Chương 13: Thiêu Đậu Thanh Diệp
ị Lâm đại mĩ nhân này tựa hồ đối với ta cũng không tệ!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm trong lòng, lời lẽ trong miệng càng thêm thân thiết: “Thanh Diệp tỷ tỷ, các nàng đến đây để có việc gì?”
“Uy, Diệp Vô Ưu, ngươi gọi loạn gì thế?” Lâm Lộng Nguyệt phẫn nộ nói.
“Kêu loạn? Ta không có kêu loạn à!” Diệp Vô Ưu trưng ra bộ mặt đầy vẻ vô tội.
“Còn không gọi loạn! Ai cho phép ngươi gọi sư phụ ta là tỷ tỷ?” Lâm Lộng Nguyệt làm gì chẳng tức khí, Diệp Vô Ưu gọi sư phụ nàng là tỷ tỷ, như vậy chẳng phải bối phận của nàng còn không bằng Diệp Vô Ưu sao?
“Ngươi nói vậy là sao, Thanh Diệp tỷ tỷ nhìn trẻ trung xinh đẹp như vậy, ta không gọi nàng là tỷ tỷ, thì ngươi bảo gọi là gì?” Diệp Vô Ưu vẫn tỏ ra ngây thơ: “Nếu ta gọi Thanh Diệp tỷ tỷ là tiền bối, không phải là biến nàng thành lão thái bà sao? Phải chăng ngươi thật nghĩ rằng Thanh Diệp tỷ tỷ là lão thái bà?”
“Ngươi nói năng lung tung!” Lâm Lộng Nguyệt phẫn uất mắng. Luận về đấu miệng lưỡi, nàng còn rất xa mới có thể là đối thủ của Diệp Vô Ưu.
“Lộng Nguyệt, đừng gây loạn nữa.” Lâm Thanh Diệp mở miệng ngăn cản Lâm Lộng Nguyệt. “Diệp công tử coi trọng ta, gọi ta một tiếng tỷ tỷ, đối với ta chỉ có vinh hạnh, con sao lại không biết phân biệt tốt xấu, lại tức giận Diệp công tử vậy?”
.“Đúng rồi, ngươi xem, cũng là Thanh Diệp tỷ tỷ thông tình đạt lí, ngươi dù sao cũng là đồ đệ người ta, sao không theo Thanh Diệp tỷ tỷ học tập thật tốt một phen.” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, vẻ mặt lộ vẻ đắc ý.
“Sư phụ, hắn gọi người là tỷ tỷ, vậy con gọi hắn thế nào?” Lâm Lộng Nguyệt dậm chân tức tối.
“Phóng tâm đi, ta không phiền nếu ngươi gọi ta là thúc thúc.” Diệp Vô Ưu lại dương dương nói: “Ta không sợ bị người biến thành lão đầu tử, nếu không ngươi gọi ta là sư công, lão công gì gì đó đều được, ta cũng chẳng phiền lòng!”
Nghe thấy Diệp Vô Ưu nói câu đó, Lâm Thanh Diệp không kìm được đỏ hồng khuôn mặt, còn Lâm Lộng Nguyệt càng là không đánh không xong.
“Ngươi… Diệp Vô Ưu… ngươi là đồ lưu manh!” Lâm Lộng Nguyệt giận dữ mắng
“Ngươi mới biết ta là lưu manh à?” Diệp Vô Ưu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Lộng Nguyệt.
“Ngươi…” Lâm Lộng Nguyệt vô cùng tức giận, nhưng cố kìm nén lại không đánh Diệp Vô Ưu. Không phải là nàng không muốn đánh, nếu là trước đây, có lẽ nàng đã động thủ, nhưng nàng cũng chẳng phải con ngốc. Không nói Diệp Vô Ưu hiện tại được gọi là mang thân phận tu tiên bình giám giả, chỉ cần nhìn thấy Hoa Vân La bên cạnh gã, nàng cũng biết nếu như động thủ, nàng chắc chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
“À, đúng rồi, Thanh Diệp tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Diệp Vô Ưu không để ý tới Lâm Lộng Nguyệt nữa, tiến lại gần Lâm Thanh Diệp, giống như vừa sực tỉnh trong giấc mơ nói.
