Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Câu Chuyện Phù Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.12 - Chương 9
H
ình như đã sắp tới lễ Giáng sinh rồi, ngoài cửa sổ đã thấy hoa tuyết bay bay. Tôi bước tới trước cửa sổ nhìn ra, thế giới bên ngoài đẹp đẽ biết mấy. Tuy vẫn là con phố nhỏ yên tĩnh ấy, vẫn là những con người qua lại vội vã ấy.
Ngao Xí đang ngủ say sưa mãn nguyện, ngáy vang như sấm.
Tôi đắp chăn cho hắn, khẽ khàng đi ra khỏi phòng.
– Này…
Sau lưng, Ngao Xí bất chợt bật ra tiếng gọi như mê sảng.
Tôi dừng bước.
– Thứ tốt đẹp nhất, kỳ thực luôn ở ngay bên cạnh, chỉ là cô không nhìn thấy!
Một câu nói mê không đầu không cuối… Tôi cười.
– Đồ ngốc, tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi! – Tôi thầm nhủ trong lòng.
Thế nhưng, vừa bước ra khỏi cửa phòng, tôi liền bắt gặp ba khối lông lá bù xù đang giằng co hỗn loạn với nhau, tranh cướp một gói cá tuyết khô. Một hạt ngân hạnh tròn xoe như chiếc bánh trôi nhảy tưng tưng bên cạnh, thích thú xem trò vui.
Màu trắng: Thương Đồng Khải; màu đen: Huyền; màu vàng: Kevin…
Trong thời gian này, về cơ bản tôi đã quen với cảnh tượng đó.
Thương tích của mấy gã đều đã lành hẳn, chỉ có điều cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa mới có thể biến lại hình người, nên chúng dứt khoát ở lại luôn trong tiệm không đi nữa. Xui xẻo hơn cả là Kevin, vì cơ thể anh ta đã thu nhỏ lại còn bé hơn cả hai con yêu mèo, ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể hồi phục nguyên hình.
Người chúng tôi cần phải cảm ơn nhất, chính là anh ấy.
Ngay cả tôi cũng không hề hay biết, hóa ra tổ tiên của nhân sư vàng đều là những sinh vật sống trên mặt trời, là những đứa con của mặt trời đích thực, cho dù hậu duệ đã di cư tới trái đất, song họ vẫn giữ được khả năng triệu hiệu ánh mặt trời.
Kevin đã tiêu hao cả một nửa sinh mệnh, cộng thêm sức sống mạnh mẽ bẩm sinh của hạt ngân hạnh Liêu, đã bảo vệ anh ta đột phá tầng tầng lớp lớp rào cản của vương quốc Chiểu Ảnh, dẫn ánh mặt trời cứu mạng chiếu tới, triệt để đập tan cái “lý tưởng” của Ngao Thước, khiến vương quốc Chiểu Ảnh của hắn trở thành một bọt bóng vỡ toang.
Tôi còn nhớ rằng, vào lúc cái vương quốc ma quỷ ấy tiêu biến, cũng với tiếng gầm thét tuyệt vọng của Ngao Thước, hình như, còn có tiếng khóc gào của Mộ…
Ánh nắng, một thứ rất đỗi bình dị của ngày thường, nhưng vào thời điểm đó đã cứu vớt chúng tôi, không đúng, là cứu vớt toàn thế giới.
Là một con người, cũng là một yêu quái sống trong thế giới này, có lẽ chúng ta thực sự cần phải trân trọng những tia nắng tuyệt đẹp ấy, không được để cho nó lại có một ngày biến mất bởi sai lầm của bất cứ kẻ nào.
Ba gã kia vẫn mải miệt tranh giành. Sự hiện diện của bọn họ khiến tôi có cảm tưởng tiệm Không Dừng đã biến thành một vườn thú.
Tuy nhiên, ồn ào sôi động, cũng rất tuyệt.
Bước tới vườn sau, Cố Vô Danh tay cầm xẻng đang cãi cọ với cây hòe vừa mới được trồng tại đó không lâu. Cửu Quyết ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cũng chẳng khuyên can, ngược lại còn hớn ha hớn hở vừa nghe cãi vã vừa uống rượu vang, trong tay còn cầm một cuốn tạp chí lá cải. Khô Nguyệt đậu trên cuốn tạp chí, đọc rất chăm chú.
– Thả ta ra! Ta không muốn ở lại nơi này! Các ngươi là một lũ khốn nạn! – Giọng của cây hòe nghe như tiếng của một cô gái đang tức giận.
Cái vị không hề hoa mắt, cây hòe đó chính là Mộ.
Khi vương quốc Chiểu Ảnh sụp đổ, Ngao Thước cùng với “lý tưởng” chưa hoàn thành của hắn đã bị những tia nắng chiếu vào thiêu đốt thành vài tia khói đen. Hắn vốn là linh hồn, kỵ gặp ánh dương, cho dù đã trở thành thần Anubis, thì bản thân sức mạnh của gã tử thần bị lưu đày này cũng chỉ có thể hiển hiện vào ban đêm, không dám đối đầu với ánh nắng. Mà bản thân vương quốc Chiểu Ảnh cũng tối kỵ ánh mặt trời. Con đường mà Ngao Thước đi theo, thực chất chính là con đường “thấy sáng là chết” theo đúng nghĩa đen.
