, chẳng những không chết mà ngược lại còn thi triển ra tuyệt thế võ công, khiến thần hồn của hắn trọng thương, lại còn giết chết hơn mấy chục Huyết Sa vệ, thậm chí là giết chết năm tên Liệt Kình tử sĩ.
May mà đám Xích Truy Dương kịp thời tới. Nếu không sợ rằng những cao thủ bên mình cũng bị giết chết thảm trọng, bản thân chưa kịp tích súc được lực lượng thì đã bị hủy rồi.
Ngay cả ở bên trong đào thần kiếm, thi triển linh hồn qua toàn, bộc phát lực lượng mạnh nhất, vậy mà cũng không làm gì được Ngô đại quản gia. Hồng Dịch hiện giờ đành phải đè nén tâm lý muốn báo cừu cho mẫu thân, lấy lại công đạo vào thật sâu trong lòng.
Một Ngô đại quản gia đã có thể khiến mình tổn thất thảm trọng như vậy, thiếu chút nữa bị diệt toàn quân, chứ đừng nói là tự thân Hồng Huyền Cơ ra tay.
Chỉ sợ Hồng Huyền Cơ đích thân ra tay, thì mình bị bóp chết so với con kiến còn nhanh hơn. Không nói đến Hồng Huyền Cơ, chỉ nói đến thủ hạ của hắn, không biết còn có người nào thực lực như Ngô đại quản gia hay không? Đại la phái còn bao nhiêu cao thủ nữa đây?
Nhưng trước mắt không điều trọng yếu nhất là làm sao chữa trị tổn thương thần hồn của mình thật tốt đã.
Bây giờ Hồng Dịch đã không thể vận bất cứ pháp thuật gì. Tu luyện đạo thuật bước đầu tiên là định thần cũng không thể làm được. Biện pháp duy nhất chỉ có thể để cho người khác hỗ trợ, thi triển đạo thuật giúp mình chữa thương. Nếu không thần hồn sẽ dần dần suy yếu xuống, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.
Trong đám thủ hạ của Hồng Dịch, chỉ có một mình Kim Chu là tu luyện đạo thuật đến âm thần, hơn nữa còn thừa kế đạo thuật của Kim Chu Pháp Vương, nhất định là có pháp môn giúp người tu dưỡng thần hồn.
Năm đó Mộ Dung Yến cũng thi triển đạo thuật của Huyền Thiên Quán để giúp Hồng Dịch an thần.
Chỉ cần hơi có ngoại lực tác động, trấn an thần hồn, thì ngay lập tức Hồng Dịch có thể miễn cưỡng xuất xác, tiến vào trong đào thần kiếm tự trị liệu, vận luyệ Quá Khứ Kinh để khôi phục thần.
- Ừ!
Kim Chu nghe thấy giọng nói của Hồng Dịch, liền ừ một tiếng rồi bất động. Âm phong thổi phần phật, âm thần xuất xác. Vẫn là một thiếu nữ mặc y phục màu vàng, mang theo chút giảo hoạt, nghịch ngợm, có thoáng chút lệ khí ngây thơ.
Âm thần Kim Chu vừa ra liền yên lặng vận chuyển. Hai tay chắp thành hình chữ thập, thi triển đủ mọi động tác tựa như đang múa.
Tiếp đó, những đom đóm sáng hỗn loạn trước mắt Hồng Dịch biến mất, các loại ảo ảnh không giải thích được cũng dần dần biến mất. Trong thần niệm của Hồng Dịch xuất hiện một pho tượng nữ thần diện mục xinh đẹp, thân mặc áo khoác ráng mây, khí độ ung dung, chân để trần, đang ngồi trên một đài hoa sen.
Pho tượng nữ thần này trong tay cầm một đóa liên hoa, miệng khẽ mỉm cười, tựa hồ tập trung tất cả từ ái, tựa như mẹ của chúng sinh, khiến cho người cảm thấy vô cùng an bình. Nhìn pho tượng thần nữ này, ai ai cũng có cảm giác dễ chịu như được mẫu thân ôm ấp trong lòng, không sợ bất cứ mưa gió gì.
Được mẫu thân ôm ấp trong lòng, hài tử nào chẳng cảm thấy an ổn?
Trên thế giới này, không gì có thể khiến lòng người an bình hơn là được mẫu thân ôm vào trong lòng.
- Bi Mẫu Bồ Tát! Đại Bi Hoàn Hồn Kinh! Đây chính là bảo điển gần với Quá Khứ Kinh trong truyền thuyết của Đại Thiện Tự. Có năng lực vô thượng chữa trị thần hồn. Nếu, nếu ta có thể có được, vậy thì cũng không sợ hao tổn thần hồn nữa! Khi thi triển đạo thuật cũng không cần cố kỵ nhiều thứ, thực lực chắc chắn sẽ tăng lên gấp mấy lần đây!
Đoạn đại tiên sinh cũng xuất thần hồn, đứng ở phía xa xa, thấy rõ ràng pháp thuật Kim Chu thi triển.
Hắn kiến thức rộng rãi, vừa liếc qua một cái liền biết được môn đạo thuật này, ý niệm trong đầu dao động kịch liệt.