“A, chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Diệp khẽ giật mình hỏi.
“Đó là, Thanh Diệp tỷ tỷ, tỷ ngày trước vẫn chưa tiến hành tu tiên bình giám phải không?” Diệp Vô Ưu nói rất nhanh. “Hiện tại gặp được tỷ ở đây, ta xin bình giám cho tỷ!”
Nói xong, cũng không quản Lâm Thanh Diệp bằng lòng hay không, đã nắm lấy ngọc thủ của nàng.
Tống Loan khóe miệng không nhịn nổi xuất hiện một tia tiếu dung. Nàng tự nhiên biết rằng Diệp Vô Ưu bình giám cho Lâm Thanh Diệp là giả, mục đích chủ yếu vẫn là vì pháp bảo đó của gã.
“Cái này… Diệp công tử… ta… để ta xem thế nào đã!” Lâm Thanh Diệp dường như không nghĩ tới việc bình giám, vừa nói vừa rụt tay lại. “Ta tu vi rất thấp, không cần thiết phải bình giám làm gì.”
“Sao lại không cần, nhất định phải bình giám!” Diệp Vô Ưu vội vàng nắm chặt tay nàng, không chịu buông ra. Phải khó khăn lắm mới kiếm được một người tới bổ sung chân khí cho gã, gã sao có thể dễ dàng để nàng chạy mất?
Đương nhiên, Diệp Vô Ưu không nguyện ý buông tay còn có một nguyên nhân. Đó là ngọc thủ nhu nhuyễn đó của Lâm Thanh Diệp, nắm vào thấy mịn màng vô cùng thoải mái.
Hai gò má Lâm Thanh Diệp ửng hồng, tại nơi tụ tập đông người như vậy lại cùng Diệp Vô Ưu tiếp xúc thân mật như vậy, mặc dù Diệp Vô Ưu xem ra một điểm cũng không để ý nhưng thân là nữ tử, nàng không thể không để ý. Chỉ là, xem tình hình hiện thời, nếu không bình giám tu tiên cấp bậc, sợ rằng Diệp Vô Ưu sẽ chẳng chịu buông tha.
“Diệp công tử, ta… ta… bình giám là được chứ gì, ngươi hãy buông tay ta ra trước được không?” Lâm Thanh Diệp tỏ vẻ bất lực nói.
“Uc, được, được mà, không thành vấn đề!” Diệp Vô Ưu nói nhanh, sau đó liền buông tay phải, đồng thời lại đưa tay trái đeo pháp bảo đến trước người Lâm Thanh Diệp.
Lâm Thanh Diệp đã xem qua quá trình bình giám, tự nhiên biết rằng Diệp Vô Ưu đưa tay trái ra có ý tứ gì, do dự một chút rồi cũng đưa ngọc thủ đầy đặn đẹp đẽ ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái Diệp Vô Ưu, sau đó thôi động chân khí, xuyên qua bàn tay gã, tiến nhập vào trong thân thể gã.
Diệp Vô Ưu cố tình trêu ghẹo Lâm Thanh Diệp, làm ra vẻ vô ý, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn nhỏ trên lòng bàn tay Lâm Thanh Diệp. Thân thể mềm mại của Lâm Thanh Diệp khẽ run lên, đột nhiên rụt bàn tay về, khuôn mặt đẹp đẽ trắng trẻo không chủ ý đỏ hồng lên.
“Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng bây giờ vẫn còn là sơ cấp tu sĩ, nếu nỗ lực nhiều thì rất nhanh có thể trở thành trung cấp tu sĩ!” Diệp Vô Ưu nói với vẻ đầy trang trọng.
Thấy Diệp Vô Ưu rõ ràng là cố ý chiếm tiện nghi của nàng nhưng lại vẫn làm ra dáng vẻ vô tội. Lâm Thanh Diệp trong lòng không nhịn được trỗi lên sự tức giận, chỉ là không tiện phát tác trước mặt, chỉ đành nhẫn nhịn nén xuống.
