Chương 156: Liên Tục Mạo Hiểm
ốt! Dẫn tôi đi xem đi.
Trong lòng Vu Thiên cũng rất phấn khởi. Đối với võ trường ngầm mà mình hằng mong muốn này, Vu Thiên tràn đầy kỳ vọng. Hắn ta tin tưởng rằng chỉ cần có một nơi luyện công thích hợp ình thì công phu của mình nhất định sẽ còn có thể tinh tiến. Lại nói, hiện tại thật không dễ dàng mới có thời gian. Có thể đi cảm nhận một chút về cảnh vật xung quanh võ trường ngầm thì hắn ta sao nỡ từ chối chứ.
Hôm nay hắn ta đã lộ thân thủ tại khách sạn Hilton, chắc chắn nhất định sẽ có rất nhiều người có ý để tâm đến hắn, từ lúc này, con đường của hắn sau này e là rất khó bình yên. Bây giờ chỉ có nhân lúc tất cả mọi người ở đây vẫn chưa biết quá nhiều về mình mà nhanh chóng đi thể nghiệm một chút võ trường mới. Còn về Trịnh Khả Tâm, giữa bọn họ đã có tiếp xúc, đã trở thành bạn bè. Điều này nói trên một ý nghĩa nào đó thì là đã có tiến bộ. Có những việc nếu theo đuổi quá gấp thì ngược lại sẽ phản tác dụng.
Dưới sự hướng dẫn của Đại Cá Tử, Vu Thiên đi tới hầm, cuối cùng cũng nhìn thấy võ trường mà mình hằng mong mỏi từ lâu.
Cái luyện võ trường này rất lớn. Hơn một ngàn mét vuông, đủ để cho phép bất cứ ai ở đây thi triển quyền cước. Đèn bên trong không quá sáng nhưng xác thực là chiếu rất rõ các ngóc ngách. Loại tia sáng như thế này rất thích hợp với người tập võ. Vu Thiên tương đối là hài lòng.
Đương nhiên điều làm cho Vu Thiên, thậm chí là Ngô Kinh phía sau hắn mở rộng tầm mắt đó là công nghệ cao ở đây.
Bốn phía võ trường cực lớn, không chỉ có các dụng cụ luyện tập thân thể, mà ở mỗi một góc của luyện võ trường lại có một căn phòng nhỏ, bên trên có cánh cửa cách âm có đề mấy chữ khá to, khoa học kỹ thuật viên.
- Nào, Đại Cá Tử mở cửa ra, tôi thử vào xem.
Vu Thiên biết cái cửa cách âm này mới là thứ mà mình cần nhất.
- Vâng, sư phụ.
Đại Cá Tử đã sớm thông thạo xung quanh đây. Hắn ta tự tay giữ một cái chìa khóa của phòng này, sau khi cửa phòng Khoa học kỹ thuật viên mở ra, Vu Thiên liền bước vào.
Nói đây là một căn phòng nhỏ thì cũng không hẳn là như vậy, bởi căn phòng này cũng tầm hơn 200m2, mà trông rất thô bạo. Vu Thiên mới chỉ bước vào thôi mà cái cửa sau lưng hắn liền đóng sập lại một cái.
Thấy trong phòng này ngoại trử trên vách tường có một vài thứ gì đó ra thì những thứ khác đều không có. Vu Thiên nhắm mắt cảm nhận một chút. Hắn ta biết, nếu như cái phòng nhỏ này thiết kế dựa theo yêu cầu của chính mình thì hẳn là trong các vách tường kia là đủ các loại cơ quan.
Nhắm mắt khoảng 3 phút, Vu Thiên cảm thấy căn phòng nhỏ này mang ình cảm giác áp bách. Sau đó hắn tôi đột nhiên mở hai mắt ra, hô to một tiếng:
- Đại Cá Tử, bắt đầu khởi động cơ quan đi.
Ở bên ngoài căn phòng nhỏ. Bọn người Đại Cá Tử, Tôn bá và Ngô Kinh có thể thấy rõ, tường của căn phòng này là thủy tinh có tính chất đặc biệt, có thể nhìn thấy tình hình Vu Thiên trong phòng. Bây giờ vừa nghe Vu Thiên hạ lệnh, Đại Cá Tử liền đáp một tiếng.
- Ok!!!
Sau đó hắn liền bước tới, chọn một cái nút trên bảng.
Trong nháy mắt, trong căn phòng nhỏ, Vu Thiên cảm thấy được tường chung quanh hắn khẽ chuyển động. Ngay lập tức không cho hắn có chút thời gian chuẩn bị nào, hai ngọn phi đao từ trong vách liền bắn thẳng tới phần thân và eo của hắn.
Có thể nói, hai ngọn phi đao này đều bay ra trong tình huống không có bất cứ một báo hiệu nào. Bản thân Vu Thiên cũng chỉ vẻn vẹn nghe được tiếng gió kéo tới hướng mình, đón hai thanh hàn quang chia làm hai đường thẳng trên dưới tấn công tới hướng mình. Thanh phi đao kia sắc bén không gì sánh bằng, mang theo ánh hàn quang chói mắt mà bắn thẳng tới.
