Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lẳng Lơ Tao Nhã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 156: Trăm Kẻ Địch.
T
rương Nhược Hi đi ra khoang thuyền hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hai huynh đệ Lý Thuần và Lý Khiết cũng theo ra ngoài, Lý Khiết thò đầu ra hỏi:
- Cậu Giới tử muốn đánh ai hả?
Trương Nguyên ra hiệu cho tỷ tỷ đi vào, không được để cho hai đứa nhỏ ra ngoài này, vào trong đợi, đóng luôn cửa sổ lại.
Cái tên thiếu niên hung hăng mặc áo xanh nọ bị anh lính Thạch Trụ Mã Khoát Tề kéo đến bên bờ sông, ném trên mặt đất. Mã Khoát Tề vòng tay đáp dạ với Trương Nguyên, lúc này đang đứng nơi mui thuyền:
- Trương công tử, chỉ bắt được một người, người kia chạy thoát rồi, công tử hãy tra hỏi hắn đi ạ.
Một người chạy thoát thì sẽ gặp phiền toái rồi, Trương Nguyên cũng chẳng thèm hỏi, nói với Mục Kính Nham và Mã Khoát Tề đang đứng bên bờ đối diện - Rất có khả năng hắn sẽ dẫn thêm người đến đây, Mã Khoát Tề ngươi hãy mau…
Tên thiếu niên hung hăng bị Mã Khoát Tề đạp dưới đất đột nhiên la lớn, đe dọa:
- Các ngươi hãy đợi đấy, anh em bọn ta có mấy chục người, hôm nay không đánh gãy tay, gãy chân của các ngươi thì thề không làm người.
Bàn chân của Mã Khoát Tề vốn đang đạp trên eo hắn, giờ kéo lên phía trên, đạp vào sau ót tên thiếu niên hung hăng, tên thiếu niên hung hăng ấy liền cứng họng, không kêu lên được nữa, Mã Khoát Tề nói:
- Trương công tử đừng sợ, bọn lưu manh nay dù mấy chục người cũng chỉ là đồ vô dụng thôi.
Rồi nói với Mục Kính Nham:- Ta không mang theo Câu Liêm thương, ngươi đưa côn cho ta mượn một chút.
Trương Nguyên không muốn chiến đấu đơn độc, nói:
-Đưa vài đồng bạc cho hai tên kiệu phu,nhờ họ đến Dũng Kim Môn tìm Tần đại nhân đưa người đến tương trợ.
Mục Kính Nham ngoắc tay gọi hai kiệu phu lại, mỗi người cho một đồng bạc. Trương Nguyên dặn dò:
- Hai người các ngươi mau chạy đến nhà trọ Lục gia ở ngoài Dũng Kim Môn, tìm Tần đại nhân nói Trương Nguyên có việc gấp, nhờ Tần đại nhân nhanh chóng phái người đến tương trợ.
Hai kiệu phu mừng rỡ, nhà trọ Lục gia ở ngoài Dũng Kim Môn cách nơi này chỉ chừng năm sáu dặm, chỉ cần báo tin đã được một đồng, thật dễ kiếm tiền. Hai người liền nhanh chân nhắm thẳng hướng Dũng Kim Môn chạy đi.
Mục Kính Nham đưa cây côn Tiêu Bổng trong tay mình cho Mã Khoát Tề, còn ông ta nhảy lên thuyền kiếm khúc cây khác để dùng. Mục Chân Chân lấy cây Tiểu Bàn Long côn của nàng đưa cho phụ thân, Mục Kính Nham nói:
- Con giữ đi, hãy bảo vệ thật tốt cho Thiếu gia, Đại tiểu thư và mọi người, không được rời thuyền.
Mục Kính Nham hỏi người chèo thuyền mượn mái chèo, người chèo thuyền nói:
- Ở đây có một mái chèo gãy, không biết có dùng được không?
Nói đoạn đi vào khoang thuyền cầm một mái chèo gãy đi ra, mái chèo này tuy rằng đã bị gãy một đoạn nhưng cũng còn dài hơn bảy tấc.
Mục Kính Nham nhận lấy đoạn mái chèo, thấy nó được làm bằng gỗ sồi, gỗ sồi tuy không cứng lắm, không bằng cây Tiêu bổng bằng gỗ thiết lý của hắn, tuy nhiên cũng có thể sử dụng được. Mục Kính Nham tay cầm mái chèo nhảy lên bờ, Mã Khoát Tề chê cây côn quá ngắn, hắn thích cái mái chèo gãy dài hơn bảy thước này hơn, nên đòi Mục Kính Nham đổi, Mục Kính Nham bèn đổi cho hắn.
Trương Nguyên lúc này mới hỏi người thiếu niên hung hăng kia:
- Các ngươi muốn tìm Trương Nguyên, có chuyện gì?
Mã Khoát Tề thấy Trương Nguyên muốn hỏi chuyện tên thiếu niên hung hăng, bàn chân đạp trên ót hắn bèn nhích xuống, để cho hắn có thể trả lời.