- Kim Chu Pháp Vương...đáng tiếc, đáng tiếc nàng ta là cháu gái của Kim Chu Pháp Vương. Là yêu tiên khác thì tốt rồi...Chỉ cần không phải là Khổng Tước Vương Hạnh Hiên, Thiên Xà Vương Tinh Mâu, ta cũng có thể dùng sức mạnh. Nhưng lại là con nhện Kim Chu Pháp Vương này, đúng là khó bắt được. Ngay cả cao thủ đạo thuật cao cường hơn hắn cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Suy nghĩ một hồi lâu, Đoạn đại tiên sinh cuối cùng cũng chế trụ lại ý niệm đang dâng lên trong đầu.
- Thật dễ chịu...
Đây là cảm giác đầu tiên của Hồng Dịch. Thần hồn bị hao tổn đến cực điểm, trong đầu có vô số ý niệm hỗn loạn đều bị chấn nhiếp, hàng phục. Cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, thần hồn đã có thể trấn định lại được.
Định được thần thì mọi việc cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Hồng Dịch đột nhiên xuất khiếu một cái, liền lập tức cảm thấy gió lạnh thổi phần phật xung quanh, toàn thân rét run, thậm chí giống y như lần đầu tiên mình xuất xác.
Một đại cao thủ đạo thuật phụ thể, trong nháy mắt bị đánh bật trở về nguyên hình.
Tiến mạnh vào trong đào thần kiếm, Hồng Dịch liền cảm thấy được thần hồn lực dồi dào của linh thần đào thần kiếm, tinh khiết không có một chút tạp chất.
Âm thần cùng linh thần của đào thần dung hợp cùng một chỗ. Hồng Dịch cảm thấy lực lượng của mình dần dần hồi phực lại. Những những thứ thần niệm phức tạp trong đầu, những ảo ảnh, cho tới từng thứ âm ma, Dạ Xoa, La Sát cũng xuất hiện trước mặt mình, giương nanh múa vuốt, muốn thôn phệ lòng người.
Vận khởi Quá Khứ Kinh. Trong nháy mắt, bản lai diện mục của đại phật từ trăm ngàn kiếp trước, từ trước khi vũ trụ sinh ra, liền hiện lên trong thần hồn của hắn.
Kinh văn của Quá Khứ kinh tạo thành từng ý niệm thâm thúy trong đầu, xoay tròn xung quanh thân đại phật.
Trong lòng Hồng Dịch liền tuôn ra một cỗ vĩnh hằng bất động, giống như ý cảnh của tự bản thân. Hắn dường như có một chút, một chút cảm giác lần mò ra ý nghĩa của chữ Niết Bàn!
Đúng lúc này, một cỗ thần hồn lực cường đại, tinh khiết tràn ngập vào trong thần hồn của Hồng Dịch. Hai thần hồn hoàn toàn dùng hợp, tôi luyện cùng một chỗ, giống như đao kiếm được rèn trong lò lửa.
Lực lượng dần dần khôi phục. Căng phồng ra....
- Chuyện gì xảy ra vậy!
Hồng Dịch đang đắm chìm trong sự tìm kiếm Niết Bàn, đột nhiên cảm nhận thấy thần hồn của mình cấp tốc lớn mạnh, đột nhiên thanh tỉnh lại.
- Đây là thần hồn lực của đào thần chi linh mà. Hình như có một bộ phần đang dần dần dung hợp với ta! Đây không phải là mượn mà là hoàn toàn dung hợp...
Hồng Dịch cẩn thận cảm thụ cỗ lực lượng đang tràn vào thần hồn của mình. Đột nhiên hắn hiểu ra, cỗ lực lượng này đúng là lực lượng của linh thần đào thần. Hoàn toàn triệt để dung hợp với mình.
Loại dung hợp này cũng không giống như mượn lực lượng mấy lần trước, mà chân chính là hợp hai làm một.
Trước kia tiến vào trong đào thần kiếm mượn lực lượng, khiến cho thần hồn lớn mạnh. Hồng Dịch có thể cảm nhận rõ rệt điều này. Lực lượng của đào thần mặc dù tinh khiết nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một cỗ ý chí yếu ớt, giống như cây cối, mặc dù không cảm nhận được ý thức của nó, nhưng sâu bên trong vẫn còn ẩn chứa ý thức.
Nhưng bây giờ, một phần ý chí của đào thần dường như bị biến mất, giống như bị thứ gì đó cắn nát.
Dưới tình huống như thế, khiến cho thần hồn lực vốn rất tinh khiết của linh thần đào thần mất đi sự trói buộc của ý chí, bắt đầu tiêu tán, nhưng lại có Hồng Dịch bên cạnh thu nạp vào.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là do vừa rồi mình thi triển linh hồn qua toàn đã phá vỡ một phần cỗ ý chí yếu ớt của đào thần? Đúng rồi! Ta với đào thần kiếm cũng giống nhau, đều là thi triển linh hồn qua toàn. Ta có Quá Khứ Kinh, thần hồn bị phá vỡ còn có thể khôi phục được, nhưng đào thần chi linh không như thế được. Mặc dù ý chí của nó cứng rắn, nhưng trải qua hơn mười lần bị phá vỡ vẫn bắt đầu dao động, vì thế không trói buộc được lực lượng khổng lồ bên trong nữa, để ta thu nạp, chiếm lấy tiện nghi!
