Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 41: Lời Mời Của Đông Phương Triết.
C
hạng vạng, những rặng mây đỏ che kín bầu trời. Giống như một tấm chăn gấm rực rỡ vô biên vô hạn, trang điểm cả bầu trời trở nên tươi sáng mê người.
Dạ Thần cùng Dạ Mị rốt cục đã trở lại, một thân phong trần, xem ra đã mệt mỏi suốt mấy ngày nay.
“Chủ tử.” Hai người chưa kịp rửa mặt chải đầu đã trực tiếp đi gặp Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ đang chơi cờ ở ngoài đình, ánh sáng mờ ảo rơi trên người bọn họ, biến thành ánh sáng trong suốt, tuấn nam mỹ nữ, hai người như đôi thần tiên quyến lữ. Làn gió làm y phục của họ hơi phất lên, nét mặt bình tĩnh, im lặng đấu cờ.
Dạ Hồn, Ảnh đứng bên người Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ, y bào màu đen như chiếc bóng không hề di động.
Nghe thấy giọng nói của Dạ Thần, quân cờ trên tay Lãnh Loan Loan còn chưa đặt xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy thấp thoáng một ánh sáng ngọc, Dạ Thần cùng Dạ Mị, một trắng một đen đi đến.
“Chưa xong đâu nhé.” Nàng buông quân cờ xuống, nói với Hiên Viên Dạ.
Hiên Viên Dạ nhíu mày, cũng đặt quân cờ xuống, thấy Dạ Thần, Dạ Mị đi tới.
“Tham kiến Lâu chủ.” Dạ Hồn chắp tay vấn an Dạ Thần.
Dạ Thần gật đầu, đi cùng Dạ Mị đến thỉnh an Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ:
“Tham kiến chủ tử, gia.”
Hiên Viên Dạ gật đầu, ngồi ở một bên không nói gì.
“Có lấy về được không?” Lãnh Loan Loan nhìn hai người hỏi, xem bọn họ một thân phong trần, mày liễu nhíu lại, không phải bảo y phái người của Mãn Nguyệt Lâu đi hay sao? Sao lại giống như y đã đích thân đi một chuyến đến Vạn Gia Trang?
“Đã lấy được.” Dạ Thần gật đầu, đưa một vật được gói trong bao bố.
Lãnh Loan Loan nhận lấy vật ấy, đặt lên bàn, không xem. Nàng nhíu mi nhìn chằm chằm hai người, lạnh nhạt nói:
“Không phải bảo huynh phái người đi sao? Sao lại tự mình đi.” Xem dáng vẻ ấy, khẳng định là đích thân rồi.
“Thuộc hạ lo lắng.” Dạ Thần cúi đầu, nhàn nhạt trả lời. Sao y có thể không biết sự quan tâm của Loan Loan với Vạn Oánh Chiêu chứ, nhỡ đâu xảy ra sai lầm gì, không chừng còn làm rối việc hơn, không bằng tự mình đi một chuyến, y cũng yên tâm.
“Tùy huynh vậy.” Lãnh Loan Loan cũng biết tính tình đã nhận là sẽ làm đến cùng của Dạ Thần, cũng không nói thêm nữa. “Hai người đều một thân phong trần, đi xuống rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi trước đi.”
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Dạ Thần, Dạ Mị gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi họ đi, Lãnh Loan Loan cầm lấy cái bọc ấy, nói với Dạ Hồn: “Gọi Tiểu Chiêu đến đây.”
“Vâng.”
Dạ Hồn gật đầu một cái, thân ảnh màu đen nháy mắt biến mất.
Một lát sau, Vạn Oánh Chiêu vội vàng đến. Hai gò má trắng bởi vì kích động mà trở nên đỏ bừng, giống như làn mây tía. Đôi mắt trong suốt như nước suối sáng trong, khẽ cắn răng, bay vút người lên đình, cúi người hành lễ:
“Tham kiến chủ tử, gia.”
“Ừm.” Lãnh Loan Loan trả lời, thấy ánh mắt nàng không dời khỏi phong thư trên bàn đá, biết nàng cuống lên rồi, bèn gật đầu.
“Cô tới xem xem có đúng là đây hay không?”
Vạn Oánh Chiêu tiến lên, bàn tay run run cầm lấy phong thư. Nàng hy vọng đây không phải đồ sai, vì nó sẽ giúp hy vọng báo thù cho cha mẹ lớn hơn. Ngón tay thon dài mở thư ra, lấy ra lá thư bên trong. Ánh mắt theo nội dung trong thư mà trở nên kích động, cuối cùng đã long lanh nước mắt.
“Đúng vậy, đúng là đây. Đây chính là thư mà người kia viết cho phụ thân.” Nàng nắm lấy tờ giấy, kích động nói.
Lãnh Loan Loan nhận thư, nội dung thư mơ hồ là nam tử kia muốn giao một vật phẩm quý giá cho trang chủ Vạn Gia Trang tạm thời bảo quản, nhưng vật phẩm này có lai lịch không ổn. Có lẽ vì vậy mà Vạn trang chủ đã cự tuyệt, nhưng trang chủ đã biết nguyên do chuyện này, cho nên mới dẫn đến tai họa diệt môn.
Đúng rồi, không phải Dạ Mị có đi thăm dò vật đấy hay sao? Mới vừa rồi, hắn cũng không hồi báo. Chẳng lẽ là chuyện này không thuận lợi?
“Ảnh, gọi Dạ Mị tới đây.” Lãnh Loan Loan phất tay nói.
“Rõ.”
