Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Thư Đồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 159: Tha Thứ Cho Muội
“K
eng, Keng, Keng”
Đầu thương Triệu Tử Văn đảo qua, mấy tiếng binh khí va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu đinh tai. Trường thương to lớn đảo qua đảo lại, liên tục bức mấy người lui về phía sau. Nhưng sát thủ cước bộ linh hoạt lặng lẽ tránh khỏi đầu thương, ra sức bổ xuống cánh tay Triệu Tử Văn.
“Két” một tiếng, Triệu Tử Văn cố tình tránh thoát, nhưng vẫn bị đao phong gây thương tích. Cánh tay trái bị một vết thương dữ tợn, máu tươi tuôn ra ào ào.
Trong Tây Hồ trường đình, chớp vang sấm giật, tiếng binh khí va chạm vào nhau chan chát xé nát cả không gian, khiến người ta kinh hồn táng đởm, cũng không dám tới gần khu vực nguy hiểm này.
Triệu Tử Văn và tám sát thủ kia đánh nhau một hồi vẫn không phân thắng bại. Một tấc dài, một tất mạnh, thương pháp của Triệu Tử Văn hống hách lợi hại, một thương có thể hất bay người ra ngoài, căn bản là không để cho ai tiếp cận cả, cho nên bọn họ cũng không gây ra được thương tổn trí mạng nào cho hắn cả. Tám sát thủ cũng đã chết mất hai, nhưng cũng gây ra vô số vết thương trên cánh tay và trên ngực Triệu Tử Văn. Hắn mất máu rất nhiều, hơi thở gấp gáp.
- Cuồng đồ lớn mật! Dám hành hung người ngay dưới chân quan phủ.
Một tiếng quát lớn từ cách đó không xa truyền đến. Chỉ thấy một nữ tử dáng người uyển chuyển đang lao vọt tới nơi này. Nàng nhặt cương đao trong tay một thi thể lên, lao về phía Triệu Tử Văn. Trong sự ngạc nhiên của sáu tên sát thủ còn lại, Dư Tư Lăng lao vọt tới cạnh Triệu Tử Văn mà không gặp phải bất cứ sự cản trở nào.
- Sao ngươi lại đến đây?
Triệu Tử Văn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dư Tư Lăng, kinh ngạc hỏi.
Dư Tư Lăng sợ hãi bộ dạng hung hãn không vui của Triệu Tử Văn, khẽ cúi mặt, nhẹ nhàng nói:
- Muội… là sợ huynh gặp nguy hiểm.
- Ngươi…
Triệu Tử Văn cũng không rõ tình cảm của mình dành cho Dư Tư Lăng rốt cuộc thế nào nữa. Thấy nàng lỗ mãng lao đến, cũng không biết nên nói cái gì, phẫn nộ bảo:
- Ngươi thực là cái đồ càn quấy! Không thấy ở đây có nhiều sát thủ vậy sao? Ngươi tới chỉ có chịu chết thôi.
Trong lòng Dư Tư Lăng thấy ngọt ngào vì hóa ra Triệu Tử Văn vẫn còn quan tâm đến mình, nhưng đôi mắt đẹp vẫn kiên định nhìn hắn:
- Tử Văn, muội có chết cũng muốn chết cùng một chỗ với huynh.
Triệu Tử Văn thấy y phục chỗ khuỷu tay của Dư Tư Lăng bị rách ra, còn thấm chút máu tươi ra bên ngoài, trong lòng bỗng nhiên thấy áy náy, nhìn Dư Tư Lăng nói:
- Người bọn họ muốn giết là ta. Ngươi đi nhanh đi, nơi này không có chuyện liên quan đến ngươi.
Sáu sát thủ kia làm sao để cho bọn họ tiếp tục nói được những lời vô nghĩa nhiều như vậy nữa. Triệu Tử Văn như sắp hấp hối, bọn họ chỉ sợ vịt sắp vào nồi rồi còn vỗ cánh bay mất, cho nên đều nổi giận gầm lên một tiếng, cương đao vung lên, hàn quang bắn ra tung tóe, xé gió lao thẳng về phía Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng.
Dư Tư Lăng khẽ cắn môi rồi xông lên. Triệu Tử Văn muốn ngăn lại cũng muộn mất rồi. Hắn đã rơi vào bước đường cùng, trường thương lăng không, phát ra sát khí mãnh liệt, đánh thẳng về hướng bốn tên sát thủ. Trong trường đình, sát khí lại dâng lên, chan chát và lấp lóe.
Triệu Tử Văn một mình địch bốn, ra sức đâm chọc, quét ngang. Đơn Thủ Thập Bát Thiêu bá đạo khiến cho bọn sát thủ không thể đến gần được. Còn Dư Tư Lăng thì lấy một địch hai. Thân thể của nàng không được khỏe, trong khi giao đấu, miễn cưỡng duy trì được, nhưng cảm giác có chút hao sức, bụng dưới lại thấy đau đớn vô cùng nên nàng không dám dốc toàn lực.