Hồng Dịch hiểu ra.
Trong lúc hắn cẩn thận cảm thụ thần hồn khổng lồ của đào thần, cỗ lực lượng kia đột nhiên biến mất, giống như đê vỡ được bịt chỗ hở, giống như ngựa hoang được kéo lại dây cương.
- Đào thần chi linh này vừa khôi phục lại ý chí, trói buộc lại lực lượng của mình, cũng không thể thu nạp được nữa.
Hồng Dịch cảm thụ được ý chí của đào thần kiếm.
- Thần hồn lực của ta tăng thêm không ít! Hơn nữa thương thế cũng được chữa trị hết! Nếu như nói Nguyên Tẫn Thiên Châu là vô thượng linh dược để tu luyện võ đạo thì đào thần chi linh này chính là dược liệu đại bổ để tu luyện thần hồn. Nếu như, nếu như ta một lần nữa thi triển hơn mười lần linh hồn qua toàn, đánh loạn ý chí của nó, để thần hồn lực tinh khiết của nó bị rò rỉ ra, thế thì ta lại một lần nữa có thể thu nạp vào! Một ngày nào đó có thể thu nạp hoàn toàn lực lượng của đào thần kiếm, dung hợp làm một thể! Thậm chí có thể đạt thành quỷ tiên.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một ý niệm xuất hiện trong đầu Hồng Dịch.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hồng Dịch đã muốn lập tức thi triển hơn mười lần linh hồn qua toàn nữa! Nhưng ngẫm lại, vừa này mới thi triển gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, ngay cả Quá Khứ Kinh cũng không thể tu luyện, còn phải dựa vào kim chu hỗ trợ. Hồng Dịch liền cảm thấy chuyện này cứ để đó tính sau.
- Lực lượng của đào thần chi linh này thật là tinh khiết, thật là cường đại!
Không biết trải qua bao lâu, Hồng Dịch cảm nhận thấy thương thế hoàn toàn hồi phục như cũ. Đạo thuật không bị thụt lùi, ngược lại thần hồn còn cường đại hơn trước kia, ngưng luyện hơn nhiều.
- Nếu như ta chân chính thu nạp đào thần chi linh, đạt thành quỷ tiên, thì sao phải sợ ai nữa? Kể cả là Ngô đại quản gia, cái tên võ thánh này cũng không khiến ta sợ nữa! Sau khi tu thành quỷ tiên, Bảo Nhật Quang Vương Thân sẽ luyện thành lớn như người thật, chân hỏa ngưng tụ lưu chuyển, cát đá bùn đất cũng bị thiêu rụi thành nham thạch! Lúc đó ta sao phải sợ lão nữa!
- Ngô đại quản gia bỏ chạy, nhưng nguy hiểm của ta chẳng những không được giải trừ, ngược lại còn tăng lên nhiều. Nếu không nhanh chóng tăng cường thực lực! Chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn. Nhất định phải tu thành quỷ tiên! Sau khi tu thành quỷ tiên! Khi gặp phải nguy hiểm lớn nhất, ít ra, ít ra cũng có thể thi giải chuyển thi. Chỉ cần ta đạt đến quỷ tiên, liền có được vô tận tính mạng.
Hồng Dịch kích động trong lòng.
Rào một tiếng, thần hồn từ trong đào thần kiếm thoát ra ngoài, lượn một vòng trên không trung, âm phong nổi lên khiến cho vạt áo của mọi người bay phần phật.
Ý niệm của Hồng Dịch vừa động, liền toàn lực vận chuyển Bảo Nguyệt Quang Vương Thân.
Trong lúc đó bỗng nhiên một dải ánh trăng như lụa từ trên cao rọi xuống, tập trung lên thần hồn của hắn. Trong khoảnh khắc, thần hồn của hắn càng ngày càng trở nên trong suốt, cuối cùng rầm một tiếng, bùng lên hỏa diễm.
Gió cùng lửa gào thét, tảng đá trước mặt lập tức bị chấn nát ra từng mảnh.
Lúc này là ban đêm, chỉ có ánh trăng. Hồng Dịch vốn chỉ có thể ngưng tụ thành Bảo Nguyệt Quang Vương Thân. Nhưng bây giờ hắn mạnh mẽ mở rộng thần niệm, tụ tập một lượng lớn ánh trăng, cuối cùng cũng sinh ra sự biến đổi về chất, trở thành hỏa diễm của Bảo Nhật Quang Vương Thân.
- Hồng Dịch này...Tại sao có thể làm như vậy...gần như phải chết rồi mới phải chứ! Sao có thể đột phá được chướng ngại, chân chính tiến vào cảnh giới phụ thể đại thành. Dùng niệm tiến nhanh về vật.
Đoạn đại tiên sinh nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng hiện lên một suy nghĩ duy nhất.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần