Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hào Môn Kinh Mộng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 8 - Chương 11: Rời Khỏi
A
nh cúi đầu ngắm cô, một nỗi niềm yêu thương dấy lên từ nơi đáy lòng sâu thẳm. Anh lắc đầu cười khổ, “cục cưng” trong lòng anh ngủ say sưa, dáng vẻ dựa dẫm của cô khiến anh hạnh phúc, nhưng dẫu sau anh cũng là người đàn ông bình thường, cơ thể anh sẽ tự nhiên có phản ứng sinh lý quen thuộc. Lệ Minh Vũ thở dài bứt rứt, anh sợ dứt ra cô dậy, nên đành cắn chặt răng kiên trì.
Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng mềm mại của Tô Nhiễm, ôm ghì cô vào lòng.
Tô Nhiễm, số phận đã định anh thua trên tay người phụ nữ này.
***
Cùng đêm, Tô Ánh Vân cũng ngủ không ngon giấc. Khi Lệ Minh Vũ bế Tô Nhiễm vào bệnh viện ở đầu bên kia thành phố, thì bên thị trấn Hoa Điền, bà cũng sực tỉnh từ ác mộng, váy ngủ ướt sủng mồ hôi.
Đèn đầu giường được bật sáng, Tiêu Quốc Hào đứng dậy, “Bà gặp ác mộng?”
Tô Ánh Vân nhắm nghiền mắt giây lát rồi mở to, một lúc sau bà mới định thần, gật đầu, nhìn ông, “Xin lỗi đã đánh thức ông.”
Tiêu Quốc Hào thở dài, giơ tay lau mồ hôi thay bà, cất giọng lo lắng, “Mấy hôm nay bà thường gặp ác mộng, hay là ngày mai đến bác sĩ khám xem thế nào?”
“Tôi không sao, chắc do ban ngày làm nhiều việc quá.” Bà nói khẽ.
“Ngày mai, bà ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng ra vườn hoa.” Tiêu Quốc Hào nói.
Tô Ánh Vân im lặng, gật đầu.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Quốc Hào ra vườn hoa từ sớm, Tô Ánh Vân thức dậy dọn dẹp vài thứ, sau đó rời khỏi nhà. Nhưng bà không đến vườn hoa, mà leo lên chiếc xe lửa nhỏ đến thành phố.
Hai tiếng đồng hồ sau, bóng dáng của bà đã lờ mờ xuất hiện ở nghĩa trang.
Hôm nay không phải ngày cúng tế, vì vậy nghĩa trang vắng vẻ, trong khuôn viên to lớn cũng chỉ có một mình bà.
Sau khi đến viếng Hoà Tần Bằng, Tô Ánh Vân rẽ qua ngôi mộ kia, bà dừng bước trước đó.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu xuống nghĩa trang.
Trên bia mộ, Cố Hoài Dương và Giang Lăng cười rạng rỡ, trái ngược với gương mặt phờ phạc của Tô Ánh Vân. Bà lấy đồ cúng ra ngoài, đốt đèn cầy, ánh mắt nhìn hình người chết chăm chú. Một hồi say, bà chầm chậm nói, “Hoài Dương, Giang Lăng, tới khi nào anh chị mới có thể tha thứ cho nhà họ Tô chúng tôi?”
Mấy đêm nay, bà thường mơ thấy hai người họ, mơ thấy toàn thân họ đều là máu, dùng ánh mắt căm hận nhìn bà, rồi bà mơ thấy họ kéo Tô Nhiễm xuống mồ. Mỗi lần tỉnh dậy, sống lưng bà lạnh toát, cả người bà run cầm cập, vì vậy bà buộc phải tới nghĩa trang, thắp cho họ nén nhang.
Cố Hoài Dương trên hình cười nhàn nhạt, còn Giang Lăng cười điềm đạm dịu dàng.
Tô Ánh Vân đau lòng nhắm chặt hai mắt, đầu bà vang vọng âm thanh từ nhiều năm về trước…
“Ánh Vân, tôi xin chị, chúng ta là bạn bè bao năm qua, tại sao chị lại hành xử như vậy?”
Thanh âm sắc lạnh bỗng xuyên thủng màng tai bà, Tô Ánh Vân trợn to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Lăng!
Giang Lăng đã từng vì Cố Hoài Dương khổ sở cầu xin bà.
Hai tay Tô Ánh Vân run rẩy vuốt hình Giang Lăng, giọng bà khàn khàn: “Chị luôn trách cứ tôi phải không? Chắc chắn chị luôn trách tôi. Đối với chị, Hoài Dương là mọi thứ, là cả thế giới, mà tôi lại đối xử như thế với anh ấy và chị.” Nói đoạn, giọng bà nghẹn ngào, “Thế nhưng tôi không có cách nào khác, vì con mình tôi không thể chọn lựa khác. Nếu thời gian quay lại, tôi vẫn sẽ làm vậy. Dù đến tuổi già, tôi phải sống trong áy náy và ân hận, tôi cũng tình nguyện làm vậy.”