“Diệp công tử, đa tạ mĩ ngôn của ngươi. Việc bình giám đã hoàn tất, chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước.” Lâm Thanh Diệp nhẹ nhàng nói, dứt lời quay người đi xuống lầu.
Lâm Lộng Nguyệt tức tối trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu một cái rồi cũng cất bước theo sau.
“Tiểu phôi đản, ngươi bỡn cợt người ta, khiến người ta bỏ chạy mất rồi?” Hoa Vân La ở bên cạnh trông thấy hết mọi việc, sau khi Lâm Thanh Diệp rời đi, nói với vẻ bực tức mà yêu kiều.
“Ta đâu có trêu chọc bọn họ!” Diệp Vô Ưu không chịu thừa nhận, vẫn giữ dáng vẻ rất vô tội. “Ta là chân tâm muốn giúp nàng bình giám một lần mà!”
“Được thôi, không phải phủ nhận! Tên tiểu sắc lang ngươi, ngươi có thể lừa được người khác chứ sao lừa được ta!” Hoa Vân La yêu kiều hừ một tiếng: “Đi thôi, chúng ta còn phải đến Tuyết Vân am!”
oOo
Nếu một hành nhân đến Tuyết Vân am, nhìn thấy am đường đổ nát lạnh lẽo, nếu không phải là nhận được tin tức chính xác, bọn họ thực có chút không dám tin rằng Tô Tố Tố và tám đại mĩ nhân xinh đẹp lại có thể ở tại nơi như thế này.
Trong am đường vắng lặng, một bóng người cũng không có, mấy người tiến thẳng vào trong mà không gặp một chút trở ngại nào.
“Uy, một người cũng không có a!” Giang Thiên Thiên la lên, thanh âm rõ ràng.
.“Xin hỏi mấy vị thí chủ tới dâng hương phải không?” Đột nhiên một thanh âm truyền tới, theo sau tiếng nói là một lão ni cô già nua đang từng bước từng bước tiến lại. Nhìn dáng vẻ ốm yếu bệnh tật của bà, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Vẫn còn có người tới đây dâng hương sao?” Hoa Vân La nhẹ nhàng hỏi. “Người thật thà không nói lời dối trá, chúng ta tới kiếm Tô Tố Tố, bà hãy vào thông báo trước một tiếng.”
Mặc dù lão ni cô này trông giống như đã ở những năm cuối đời, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể chết được, song Hoa Vân La lại hiểu rất rõ ràng, đó bất quá chỉ là giả trang, trên thực tế, nàng có thể nhìn ra, tu vi lão ni cô này tịnh không thấp, mặc dù còn xa mới so được với nàng, nhưng cũng có thể coi là một cao thủ.
“Thí chủ, bần ni không rõ ý tứ của người.” Lão ni cô đó húng hắng ho một tiếng, cất tiếng phều phào nói.
“Uy, Tô đại mĩ nhân, ta biết nàng ở đây, mau ra đi!” Diệp Vô Ưu có chút thiếu nhẫn nại, la lớn: “Nàng nếu không ra, ta sẽ vào trong kiếm đó!”
“Thí chủ, Phật môn là nơi thanh tịnh, xin đừng lớn tiếng hô hoán.” Lão ni cô nọ có chút không bằng lòng, lên tiếng chê trách.
“Ta cứ lớn tiếng hô hoán đó, bà có thể làm gì được ta?” Diệp Vô Ưu không khách khí nói, nói xong lại cất cao giọng hò hét: “Tô đại mĩ nhân, mau ra đi thôi!”
“Tỷ tỷ xinh đẹp, mau ra đi!” Giang Thiên Thiên cũng lên tiếng tham gia. Thanh âm của nha đầu này sắc nhọn, dội vào trong tai, gây nên một cảm giác như muốn chọc thủng màng nhĩ.
