Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sáp Huyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 158: Quan Ải! (3)
P
hạm Ung nào dám phái Địch đại gia đi vào nơi nguy hiểm? Vì vậy lão trăm phương ngàn kế. Nhưng lão không ngờ Địch Thanh không tha, khiến cho Phạm Ung rất khó chịu.
Nghĩ Cảnh tham quân nói cũng có lý, Phạm Ung trầm ngâm nói:
- Đinh Thiện chết rồi thì có liên quan gì với Địch Thanh đâu?
Cảnh tham quân nói:
- Đinh Thiện vốn là Chỉ huy sứ kiêm Trại chủ của Tân Trại. Y chết rồi, Tân Trại thiếu người thống lĩnh. Nếu Phạm đại nhân cử Địch Thanh đến nơi đó, sau này hắn sẽ không ngày ngày làm đại nhân phiền muộn nữa.
Phạm Ung đập bàn cười nói:
- Ý kiến hay, mau đi gọi Địch Thanh lại.
Ao hồ ở Hà Bắc, bảo trại của Thiểm Tây có thể nói là bức tường đặc sắc của Đại Tống.
Đại Tống ở phía bắc đề phòng Khiết Đan, vì mất mười sáu châu của U Châu, khiến cho cánh cửa biên cương phía bắc mở rộng, dẫn đến binh mã Khiết Đan tràn được xuống phía nam. Hiện nay tuy Đại Tống và Khiết Đan hòa hảo. Nhưng để đề phòng người Khiết Đan trở mặt, xâm lược Đại Tống căn cứ đặc điểm địa thế Hà Bắc thấp, sông ngòi nhiều, khơi thông các dòng chảy, thậm chí bố trí thuyền tuần tra trên nước, hạn chế kỵ binh địch.
Còn đặc điểm đất Thiểm Tây khác sông ngòi của Hà Bắc. Bị thiết kỵ Hạng Đảng uy hiếp, từ thời Thái tổ bắt đầu lấy huyện làm nền móng, xây dựng bảo trại để phòng thiết kỵ tây bắc. Đến thời danh tướng Tào Vĩ làm tri phủ Tần Châu, thậm chí con xây dựng hơn ba trăm dặm chiến hào rộng gần hai trượng, phối hợp trong ngoài với bảo trại, ngăn cản thiết kỵ tây bắc.
Việc xây dựng bảo trại, đào hào, đến khi Triệu Trinh kế vị cũng chưa chấm dứt. Điều đó dẫn đến biên thùy tây bắc của Đại Tống, bảo trại kéo dài, liên tiếp uốn lượn, giống như trường thành di động.
Tân Trại ở cách phía đông Diên Châu mấy chục dặm. Do ở Tây bắc có Kim Minh đại trại và thành Diên Châu nên vị trí địa lý của Tân Trại không quan trọng, mà Phạm Ung cũng không để ý đến nơi này. Hiện nay đã nhiều năm Tân Trại không được tu sửa. Tuy nhiên, ở đó có hơn nghìn quân canh gác, cử Địch Thanh đến nơi này làm trại chủ thì một là không nguy hiểm, hai là không tính trọng dụng mà bổng lộc cũng có tăng thêm chút. Để Địch Thanh đi tới đó thì vừa lấy được lòng thiên tử, chẳng phải một công đôi việc?
Phạm Ung nghĩ đến điều đó thì không kìm được mà mỉm cười. Nhưng khi lão nhìn thấy Địch Thanh như khóc tang đi đến, sắc mặt của lão lập tức thay đổi.
Khuôn mặt của Địch Thanh tiều tụy. râu ria xồm xàm, trên người còn có mùi rượu. Nhưng Địch Thanh vẫn là Địch Thanh, nét phong trần đó không làm cho hắn mất đi sự tuấn tú, trái lại còn tăng thêm cho hắn một chút gì đó khiến cho người ta cảm động.
Càng khiến người khác động lòng là hai mắt của Địch Thanh. Trong đôi mắt đó có chút hờn tủi, có cứng nhắc, có thương tình, có phiền muộn. Đôi mắt sáng như sao ngẫu nhiên chớp chớp như ẩn chứa chút gì đó thê lương.
Địch Thanh giống như một cây đao, chỉ có điều bị mất đi cái vỏ cũ, khiến cho mũi đao xuất hiện.