Vạn Oánh Chiêu khó hiểu, chẳng lẽ có phong thư này để phân rõ bút tích hung thủ mà vẫn chưa đủ hay sao?
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn nàng một cái, nhìn thấu nghi hoặc của nàng.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết rốt cục là cái gì đã hại người nhà mất mạng hay sao?”
Vạn Oánh Chiêu đột nhiên nắm chặt tay, trong mắt đầy hận thù, nàng đương nhiên là muốn.
“Chủ tử, gia.”
Chỉ chốc lát sau, Ảnh đã dẫn Dạ Mị sau khi rửa mặt đến.
“Ừ.” Lãnh Loan Loan nói, “Dạ Mị, về chuyện vật phẩm, điều tra thế nào rồi?”
“Hồi chủ tử, chuyện này dường như vượt quá trong tưởng tượng. Không có tin tức gì.” Dạ Mị cúi đầu, mở miệng đáp. Phái ra vô số người mà vẫn không tra được, rốt cục là sao, ngay cả hắn cũng nhịn không được thấy tò mò.
“Vậy sao?” Lãnh Loan Loan nhíu mi, rốt cục là cái gì mà có thể hại Vạn Gia Trang đều phải chết vì nó?
Vạn Oánh Chiêu nghe được lời của Dạ Mị, vẻ mặt nặng nề. Không tìm được sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Ánh mắt nàng hướng đến Lãnh Loan Loan, hy vọng có thể tìm được một chút dũng khí và đợi chỉ thị tiếp theo.
Lãnh Loan Loan mím môi, mở miệng nói: “Xem ra, hiện tại cũng chỉ có thể căn cứ vào bút tích này để tra ra hung thủ.” Hy vọng sẽ không quá khó khăn.
Aiz…
Vạn Oánh Chiêu thở dài không tiếng động, cũng chỉ có như vậy.
“Chủ tử.” Một thiếu niên áo trắng đi đến.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Dạ đứng lên, cẩm bào tung bay theo gió, hỏi.
“Đông Phương Bảo đưa thiệp mời tới, mời chủ tử cùng gia đến Đông Phương Bảo làm khách. Hiện tại người của Đông Phương Bảo ở tại bên ngoài.” Thiếu niên trả lời.
Đông Phương Bảo?
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới Đông Phương Triết. Chắc chắn là hắn, chẳng lẽ hắn đã trở về Đông Phương Bảo sao?
“Đi ra ngoài xem sao.”
Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan, mọi người đi ra ngoài.
Đại sảnh
Dạ Thần sau khi tắm rửa đã thay quần áo màu lam, tay áo tung bay, mái tóc còn ẩm ướt buông trên vai. Đôi mắt màu tím lóe ra ánh sáng lạnh nhạt, đang chiêu đãi người đưa thiệp đến từ Đông Phương Bảo.
Người đến từ Đông Phương Bảo là một gã sai vặt tuổi còn trẻ, quần áo màu xanh, đôi mắt to, có vài phần thông minh. Gã nhìn nam tử đeo mặt nạ màu vàng trước mắt có một đôi mắt tím hiếm thấy mà không e ngại, vẫn là dáng vẻ lanh lợi.
“Chủ tử, gia.” Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ đi từ bên ngoài vào, Dạ Thần gật đầu với hai người. “Vị này là tiểu ca ở Đông Phương Bảo, hai vị này là chủ tử của chúng ta.” Dạ giới thiệu đôi bên.
“Lãnh gia, phu nhân, nô tài có lễ.” Gã sai vặt gật đầu với hai người, trong lòng thầm khen khí độ bất phàm, quả là một đôi rất xứng.
“Mời tiểu ca ngồi.” Hiên Viên Dạ làm tư thế mời với gã sai vặt, ý bảo gã ngồi xuống.
“Tạ Lãnh gia.” Gã sai vặt chắp tay, nhưng không ngồi, mà trình thiệp mời lên, “Đây là thiệp mời của Thiếu bảo chủ nhà nô tài đưa cho Lãnh gia cùng phu nhân, mời Lãnh gia, phu nhân đến Đông Phương Bảo làm khách.”
Lãnh Loan Loan khom người nhận thiệp mời từ tay Vạn Oánh Chiêu.
Nàng mở ra đọc, nội dung trong thiệp mời là Đông Phương Triết vì cảm tạ đã cứu giúp nên đặc mời họ đến làm khách của Đông Phương Bảo. Nàng đưa thiệp mời cho Hiên Viên Dạ, hắn đọc xong rồi gập lại.
“Được, chúng ta nhất định sẽ đến như trong thiệp.” Đôi mắt sâu nhìn gã sai vặt, đáp.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, không ngờ Hiên Viên Dạ lại đồng ý. Lúc này, bọn họ đều không hoan nghênh Đông Phương Triết cho lắm.
“Vâng, vậy nô tài xin cáo từ trước.” Gã sai vặt chắp tay, rời đi.
“Vì sao lại đồng ý?” Lãnh Loan Loan nhíu mày, hỏi Hiên Viên Dạ.
“Vì sao lại không?” Hiên Viên Dạ nhíu mày, nhìn nàng. “Ta có dự cảm, lần này, Đông Phương Bảo sẽ có thu hoạch không ngờ.”
Thu hoạch không ngờ ư?
Lãnh Loan Loan híp mắt, cứ hy vọng thế đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Luyến Nguyệt Nhi
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Luyến Nguyệt Nhi
https://isach.info/story.php?story=chin_tuoi_tieu_yeu_hau__luyen_nguyet_nhi