“Diệp công tử quả là thần thông quảng đại a!” Một thanh âm động nhân vang lên, trong thanh âm dường như có chút bất lực. Ngay khi thanh âm đó vang lên, lão ni cô nọ cũng đột nhiên lui lại phía sau, đồng thời, Tô Tố Tố cùng với tám mĩ nữ đồng thai từ bên trong chậm rãi bước ra.
“Tô đại mĩ nhân, thật nhanh lại gặp nhau a!” Diệp Vô Ưu nhìn Tô Tố Tố cười hi hi.
“Không biết Diệp công tử đại giá quang lâm, có chuyện gì vậy?” Tô Tố Tố mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên là đến tìm Tô đại mĩ nhân nàng rồi!” Diệp Vô Ưu chẳng buồn nghĩ đáp luôn: “Từ lúc chia tay Tô đại mĩ nhân nàng hôm qua tới nay, ta đến ăn uống cũng chẳng thể nghĩ tới, chỉ mong sớm cùng Tô đại mĩ nhân nàng gặp lại một lần. Vì thế, ta một khi biết được Tô đại mĩ nhân nghỉ chân nơi nào, liền lập tức tới ngay!”
“Diệp Vô Ưu, ngươi không cần hồ thuyết bát đạo!” Một người trong tám mĩ nữ đồng thai mở miệng mắng, chỉ đáng tiếc là, Diệp Vô Ưu không có cách nào phân biệt được các nàng ai là ai, nên cũng không biết được người nói câu đó đáo để tên là gì.
“Ai, chỉ có vị tiểu mĩ nhân này hiểu thấu lòng ta, được rồi, ta thừa nhận ta đã hồ thuyết bát đạo, thực tế là, ta không phải là muốn gặp Tô đại mĩ nhân, điều ta luôn tâm niệm ấp ủ không quên được, chính là tiểu mĩ nhân nàng đó!” Diệp Vô Ưu thở dài nói.
“Ca ca, huynh không phải vừa nói là nhớ tỷ tỷ xinh đẹp sao? Thế nào lại thay đổi như vậy?” Giang Thiên Thiên có chút mê hoặc hỏi.
“Thiên Thiên à, ta cho muội hay, tên này là, gọi là có tình yêu bao la!” Hoa Vân La cười hi hi, yêu kiều nói.
“Diệp công tử, nếu như người không chịu nói rõ mục đích đến đây, ta chỉ còn cách tiễn khách mà thôi.” Tô Tố Tố khẽ cau mày, có chút bực bội nói.
“Tô đại mĩ nhân, nàng cớ gì phải tuyệt tình như vậy? Kì thật, ta thực sự đối với nàng nhung nhớ không quên… ách, được rồi, đại mĩ nhân nàng đừng nổi nóng, ta nói sự thật là ta tới đây là để hoàn thành trách nhiệm của ta.” Diệp Vô Ưu ban đầu vẫn tiếp tục nói nhăng nói cuội, tới khi thấy Tố Tố Tố mặt hoa biến sắc, vội vàng thay lời.
“Tố Tố không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp công tử. Người phải hoàn thành trách nhiệm gì?” Ngữ khí Tố Tố Tố có chút lãnh đạm, và cũng có chút không mấy khách khí.
“Đó là, Tô đại mĩ nhân, ta là tu tiên bình giám giả quỷ quái gì đó, nàng cũng biết mà, Tiêu Vấn Thiên lão đầu đó, đã từng nói với ta, muốn ta mỗi thời kì, đều phải tiến hành bình giám tất cả tu tiên giả một lần, chẳng có cách nào khác, ta chỉ đành làm theo!” Diệp Vô Ưu bày ra bộ dạng thật vô tội. “Lần trước tại Vô Ưu sơn trang, Tô đại mĩ nhân các nàng không có đến bình giám, bây giờ, ta chỉ đành tự mình đến tới thăm, đến vì các nàng giám định phân biệt đẳng cấp tu tiên.”
Vô Lại Quần Phương Phổ Vô Lại Quần Phương Phổ - Không rõ...