Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Hồng Lộ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 160: Giá Phải Trả.
S
ắc mặt Vũ Văn Hàm càng thêm tái nhợt, không có một tia huyết sắc dường như tùy thời đều có thể té xỉu. Dương Phàm trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn xa xăm chính đang nhìn về phía chim Bách Việt đang bay về xa xa. Đôi mắt Vũ Văn Hàm ảm đạm mắt nhìn chim Bách Việt bay xa hơi lộ vẻ thất vọng:
- Ngay cả chim chóc đều có thể tìm được tự do thuộc về mình. Dương Dược sư ngài tại sao không thể trở thành người mở cửa lồng cho Hàm nhi?
- Tự do?
Đôi mắt Dương Phàm lộ ra một tia trào phúng cùng thương hại vẫn như cũ nhìn về con chim bay về phía chân trời xa xa dường như đã thấy được diệt vong và hắc ám vô tận trong tương lai của nó, lạnh lùng nói:
- Cái giá phải trả không phải cô có thể chịu đựng.
Giờ phút này, hắn dường như có vẻ bất cận nhân tình. Nhưng trên thực tế, trong lòng Dương Phàm còn có chút hối hận: "ở trong thư phòng vương phủ chính mình từng ngay mặt đề nghị với Yến Vương, cho kỳ nữ Vũ Văn Hàm này tự quyết định hôn nhân và vận mệnh."
Đáng tiếc chính là Yến Vương chung quy là người thế tục, tư tưởng cố chấp bảo thủ phong kiến lễ nghi không chịu nghe theo đề nghị. Lúc ấy, Vũ Văn Hàm cũng có mặt, nếu là nữ tử tầm thường thì cũng thôi, nhưng nàng không phải là bình thường. Có được trí tuệ siêu phàm cùng Cửu Túc Huyền Mạch thần bí vô cùng. Vừa nghĩ đến vận mệnh tương lai của mình hoàn toàn không khống chế được, thậm chí sẽ gả cho một người không thích, từ sâu trong linh hồn của Vũ Văn Hàm đã mơ hồ sinh ra vài tia không cam lòng. Đồng thời, trong lòng nàng đối với người đó còn có một loại sợ hãi cùng chống cự không hiểu. Ngay cả bản thân Vũ Văn Hàm đều không thể nói rõ.
- Cô đi theo ta.
Dương Phàm đi tới bên cạnh Vũ Văn Hàm dắt tay nàng đi ra ngoài.
- Dược sư. người
Khuôn mặt Vũ Văn Hàm đỏ bừng thoáng chống cự một chút. liền cảm giác được một cỗ lực lượng ôn hòa thân cận tràn vào cơ thể.
- Ta dẫn cô đi xem. Nếu Hàm nhi tiểu thư còn có ý như thế ta sẽ phá lệ một lần nữa. Mang cô tiến vào tiên đạo thõa mãn nguyện vọng của cô.
Dương Phàm hết sức bình thản nói.
- ừ.
Vũ Văn Hàm nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng cũng có một loại cảm giác khác thường. Bởi vì hiện tại Dương Phàm bắt đầu đổi giọng hỏi nàng là Hàm nhi tiểu thư mà không phải quận chúa. Vô hình trung, nàng cảm giác nam tử xa lạ trước mắt thân cận hơn một chút.
- Thông qua lực lượng của ta, cô cố gắng cảm gió thổi bên ngoài, còn có một cỗ năng lượng cuồn cuộn tồn tại mãi trong thiên địa.
- Cảm thụ, dùng tâm cảm thụ. Có thể thức tỉnh huyết mạch tiềm ẩn trong thân thể cô.
Dương Phàm kéo nàng đi chầm chậm, giọng nói hắn mờ ảo không chừng, giống như đến từ không gian xa xôi vang lên trong đầu Vũ Văn Hàm. Nhưng ở trong mắt người ngoài, chỉ có thể nhìn thấy mỗi Dương Phàm nhẹ nhàng mấp máy không sinh ra bất kỳ thanh âm nào.