Không có ai biết một năm nay Địch Thanh vượt qua như thế nào, chỉ có chính hắn mới biết rõ.
Phạm Ung không nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh, mà chỉ chú ý tới sự lôi thôi của hắn. Mặc dù lão cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố làm vui vẻ hòa nhã nói:
- Địch Thanh, bản phủ đã nghĩ đến việc sắp xếp cho ngươi đi đâu rồi.
Địch Thanh cũng hơi kinh ngạc, hỏi:
- Không biết đại nhân muốn ty chức đến đâu đây?
Một năm rồi! Trong nháy mắt Địch Thanh ở biên thùy hơn một năm. Mỗi lần hắn nghĩ đến điều đó, đều cảm thấy đau lòng. Phạm Ung không muốn hắn nhậm chức, trái lại khiến Địch Thanh không quan chức mà nhẹ nhàng, toàn lực tìm kiếm bí mật của Hương Ba Lạp.
Nhưng hắn đi khắp Diên Châu, tìm đến tất cả mọi nơi có liên quan đến Hương Ba Lạp mà vẫn không phát hiện ra điều gì.
Thậm chí hắn cảm thấy, đây chẳng qua là một cái truyền thuyết đẹp nhưng tàn khốc. Nhưng nghĩ lại, Chân tông, Bát vương gia, Thái hậu và Quách đại ca đều tin Hương Ba Lạp thì chắc chắn không phải không có nguyên do. Địch Thanh không thể bỏ, hắn nhất định phải kiên trì tìm tiếp.
Vũ Thường, nàng chờ ta!
Lời hứa đó, cả đời không thay đổi.
Phạm Ung nhìn Cảnh tham quân mà ho khan một cái. Cảnh tham quân hiểu ý, lên tiếng:
- Địch Thanh! Hơn tháng trước, Chỉ huy sứ của Tân Trại Đinh Bản bị người Khương giết chết. Nơi đó rất nguy hiểm nhưng lại thiếu người thống lĩnh. Vì thế Phạm đại nhân phái ngươi đến Tân Trại đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ kiêm trại chủ. Ngươi cố gắng làm cho tốt, đừng để mất uy phong của quân Tống. Đương nhiên nếu có thể báo thù cho Đinh chỉ huy thì càng tốt.
Phạm Ung ở bên vội vàng nói:
- Việc của biên thùy, dĩ hòa vi quý, Địch Thanh, ngươi cũng đừng gây thị phi. Nếu dẫn đến xung đột với người Khương, đừng trách bản phủ không dặn dò trước.
Địch Thanh thầm nghĩ, “Người Khương chém không phải đầu của ngươi. Đđương nhiên ngươi phải dĩ hòa vi quý rồi”. Du đãng một năm, lòng tìm kiếm Hương Ba Lạp của hắn vẫn kiên định. Nhưng hắn cảm thấy phải thay đổi biện pháp. Nếu cứ chỉ làm một mình thì sợ khó mà tìm ra được.
Nghĩ đến điều đó, Địch Thanh khom người thi lễ nói:
- Ty chức tuân theo chỉ bảo của đại nhân. Xin cáo lui trước.
Hắn nói đi là đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng. Phạm Ung thầm nghĩ, “Lệnh điều động của tacòn chưa ra, người vội đi chết sao?” Nhưng lão chẳng thèm nói với Địch Thanh, dặn dò nói:
- Cảnh tham quân, ngươi mau đi tìm cách thu xếp việc này đi. Tránh để Địch Thanh không hiểu việc cỏn con này, gây ra hiểu nhầm với quân Tân Trại:
Đợi Cảnh tham quân đi khỏi, Phạm lão đại nhân ra hiệu cho ca múa tiếp.
Cảnh tham quân ra khỏi phủ Tri châu, thấy Địch Thanh đang đứng ở bên ngoài phủ thì nở nụ cười.
Địch Thanh tiến lên thi lễ nói:
- Làm phiền Cảnh tham quân rồi.
Cảnh tham quân cười nói:
- Quách đại nhân đã nói tình hình cho ta biết rồi. Ta cũng chỉ tiện tay mà thôi. Địch Thanh! Tân Trại tuy nhỏ, nhưng nếu người là long thì cuối cùng có đất dụng võ. Chỉ mong ngươi…. chớ phụ tâm ý của Quách đại nhân.