Một cơn gió lướt qua đột ngột thổi tắt nến.
Tay Tô Ánh Vân cứng ngắc, bà cúi mình, rất lâu sau bà đưa mắt nhìn hình hai người trên mộ bia, cười bất lực, “Tôi biết anh chị không tha thứ cho tôi. Vì vậy mới khiến con gái tôi muốn điều chế Đào Tuý lần nữa? Tại sao anh chị phải trút xuống nó? Khi đó nó còn quá bé, nó chẳng hiểu gì cả, xin anh chị hãy hận tôi. Người hại anh chị chết năm đó là tôi.”
Nước mắt tràn khoé mi bà, tuôn trào như thác lũ.
“Hoài Dương, Giang Lăng, rốt cuộc con của anh chị ở đâu? Rõ ràng ngày xưa anh chị nói với tôi con của anh chị là con gái, tại sao hôm nay lại biến thành con trai?” Tô Ánh Vân ngã ngồi, vô lực nhìn chữ khắc trên đó, nhìn hình hai người, ánh mắt bà bỗng sắc bén, “Con anh chị muốn hại Tiểu Nhiễm của tôi phải không? Hoài Dương, Giang Lăng, tôi tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Nếu có báo ứng, vậy hãy báo ứng một mình tôi thôi. Tấn Bằng đã chết, anh chị còn giữ tôi sống trên đời làm gì?”
Mây đen xa xa kéo đến che khuất ánh mặt trời chói chang, sắc màu bi thương và âm u bao trùm mặt Tô Ánh Vân, trải tràn trên nghĩa trang…
***
Chuyện mang thai đôi khi muốn giấu cũng không giấu được bao lâu. Giống như Tô Nhiễm, tuyệt đối không muốn Lệ Minh Vũ biết, nhưng cuối cùng anh vẫn khám phá ra. Không bao lâu sau, Mộ Thừa cũng biết tin này. Tô Nhiễm chợt nghiệm ra một điều, muốn việc nào đó trở thành bí mật vĩnh cửu, vậy chỉ nên giữ cho bản thân, nếu có người thứ hai biết thì nó chẳng còn là bí mật nữa rồi.
Cô không trách An Tiểu Đoá. An Tiểu Đoá là một cô gái đơn giản, còn Mộ Thừa là người từng trải, muốn biết chuyện này thông qua An Tiểu Đoá dễ như trở bàn tay.
Buổi sáng, Mộ Thừa chủ động hẹn Tô Nhiễm gặp mặt.
“Em định sau này sẽ thế nào?” Trong quán cà phê, Mộ Thừa nhìn Tô Nhiễm ngồi đối diện, cất giọng ôn hoà.
Ánh nắng rọi bóng lên cửa kính, chiếu vào ly nước cam, hắt ra ảnh ngược sáng long lanh. Tô Nhiễm cầm ống hút, quấy nhẹ nước cam trong ly, một lát sau cô nói, “Em vẫn chưa nghĩ nhiều, em chỉ muốn dưỡng thai.”
Mộ Thừa nhìn cô, “Em gầy đi nhiều quá.”
Cô cười dịu dàng, “Ai mang thai cũng vậy. Em nghĩ em sẽ phát tướng ngay thôi. Em nghe nói phụ nữ mang thai qua hết giai đoạn đầu thì sẽ ăn uống được lắm.”
Mộ Thừa nở nụ cười.
Hai người trầm mặc giây lát, Tô Nhiễm hỏi, “Gần đây anh khoẻ không? Tiểu Đoá chuyển đến khoa ngoại thần kinh, chắc chắn sẽ thành trợ thủ đắc lực cho anh.”
Mộ Thừa cầm tách cà phê uống một hớp, đáy mắt lộ ý cười, “Anh biết em muốn nói gì. Anh công nhận Tiểu Đoá là một thiên tài khoa ngoại thần kinh, cô ấy rất hợp với nghề này, nhưng bây giờ anh và cô ấy chỉ là bạn thân, chuyện gì cũng kể nhau nghe.”
“Chỉ là bạn thân?”
“Ừ, chỉ là bạn thân.” Mộ Thừa đặt tách cà phê xuống, “Bạn thân sẽ bền chặt hơn người yêu. Tiểu Đoá là một cô gái tốt, anh không muốn làm lỡ tương lai của cô ấy. Dẫu sao chuyện tình cảm cũng cần sự tự nguyện của hai phía.”
Tô Nhiễm thở dài, “Em hiểu.”