Vũ Văn Hàm tuệ tâm thông linh rất nhanh liền tiến vào trạng thái. Dưới lực lượng thần bí của Dương Phàm dẫn dắt nàng dần dần cảm thụ đến khác biệt của thế giới quanh thân. Vô hình trung, đôi mắt trong vắt thông linh của nàng chiếu rọi trăng sáng tỏ và sao sáng đầy trời đêm, một cỗ lực lượng không thể chạm đến cùng thứ thần bí ẩn núp trong cơ thể nàng hình thành một sự cộng hưởng khó tin.
Dương Phàm giữ vững tiết tấu, lẳng lặng nhìn nàng. Giờ này khắc này, hắn phát hiện trên mặt ngọc tuyết trắng của Vũ Văn Hàm dường như bao phủ một tầng hào quang mơ hồ, trong suốt lộ ra một tia hồng hào làm cho người ta cảm thấy một dạng xinh đẹp thần thánh khác thường. Loại xinh đẹp này, không chấp nhận bất kỳ một tia tiết độc bao hàm cơ trí cùng thánh khiết, siêu phàm thoát tục.
Tiếp xúc gần gũi như thế, mùi thơm thản nhiên từ cơ thể ấm áp thấm lòng người, kiều diễm vô hạn khiến tâm thần Dương Phàm rung động. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Dương Phàm. bên tai Vũ Văn Hàm đỏ rực, tim đập hơi gia tốc ngay cả hô hấp đều có chút dồn dập trong phút chốc rời khỏi loại ý cảnh mờ mịt thần bí kia.
- Đáng tiếc!
Trong lòng Dương Phàm thầm than một tiếng, hơi có chút tự trách.
- Dược sư, đều do Hàm nhi.
Vẻ mặt Vũ Văn Hàm xin lỗi cùng áy náy, trong nội tâm nàng cũng có chút tự trách. Vừa rồi mới chỉ mơ hồ cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng. tim đập như hươu chạy. Ngày thường, với vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng không biết phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh như nước. Hiện tại lại có chút không giữ được bình tĩnh.
- Không CÓ việc gì. Mục đích của chúng ta sắp đến.
Dương Phàm mĩm cười.
Vũ Văn Hàm khôi phục điềm tĩnh tự nhiên, phát hiện hai người vô tình đã đi ra khỏi Hàm Trữ Cư. Đi tới một nơi hẻo lánh phía trước một chút là tường Vương phủ. Dương Phàm nắm tay nàng. đi tới bên cạnh tường.
- Chẳng lẽ Dược sư muốn
Vũ Văn Hâm kinh ngạc nói.
- Đúng vậy. Ta muốn dẫn cô ra Vương phủ.
Dương Phàm cười nói.
Vũ Văn Hàm liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu không biết chủ ý của Dương Phàm nhưng trong lòng nàng có một loại tự tin không hiểu, nhẹ giọng nói:
- Được.
- Nắm lấy, cẩn thận!
Dương Phàm đột nhiên ôm nâng hông nàng sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phủ Yến Vương.
Vũ Văn Hàm nhắm hai mắt lại cảm nhận được tiếng gió bên tai còn có mùi hương thơm từ cơ thể nam tử trong lòng vừa sợ hãi lại có một loại bình yên. Loại cảm giác kỳ dị mà mâu thuẫn này mới mẽ trước nay chưa từng có.
Sau một, hai hô hấp. Dương Phàm mang theo nàng hạ xuống ngoài vương phủ. cười nói:
- Ta có thể cho cô làm một con chim thoát lồng trong phút chốc.
- Cảm ơn Dược sư.
Vũ Văn Hàm vui mừng phát ra từ nội tâm không khỏi dùng ánh mắt tân kỳ đánh giá màn đêm mông lung.
- Trước kia cô chưa từng rời khỏi vương phủ?
Dương Phàm tò mò hỏi. Hắn mang Vũ Văn Hàm đi ra cũng không phải dạo phố hoặc tán tỉnh. Trên thực tế lúc này đã có cao thủ vương phủ âm thầm giám sát đều không trốn khỏi cảm quan của Dương Phàm.