Địch Thanh gật gật đậu lại thi lễ rồi xoay người rời đi.
Hóa ra Cảnh tham quân vốn tên là Cảnh Phó, là người quen cũ của Quách Tuân. Sau khi cung biến, trong kinh thay đổi cực lớn, Quách Tuân cũng tự xin ra khỏi kinh đến tây bắc. Hiện nay y giữ chức Tây lộ Đô tuần kiểm sử, phụ trách trị an của Diên Châu. Y biết Địch Thanh cũng không muốn lang thang nên nhờ Cảnh Phó nghĩ cách.
Bởi vậy mà hôm nay Địch Thanh cầu kiến, Cảnh Phó mới nhân dịp đề nghị, vừa đúng với ý của Phạm Ung.
Địch Thanh ở lại Diên Châu một ngày, sáng sớm hôm sau, Cảnh Phó đưa công văn điều lệnh cho Địch Thanh. Địch Thanh nhận công văn cắt cử, ngay hôm đó xuất phát. Tân Trại cách thành Diên Châu chẳng qua mấy chục dặm nên tới hoàng hôn Địch Thanh đã đến Tân Trại.
Tân Trại là bảo trại được xây dựng dựa lưng vào núi mà. Địch Thanh đến Tân Trại nhìn cảnh núi xanh trong bón hoàng hôn, chim nhạn bay bay lượn đầy trời thì không kìm nổi nhìn về hướng đông.
Hắn theo ánh chiều tà đi vào Tân trại, thấy cửa trại rách nát, công sự phòng ngự phần lớn đều cực kỳ cũ nát, thì nhíu mày.
Phòng ngự như thế này, nếu gặp phải trọng binh tấn công thì đương nhiên không thể cản nổi. Nhưng Địch Thanh nghĩ lại, thì phía Tây của Tân Trại có thành Diên Châu, Tây bắc có Kim Minh Trại khiến cho nơi này như một cái xương gà, không để hoang đã là tốt lắm rồi. Còn có thể trông cậy vào ai coi trọng nơi đây?
Địch Thanh dễ dàng vào Tân Trại mà không có ái để ý.
Lúc này tuy nói người Hạng Đảng có gây phiền nhiễu nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là xung đột nhỏ. Vì vậy căn bản Tân Trại không có ý phòng ngừa. Thậm chí có thể nói là canh gác lơi lỏng.
Địch Thanh cũng không vội đi vào quan nha trong trại mà chỉ cưỡi ngựa đi dạo trong trại, nhìn thấy bên đường có một lán trúc được dựng các đơn sơ, miễn cưỡng có thể che mưa che gió. Trong lán trúc bày bàn ghế, ló ra một một lá tửu kỳ màu xanh, xem như là tửu quán.
Biên thùy vốn hoang sơ nên những tửu quán như thế đâu đâu cũng có thể gặp.
Địch Thanh xuống ngựa, vào tửu quán. Hắn không phải muốn mượn rưởu giải sầu, mà là biết nơi này chính là nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất.
Nhưng một năm này, không biết hắn đã đi qua bao nhiêu tửu quán, rách hết bao nhiêu gót giày. Số lượng tin tức, hắn biết không ít, nhưng không có thứ mình cần.
Sau khi ngồi xuống, hắn hơi có cảm giác thất vọng.
Bên trong tửu quán, chỉ có mấy người đang ngồi tán gẫu. Tất cả đều nếu nói tới chuyện nhà. Cuối tửu quán, một thanh niên có sắc mặt trắng nhợt đang ngồi, tay hơi run run đang bưng bát rượu. Lúc thấy Địch Thanh tiến vào, hình như y có giật mình kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy mặt của Địch Thanh y liền thở phào một cái.
Ánh mắt Địch Thanh sắc bén nên đã để ý tới người thanh niên Khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Trong lòng cảm thấy khó hiểu bởi hắn nhận ra người thanh niên đó không phải say, mà là sợ. Cậu ta sợ cái gì?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Huyết
Mặc Vũ
Sáp Huyết - Mặc Vũ
https://isach.info/story.php?story=sap_huyet__mac_vu