“À, đúng rồi, hai ngày nữa anh đi Đức. Anh không ngờ em có thai, nếu biết trước anh đã xin đi trễ hơn.”
Tô Nhiễm ngớ người, “Đi Đức? Tu nghiệp? Hay toạ đàm?”
“Cả hai đều không phải.” Mộ Thừa mỉm cười, ngữ khí thong dong, “Bệnh viện Mason của Đức mời anh sang hợp tác.”
“Bệnh viện Mason? Bệnh viện tư nhân nổi tiếng của Đức, xếp thứ ba trên thế giới. Mộ Thừa, em chúc mừng anh.” Tô Nhiễm cất giọng vui mừng.
Mộ Thừa chỉ mỉm cười, không có vẻ vui mừng như cô, “Xem ra em không hề lưu luyến anh ở lại.”
“Mộ Thừa…” Tô Nhiễm thoáng lúng túng.
Mộ Thừa xua tay cắt ngang cô, anh cười, “Anh đùa thôi, em đừng bận tâm. Anh từng nói chỉ cần em vui vẻ là được.”
Ánh mắt cô chưa đầy xúc động.
Hai người tiếp tục trò chuyện, cuối cùng Mộ Thừa cũng vào đề, “Tiểu Nhiễm, kỳ thực anh luôn muốn hỏi em một chuyện nhưng không biết hỏi thế nào.”
Tô Nhiễm buông ly nước cam, “Chuyện gì thế anh?”
Mộ Thừa sa sầm mặt, anh nhìn cô, “Bốn năm trước, chỉ vì chuyện ly hôn mà em mắc chứng OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế), thật không? Hay còn chuyện gì khác mà anh không biết?”
Cô sửng sốt, cả buổi sau mới yếu ớt trả lời, “Chỉ vì chuyện ly hôn mà thôi.”
“Em nói thật?”
“Em nói thật.”
Mộ Thừa ngần ngừ, quan sát gương mặt thiếu tự nhiên của Tô Nhiễm, đang muốn hỏi thêm, thần sắc của anh hơi thay đổi nhìn sau lưng Tô Nhiễm. Tô Nhiễm đang nghĩ xem phải trốn tránh thế nào, thì thấy Mộ Thừa biến sắc mặt, cô trong theo đường nhìn của anh, khuôn mặt vốn đang dịu dàng chợt căng thẳng.
Lệ Minh Vũ im hơi lặng tiếng xuất hiện đằng sau cô.
Bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Lệ Minh Vũ nhếch miệng cười, đáy mắt toát lên vẻ trầm tĩnh và chững chạc thâm căn cố đế, anh tiến lên ngồi cạnh Tô Nhiễm, nhìn Mộ Thừa ở đối diện, “Trùng hợp thật.”
Mộ Thừa cười cười, “Đúng là ngay ngắn vừa vặn.”
Tô Nhiễm hiểu làm gì có chuyện trùng hợp ở đây.
Lệ Minh Vũ cũng chẳng giấu diếm hành vi của bản thân, anh làm trò trước mặt Mộ Thừa, ôm chầm eo Tô Nhiễm, rủ rỉ bên tai cô, “Em đi xa thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.” Anh cố tình bổ sung, “Nói cậu biết chuyện em mang thai chưa?”
Người tinh tường vừa nghe là hiểu ngay ngụ ý của Lệ Minh Vũ.
Tô Nhiễm ngước đầu liếc Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ phớt lờ, nhìn một thừa ngồi đối diện, cất giọng từ tốn, “Cậu, bắt đầu từ hôm nay cậu chuẩn bị tiền mừng cho con của cháu và Tô Nhiễm là vừa đấy.”
Đôi mắt Mộ Thừa vụt lên một tia u ám, nhưng vẫn mỉm cười, “Chúc mừng hai người.”
“Chúng ta cùng vui.” Lệ Minh Vũ cầm ly nước cam của Tô Nhiễm lên uống một hơi, rồi đặt xuống bàn, “Nghe nói bên bệnh viện Mason cảu Đức mời cậu sang làm việc, biết tin này cháu rất mừng. Nhưng tiếc quá, vậy là cậu không thể dự tiệc đầy tháng con của cháu và Tô Nhiễm.”
Mộ Thừa cười bất đắc dĩ, lắc đầu, “Minh Vũ, đúng là không có chuyện gì gạt được cậu.”
Lệ Minh Vũ cong môi cười, “Việc của cậu, đương nhiên cháu phải quan tâm.”
Mộ Thừa uống một hớp cà phê cuối cùng, cầm cặp xách, nhìn Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ, “Tôi có việc phải đi trước, Minh Vũ…” Anh trầm tư giây lát, ánh mắt lướt qua Tô Nhiễm rồi đọng trên Lệ Minh Vũ, “Đối xử tốt với Tô Nhiễm.”