- Thuở nhỏ thân thể Hàm nhi yếu đuối, một năm đều khó mà ra một lần, mỗi lần đều ngồi ở trong kiệu.
- Được. Cô theo ta tới.
Dương Phàm khôi phục vẻ lạnh nhạt tự nhiên, kéo nàng không nhanh không chậm đi về một hướng.
- Dược sư ngài muốn mang ta đi xem cái gì?
Vũ Vãn Hàm không kìm nổi hỏi.
- Đợi lát nữa cô sẽ biết.
Dương Phàm lạnh nhạt nói.
Đi vòng vo một hồi, cũng không biết qua bao nhiêu ngõ nhỏ hai người đi tới trước một khu viện. Đây là một nhà dân bình thường.
- Ầm ầm
Dương Phàm gõ cửa không hề lễ nghi. Vũ Văn Hàm ở bên cạnh hắn mặt lo lắng không yên.
- Ai đó!
Một giọng nói lộ vẻ không kiên nhẵn truyền đến. CrítzzCánh cửa mở ra một đại hán để trần nữa người, miệng hét lớn:
- Muộn như vậy rồi, ai còn tới gõ cửa. Là Ma lão tứ sao?
- Hả?
Đại hán vừa nhìn thấy hai người đứng ở cửa vẻ mặt kinh ngạc. Khi hắn nhìn thấy Vũ Văn Hàm, cả người đều cứng ngắc ánh mắt đều thẳng. Hắn là một dân chúng bình thường, đã bao giờ gặp qua nữ tử tuyệt sắc bậc này.
- Chúng ta đi vào.
Dương Phàm cũng không để ý đến hắn kéo Vũ Văn Hàm đi vào trong sân.
- Nàycác ngươi là ai?
Sau một lúc lâu đại hán mới phản ứng lại vội vàng đuổi theo.
Mà giờ phút này, Dương Phàm kéo tay Vũ Văn Hàm đi tới cửa nhà bếp người này.
- Cô nhìn xem
Dương Phàm buông tay Vũ Văn Hàm khiến nàng nhìn vào trong một góc phòng, ở nơi đó, rõ ràng có một đống lông chim màu sắc tươi đẹp, nhìn thật là quen mắt. Trên lông chim còn dính một chút vết máu kinh người đập vào mắt.
- Đâyđây là
Nhìn tình cảnh như vậy, sắc mặt Vũ Văn Hàm trắng bệch lập tức ngây dại, trong mắt lộ ra vài tia hoảng sợ. Sau đó Dương Phàm đi tới trước bếp lửa lấy lên một con chim nướng phát ra từng đợt mùi thơm, ha ha cười:
- Đây là con chim Bách Việt mà vừa rồi cô cho nó tự do. Hiện tại nó đã là bữa ăn của người khác.
Dứt lời. hắn cầm lấy xâu thịt chim nướng đưa tới trước mắt Vũ Văn Hàm.
Vũ Văn Hàm tưởng tượng chim Bách Việt làm bạn với mình mấy tháng rơi xuống tình cảnh như vậy, không khỏi thương tâm muốn chết. Nàng vốn suy yếu, lập tức thân thể mềm mại nhũn đi. lung lay muốn ngã.
Dương Phàm vội vàng ném xiên thịt nướng trong tay đỡ lấy Vũ Văn Hàm rót vào sinh cơ không dứt. Sau một lát khí sắc Vũ Văn Hàm mới khôi phục bình thường, nhưng trong mắt vẫn như trước có một chút đau lòng cùng suy yếu.
- Các ngươi là ai?
Đúng lúc này, tráng hán đi tới vẻ hung ác nhìn hai người chỉ là trong thần sắc nhìn phía Vũ Văn Hàm lộ ra vài tia kinh diễm cùng si mê. Dương Phàm không để ý đến hắn đỡ Vũ Văn Hàm, thản nhiên nói:
- Nó vốn là chim trong lồng bình yên vô sự. Cô vì cho nó tự do liền thả nó bay. Lại không biết rằng chim Bách Việt đã không thể thích ứng môi trường thế giới bên ngoài, kết quả khiến nó chết vào trong tay dân chúng kinh đô.