Lý tưởng của một người, nếu như biến thành sự cố chấp dị dạng, sẽ là một thảm họa vô cùng khủng khiếp.
Và một người nếu luôn hướng tới những thứ gọi là cao nhất, xa nhất, thì ngược lại, ngay cả thứ ở gần nhất bên mình cũng không thể nhìn thấy.
Nếu Ngao Thước có thể nhìn thấy, thì kết cục của hắn đã không phải như vậy.
Nếu như đối với hắn, thế giới này thực sự là rác rưởi, thì tình cảm anh em của Ngao Xí đối với hắn, sự tôn thờ thủy chung của Mộ dành cho hắn, được coi là thứ gì?
Một kẻ tới những thứ quý giá ở ngay bên cạnh cũng không thể nhận ra, thì còn thấy được “lý tưởng” cao xa đến đâu?
Về Ngao Thước, tôi chỉ có thể nói, hắn là một gã điên bi kịch.
Nhưng càng bi kịch hơn nữa, là có người vẫn tưởng nhớ khôn nguôi gã điên đó.
Người đã giúp hắn làm vô số việc, đã giúp hắn phạm vô số sai lầm, thậm chí tới nguyên linh của chính mình cũng cam tâm tình nguyện dâng hiến, ủng hộ cho cái vương quốc Chiểu Ảnh của hắn, là Mộ, tới tận bây giờ vẫn không thể chấp nhận sự thực là Ngao Thước đã tiêu tan. Cô ta vẫn trút toàn bộ tội lỗi lên đầu tôi.
Sau khi vương quốc Chiểu Ảnh tan biến, tôi nhìn thấy cô ta đang thoi thóp dưới chân núi Phù Lung, nguyên linh của cô ta đã bị hút mất quá nhiều, đừng nói tới duy trì hình người, mà ngay cả việc sống sót cũng hết sức khó khăn.
Tôi phong ấn Mộ vào thực thân của cô ta. Chỉ có như vậy, cô ta mới có cơ hội sống, rồi tĩnh tâm dưỡng sức thêm vài trăm năm nữa, có lẽ cô ta sẽ trở lại được hình dáng xinh đẹp như xưa.
Cô ta luôn miệng mắng chửi tôi. Tôi mặc cho cô ta trút giận.
Tuy nhiên, tôi đã nhờ Cố Vô Danh chuyển thực thân của Mộ từ núi Phù Lung tới vườn sau của tiệm Không Dừng.
Để không làm tổn hại tới rễ của cây hòe bướng bỉnh này, Cố Vô Danh đã dùng xẻng thận trọng đào quanh gốc của cô ta nguyên một ngày trời.
– Sa La, cô vẫn giả tạo y như vậy! Tôi là người muốn lấy mạng cô, mà cô lại muốn cứu tôi! Thả tôi ra, cho dù có hồn bay phách tán cũng chẳng sao! Tôi không muốn sống! Tôi căm ghét cuộc sống cô độc này!
Cành lá của cây hòe rung lên kịch liệt, mỗi một phiến lá rơi xuống đều là sự tuyệt vọng của Mộ.
– Cô vẫn chưa thực sự hiểu được thế nào là cô độc. – Tôi mỉm cười đứng trước mặt cô ta, nâng bình nước lên tưới cho cô ta. Nước trong bình không phải là nước máy bình thường, mà là nước sương thiêng Khô Nguyệt lấy về cho tôi – Mang cô tới cạnh tôi, đích thực là xuất phát từ mong muốn ích kỷ của tôi, bởi vì thi thoảng tôi sẽ muốn kể cho người khác nghe những chuyện quá khứ của tôi, về sự cô độc và tuyệt vọng, về tâm trạng khi người quan trọng nhất rời xa mình. Cô biết đấy, tôi khá là lắm lời, mấy gã ở cạnh tôi chưa chắc đã muốn nghe tôi lải nhải, cho nên, thỉnh thoảng tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của tôi. Dù sao cô cũng chẳng có tay chân, cũng không chạy được. Ha ha!
– Đợi đến khi tôi phục hồi được cơ thể tự do, tôi vẫn sẽ giết chết cô! – Mộ giận dữ gào lên.
– Thế thì cô phải chịu khó tĩnh dưỡng, nếu không, tới lúc đó, cô cũng vẫn không thắng nổi tôi. – Tôi làm mặt quỷ với cô ta, rồi nói – Hãy làm chính mình đi! Tình yêu chân chính không phải là miễn cưỡng biến đổi bản thân, mà là trong mắt nhau, sẽ nhìn thấy con người chân thực nhất của đối phương.
Mộ trầm lặng hồi lâu, “hừ” một tiếng, không thèm đếm xỉa tới tôi nữa.
Con nhóc này, đúng là quá giống tôi.
Không biết thời gian trăm năm có đủ để tôi dẫn dắt cô ta “đi vào chính đạo”?
Nể tình tôi và cô ta là đồng loại, lại còn là đồng hương, thử một lần cũng chẳng hề gì.
Trong vườn có thêm một cái cây biết chửi bới, kể cũng thú vị.
Kết quả như thế này, đã được coi là tuyệt vời nhất.
Tôi lặng lẽ mỉm cười.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Câu Chuyện Phù Sinh
Sa La Song Thụ
Câu Chuyện Phù Sinh - Sa La Song Thụ
https://isach.info/story.php?story=cau_chuyen_phu_sinh__sa_la_song_thu