Xuất phát từ bản năng, Vu Thiên xoay tròn thân mình, chân không dịch chuyển, còn người ngửa người về một bên. Cuối cùng khó khăn lắm mới tránh được 2 ngọn phi đao này.
Vừa né được hai ngọn phi đao này, thân thể Vu Thiên còn chưa kịp đứng thẳng lên thì lại thấy tường khẽ động, rồi tiếp tục có 4 thanh phi đao chia làm 4 góc lao tới 4 phía xung quanh Vu Thiên.
Lúc này 4 thanh phi đao cũng không chỉ là ở một góc độ bình thường giống như khi nãy, mà là cùng lúc bao vây toàn bộ tứ phía trên dưới, trái, phải quanh người Vu Thiên.
Bốn ngọn phi đao này vừa lao ra, Vu Thiên hiển nhiên là không thể sử dụng chiêu Thiết Bản Kiều được nữa. Bởi làm như vậy, mặc dù cơ thể Vu Thiên sẽ không trúng đao nhưng dưới chân khó mà tránh khỏi sẽ bị phi đao làm bị thương. Nếu như thế thì Vu Thiên chẳng khác nào đã bị thua.
Người vừa đứng thẳng lên cũng đúng lúc 4 ngọn phi đao kia đã phóng nhanh tới trước thân hắn. Đề khí đan điền, Vu Thiên nhấc mạnh cơ thể, hai chân gắng sức phát lực, hai tay vươn lên thẳng tắp gần như chữ thập. Cả cơ thể Vu Thiên đột nhiên treo lơ lửng trên không.
Chiêu này rất giống chiêu biểu diễn trong đại hội thể dục thể thao. Hành động lần này của Vu Thiên rốt cuộc cũng thành công, tránh được sự công kích của 4 ngọn phi đao.
- Hay!
Nhìn thấy thể hiện của Vu Thiên ở trong phòng, Đại Cá Tử, Ngô Kinh và Tôn bá không khỏi đồng thanh hô to một tiếng.
Đại Cá Tử và Tôn bá đương nhiên là không làm được điều này bởi thân thể của họ thiếu độ mềm dẻo. Còn Ngô Kinh tuy rằng có thể làm được nhưng hắn thật sự không tự tin là mình có thể làm tốt và xử lý nhanh như vậy hơn nữa có thể làm ra một tư thế đẹp như thế.
Bên trong căn phòng, 4 ngọn phi đao liền bay xẹt qua người Vu Thiên đang lơ lửng trên không trung. Sau khi Vu Thiên thấy phi đao đã bay qua thì cũng thả lỏng, người từ trên không trung rơi xuống, lại đứng trở lại trên mặt đất.
Hai chân vừa hạ xuống đất, Vu Thiên lại lập tức cảm nhận thấy nguy hiểm đang kéo tới. Một loại tiềm thức mách bảo hắn ta, một lần nữa toàn thân Vu Thiên lại nhấc bổng lên. Vu Thiên vừa hạ xuống đất thì thân ảnh lại lập tức hướng lên không trung, cả cơ thể bay lên.
Cũng phải nói rằng Vu Thiên phản ứng rất nhanh, bởi vì lúc này, nhìn xuống dưới chân hắn ta, tại chính vị trí mà hắn vừa hạ chân xuống, thật sự đã xuất hiện nguyên một cái hố. Trong hố còn có hơn mười ngọn đao cắm đầy trên mặt đất. Nếu như không phải Vu Thiên phản ứng nhanh thì e rằng khi nãy cả hai chân của Vu Thiên đều sẽ bị phế.
Thoát thân lên không trung, Vu Thiên nhìn xuống dưới chân mình, không nhịn được, hít một hơi thật sâu. Các cơ quan trong căn phòng này cũng có phần quá hung ác. Lần này may mắn là mình tiến vào, nếu là người khác không biết lượng sức mà xông tới, ngoại trừ cái chết thì thật sự không biết sẽ ra sao.
Lúc này thì hắn cũng không dám hạ chân xuống dưới, không có cách nào, hắn ta đành lao người hướng về hai bên tường mà dùng chân để đi. Vu Thiên dù sao cũng chỉ là người chứ không phải thần, hắn không thể bỏ qua lực hấp dẫn của trái đất mà cứ ở trên không trung mãi không rơi xuống được.
Khi Vu Thiên đã nghĩ là ổn rồi thì cái phòng nhỏ lại khiến cho hắn có cảm giác khủng bố. Bởi vì khi chân hắn vừa đạp lên tường, thì đúng từ nơi ấy có một ngọn phi đao bắn ra, hắn giẫm chân ba lần thì có tới ba ngọn đao bay ra chào đón hắn.
- Hay lắm, quả là không sai biệt lắm.
Vu Thiên hô to một tiếng. Sau đó đầu ngón chân cũng nhanh chóng điểm trên vách tường. Lúc này mới lại hạ xuống mặt đất lần nữa.
Siêu Cấp Võ Thánh Siêu Cấp Võ Thánh - Lãng Tử Biên Thành