“Choang” cương đao linh hoạt, sắc bén lại xé gió lao lên. Nữ sát thủ không thèm để ý đến trường thương của Triệu Tử Văn, cả người hung hăng bổ về phía đầu hắn. Triệu Tử Văn đâu có để nàng ta dễ dàng thực hiện được điều đó. Hắn lui một bước về phía sau, trường thương ra sức đẩy lên. Cương đao còn chưa hạ xuống thì đã thấy trường thương nhắm thẳng đến ngực nàng. Nữ sát thủ kinh hãi hoành đao chống cự.
“Keng”, tiếng cương đao chạm vào trường thương vang lên. Cương đao của nữ sát thủ trong nháy mắt bị chấn gãy. Trường thương cứng rắn thuận thế chặt bay cánh tay phải của nàng ta. Máu tuôn xối xả, nàng ta đau đớn nhăn mặt nhíu mày, nhưng không hề phát ra một tiếng kêu nào, ánh mắt lại dường như có cảm giác được giải thoát. Mất đi cân bằng, nàng từ từ ngã xuống, gió lạnh ào ào thổi bay cả khăn che mặt của nàng.
Triệu Tử Văn nhìn gương mặt của nữ sát thủ, giật mình kinh ngạc, nói:
- Sao lại là ngươi??? Tú bà của Quần Phương Các?
Nữ sát thủ đúng là tú bà quyến rũ của Quần Phương Các. Triệu Tử Văn đã nhiều ngày chưa gặp nàng, nhưng vẫn nhớ rõ dung mạo của nàng. Lúc này gặp lại, hai người đang xung đột với nhau, Triệu Tử Văn lại còn chặt đứt cánh tay phải của nàng nữa.
Ngay trong lúc Triệu Tử Văn hơi ngẩn người, một sát thủ khác bắt được cơ hội tăng tốc, ra sức phóng về phía Triệu Tử Văn. Hắn bật mạnh lên, xoay tròn hai vòng trên không trung, điên cuồng đâm Triệu Tử Văn.
Nhanh như điện, Triệu Tử Văn hoàn toàn không kịp làm gì. Nhìn cương đao sắp đâm vào tim mình, hắn thở dài:
- Mạng ta xong rồi.
- Không được.
Một tiếng kêu yêu kiều, một bóng dáng xinh đẹp đánh thẳng về hướng Triệu Tử Văn, che trước ngực hắn.
“Phụp” cương đao đâm vào thịt, tiếng xương vỡ vụ lách cách.
Trong đêm tối chỉ có gió và tuyết, thanh âm này lại rõ một một trong tai Triệu Tử Văn. Trong thoáng chốc, hai mắt hắn trợn lên, ánh mắt dại ra.
- Vì sao… Vì sao….
Triệu Tử Văn run run, nhìn người con gái che chắn phía trước, thì thào lẩm bẩm.
Máu tươi không ngừng phun ra trước ngực, giống như những đóa hoa hồng nở rộ. Khuôn mặt động lòng người của nàng lại lộ vẻ tươi cười, dường như là một sự giải thoát, một sự thư thái.
“Choang”, Triệu Tử Văn dùng hết chút sức lực cuối cùng, ra sức vung thương đánh bay kẻ đã đánh lén. Hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, trường thương trong tay rơi xuống, phát ra tiếng kêu trong trẻo, giống như tiếng trái tim hắn đang vỡ tan.
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy nữ tử, lẩm bẩm nói:
- Vì sao, vì sao lại ngốc như vậy?
Không thể cầm máu được, máu từ vết thương trước ngực Dư Tư Lăng cứ phun ra như suối, từng giọt từng giọt rơi xuống ngực Triệu Tử Văn. Đôi mắt đẹp của Dư Tư Lăng nhìn Triệu Tử Văn, hỏi:
- Tử Văn, huynh có thể tha thứ cho muội được không?
Nước mắt nóng bỏng của hắn đang tràn mi. Gật đầu, hắn nghẹn ngào nói:
- Ta tha thứ cho muội, tha thứ cho muội.
Cõi lòng tan nát, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Dư Tư Lăng. Chuyện cũ như một cuốn phim quay lại trong đầu hắn.
Thù hận, căn bản chỉ là giả. Khi Dư Tư Lăng vì cứu hắn mà phải ra đi, hắn mới thực sự phát hiện ra. Cái gì mà quyết đấu? Cái gì mà nhục nhã? Tất cả đều chỉ là biểu hiện kiểu trẻ con của hắn mà thôi. Hắn muốn làm cho Dư Tư Lăng phải tán dương hắn, sùng bái hắn, cho nên muốn đánh bại Dư Tư Lăng. Cũng chính bởi vậy nên Triệu Tử Văn thủy chung cũng không thể quên được nàng.
Hận càng nặng thì yêu càng sâu. Ngày Triệu Tử Văn còn ở trong quân ngũ, mỗi đêm nằm mơ đều nhớ tới khuôn mặt động lòng người và thân thể mềm mại của Dư Tư Lăng. Hận nàng chết đi được, nhưng lại không lúc nào không nghĩ đến nàng, chỉ là hắn không dám thừa nhận mà thôi. Giờ đây khi sắp sửa mất đi, mới biết được, bản thân mình đã yêu Dư Tư Lăng sâu đậm đến mức nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Thư Đồng
Huyết Đồ
Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_thu_dong__huyet_do