“Dĩ nhiên.” Lệ Minh Vũ nhoẻn miệng cười.
Tô Nhiễm đứng dậy, “Mộ Thừa, chừng nào anh đi?”
“Khoảng vài ngày nữa, khi nào đi anh sẽ báo em… bọn em biết.” Mộ Thừa hạ thấp giọng.
Tô Nhiễm gật đầu, đôi mắt theo hướng Mộ Thừa bỏ đi.
Lệ Minh Vũ tươi cươi, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc thắng và thoả mãn.
Một hồi sau, cô ngồi xuống nhìn Lệ Minh Vũ thờ ơ uống nước cam, cô cau mày, “Lệ Minh Vũ, anh diễn dở quá đấy.”
Lệ Minh Vũ phì cười, “Diễn dở mà cũng có người diễn chung.”
Tô Nhiễm chẳng muốn đấu võ mồm với Lệ Minh Vũ. Vốn dĩ cô muốn hỏi Băng Nựu thế nào, không ngờ anh chen ngang, làm cô quên hết mọi việc. “Hình như anh nhàn rỗi lắm thì phải.”
“Công việc làm mãi cũng chẳng hết, anh phải nghỉ ngơi thích hợp để thư giản.” Cái cớ của anh có vẻ rất quang minh chính đại.
Tô Nhiễm nhướng mày, “Anh nghỉ ngơi bằng cách theo dõi tôi?”
“Anh chỉ đảm bảo em an toàn mà thôi.” Lệ Minh Vũ nhoài người kéo cô vào lòng, cười khẽ, “Đảm bảo em không bị người hoặc việc không liên quan quấy rầy.”
Tô Nhiễm nổi đoá, “Anh chính là một trong số đó.”
“Vậy à?” Tâm trạng Lệ Minh Vũ rất tốt, anh cười toe toét, “Đó là vinh hạnh của anh.”
“Anh…”
“Vừa lúc em cũng ra ngoài, vậy theo anh về văn phòng, chờ anh xử lý xong công việc rồi về Bán Sơn.” Anh dịu dàng đưa ra đề nghị cắt ngang lời cô nói.
Tô Nhiễm biết nói nhiều cũng chẳng thay đổi được gì, cô thở dài, “Tôi phải mang theo vài thứ về Bán Sơn. Hơn nữa, anh ở văn phòng giải quyết công việc, tôi đến đó sẽ thấy buồn chán.”
Thấy cô nói cũng có lý, anh gật đầu.
Về đến văn phòng, Lệ Minh Vũ mở máy vi tính trước tiên, màn hình loé sáng, hiện lên trên màn hình là chín ô vuông… giám sát hình ảnh! Nhìn rõ ràng hơn sẽ thấy đó là phòng làm việc của Tô Nhiễm.
Để chắc chắn lúc nào cũng nắm rõ tình hình của Tô Nhiễm, bảo vệ cô không bị người lạ đe doạ, anh nhân lúc cô không chú ý lắp camera giám sát vào các góc phòng, để khi làm việc vẫn biết tình hình ở nhà của cô.
Thật lòng mà nói, anh không muốn làm vậy, nếu Tô Nhiễm biết chuyện này, cô sẽ rất giận. Nhưng sau khi bị ăn trộm đột nhập, anh buộc phải đề cao cảnh giác.
Trong màn hình giám sát, Tô Nhiễm vừa vặn đi vào phòng tắm, xem ra cô chuẩn bị tắm rửa.
Trông cô có vẻ lười biếng, bước vào phòng tắm, cô cởi ngay quần áo mắc sang bên.
Lệ Minh Vũ đang xử lý công việc, lơ đãng ngước nhìn cảnh trong màn hình, anh vô thức dừng động tác, đôi mắt bỗng trầm xuống, đặt bút máy sang bên, thích thú ngắm nhìn mỹ nữ tắm rửa.
Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rình coi cô thế này. Đối với anh, trông thấy cô biếng nhác ăn quà vặt qua màn hình, vậy là vui lắm rồi. Nhưng không ngờ hôm nay anh còn được chứng kiến cả cảnh tắm rửa của cô. Cách theo dõi lén lút này khiến anh thấy rất kích thích!
Lúc này Tô Nhiễm trong màn hình đã khoả thân. Cơ thể cô mềm mại dưới làn nước càng xinh đẹp cuốn hút, vóc người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn và bụng cô hơi to lên vì mang thai nhưng phải nhìn kỹ mới thấy. Bờ vai của cô mảnh dẻ, hai chân thon dài hài hoà với cặp mông trắng ngần, bầu ngực căng tròn hơn sau khi có thai.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hào Môn Kinh Mộng
Ân Tầm
Hào Môn Kinh Mộng - Ân Tầm
https://isach.info/story.php?story=hao_mon_kinh_mong__an_tam