- Đây là cái giá phải trả cho sự tự do!
Đôi mắt Dương Phàm hiện lên một tia hào quang kỳ dị mơ hồ tản mát ra một cỗ áp bách ép Vũ Văn Hàm không thể thở nổi. Vũ Văn Hàm đầu tiên là cảm thấy một trận sợ hãi nhưng nàng trí tuệ hơn người, chợt nghĩ đến cái gì khôi phục bình tĩnh vốn có, đôi mắt lại nở rộ tia sáng:
- Tuy rằng chim Bách Việt đã chết nhưng nó lại chết vì truy tìm giấc mộng cùng trời xanh bao la. Bầu trời vốn là nơi thuộc về nó mà không phải là trong lồng. Chim trong lồng chỉ là một cái xác không hồn sống có ý nghĩa gì? Sao băng tuy rằng chỉ xinh đẹp trong nháy mắt nhưng là chung quy cũng đẹp lộng lẫy.
- Dược sư, Ta biết dụng tâm lương khổ của ngài. Hàm nhi nếu đã có quyết định như vậy, sẽ không sợ bất kỳ khó khăn nào.
Ánh mắt Vũ Văn Hàm càng thêm kiên định.
- Tốt, tốt!
Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên dường như còn có vài tia khinh miệt, ánh mắt đảo qua căn phòng, phát hiện tráng hán lúc trước trong khi hắn nói chuyện đã không thấy bóng.
- Chúng ta trước tiên về vương phủ. Có lẽ còn có trò hay để xem. Ha ha!
Dương Phàm chậm rãi kéo tay nàng đi ra ngoài viện. Vừa đi ra ngoài, chợt nghe một tiếng gầm giận dữ, tráng hán lúc trước mang theo vài tên lưu manh sắc mặt hung hãn vọt vào.
- Ha ha. Cô nàng này quả thục là nhân gian tuyệt sắc sẽ không phải là công chúa gặp rủi ro nào chứ!
Ánh mắt mấy tên lưu manh này dừng trên người Vũ Văn Hàm lộ vẻ bệnh trạng cũng đẹp tuyệt trần trong mắt lộ ra dâm quang không thể che dấu lộ hết vẻ si mê.
- Hắc hắc. Chúng ta cùng tiến lên.
Trong đó một kẻ lưu manh dẫn đầu mọi người cùng nhau ép tới Vũ Văn Hàm rõ ràng không có ý tốt
- A
Vũ Văn Hàm cả kinh thất sắc chân tay luống cuống nhìn phía Dương Phàm.
- Tới địa ngục đi!
Lưu manh kia một cước đá bay Dương Phàm.
Ầm
Dương Phàm ngã trên mặt đất dường như bị hôn mê.
- Dược sư!
Vũ Văn Hàm thiếu chút nữa khóc, trong đôi mắt lóe lên nước mắt trong suốt. Nhưng ngay tại giờ phút này, mấy tên lưu manh kia đã nhào tới bức nàng đến sát góc tường. Vũ Văn Hàm tuvệt vọng. Nàng có thể đoán trước, một khi chính mình rơi vào trong tay mấy tên lưu manh này, vậy sẽ là kết cục bi thảm tới nhường nào?
Giờ khắc này Vũ Văn Hàm mới thật sâu hiểu được ý mà Dương Phàm muốn nhắn nhủ. Một giọt nước mắt trong suốt từ trên khuôn mặt trắng ngần không hạt bụi rơi xuống, đôi mắt lộ ra vẻ bất lực cùng tuvệt vọng, lông mi run rẫy không khỏi làm người ta sinh lòng trìu mến. Nhưngchỉ càng thúc giục mấy tên phàm nhân trước mắt phát ra thú tính nguyên thủy
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Hồng Lộ
Khoái Xan Điếm
Tiên Hồng Lộ - Khoái Xan Điếm
https://isach.info/story.php?story=tien_hong_lo__khoai_xan_diem