Tên thiếu niên hung hăng nọ bị đạp dưới đất, ngẩng đầu lên liếc nhìn Trương Nguyên nói:
- Ngươi chính là Trương Nguyên?
Trương Nguyên nói:
- Là ta đang hỏi ngươi, trả lời cho đàng hoàng, để khỏi phải chịu đau đớn.
Mã Khoát Tề liền đá vào mông tên đó một cước quát:
- Trương công tử hỏi ngươi đó, mau trả lời.
Tên này lền “ Phì “ lên một tiếng, cằm tỳ sát đất mà “phì”, ngược lại tự khiến cho mình bị bụi bày vào đầy mắt, kêu lên:
- Có gì mà không nói được chứ, có người bỏ tiền ra muốn đánh gãy hai chân ngươi.
Trương Nguyên hỏi:
- Giá bao nhiêu?
Tên thiếu niên hư hỏng này nói:
- Ba mươi lượng bạc trắng.
Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Chỉ có ba lượng bạc thôi sao, giá rẻ vậy, ai thuê các ngươi?
Tên hư hỏng này ngậm miệng lại không nói, dường như rất có đạo đức nghề nghiệp.
Mã Khoát Tề nói:
- Để ta đánh cho hắn phải mở miệng.
Trương Nguyên không muốn để cho tỷ tỷ Trương Nhược Hi và hai đứa cháu trai nhìn thấy cảnh này, nói:
- Đợi lát áp giải đến phủ nha Hàng Châu sử dụng nhục hình cũng không muộn, trói hắn lại trước đã, cứ dùng dây thừng trói vào cọc gỗ.
Mã Khoát Tề vừa mới cột tên hư hỏng vào cọc gỗ ở bên cạnh hồ xong, đã thấy đám kiệu phu, lái buôn, phu xe khuân vác hàng hóa ở phía đông bên tàuxôn xao cả lên, có người kêu lên:
- Đám người đánh thuê đến rồi.
Những rộn ràng, nhộn nhịp nơi cửa sông đào thoáng cái trở nên trang nghiêm, những người trên bờ đông dạt cả sang hai bên, đồng loạt nhìn sang hướng Trương Nguyên, thấy có người bị trói trên cọc gỗ ở bờ kênh, bèn hiểu ra mọi chuyện.
Chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập lộn xộn, từ phía đông có một đám người khoảng chừng hai ba mươi người, cùng mặc áo màu xanh, trong tay hoặc trường côn hoặcđoản côn, dao găm có, chùy có, hô hào quát tháo. Trên đường, người đi lo tháo chạy, trốn tránh sợ bị vạ lây, chỉ hé mắng nhìn không dám lên tiếng.
Trương Nguyên thấy bọn đánh thuê này khi thế hung hăng, quả thực là cường đạo nơi thị trấn sầm uất,chẳng trách dân chúng sợ chúng như sợ cọp.
Tên hư hỏng bị treo ở cột gỗ khàn giọng kêu:
- Ở bên này, ở bên này nè......
“Bốp”, Mã Khoát tề dùng mái chèo đánh vào đầu hắn một nhát, làm máu chảy lai láng.
Đám người đi đánh thuê đã nhìn thấy, gào thét lao đến chỗ Trương Nguyên. Mã Khoát Tề hét lên một tiếng, nâng cao mái chèo gãy xông tới. Mục Kính Nham một tay cầm lấy Tiêu bổng chạy theo vài bước, rồi quay đầu nhìn lại phía thuyền một cái, đoạn dừng lại canh giữ cọc gỗ.
Mã Khoát Tề đã nhảy ra phía trước đánh giáp lá cà. Mã Khoát Tề thân hình cao lớn, tay cầm một đoạn mái chèo, trong chớp mắt đã đánh gục haitên.
Trong đám đánh thuê cũng có người dũng cảm, thấy Mã Khoát Tề lợi hại, lập tức ba tên cầm trường côn, và một tên cầm đoản côn vây lại tấn công Mã Khoát Tề. Mã Khoát Tề đã quen dùng cây thương có móc liêm, mái chèo này hắn dùng không tiện tay, thường dùng như thương, đánh trúng ngực đối phương tuy có đau nhưng không đánh ngã được đối phương, ngược lại còn khiến hắn bị trúng hai côn. Cũng may da thịt hắn chắc, đã từng trải qua luyện tập nên không sao cả. Trúng hai côn vừa rồi hắn như điên lên, không chú ý gì đến thương pháp nữa, một tay cầm đoạn mái chèo dựa vào sức mạnh của cánh tay đánh ngang đánh dọc, lại đánh ngã được haitên. Trong lúc giao tranh đoạn mái chèo va trúng thanh đoản côn của một tên đánh thuê, “rắc “ một cái, đoạn mái chèo bảy tấc lại gãy thêm một đoạn,chỉ còn hơn năm tấc.
Mã Khoát Tề nhặt lấy một cây Tề mi côn của một tên đánh thuê làm rơi, hắn cầm song côn tả xông hữu đột, khiến tự mình cũng bị trúng đòn, nhưng hăn chịu được. Còn bọn đánh thuê ai mà trúng một côn của hắn thì chỉ có nước gãy xương trật khớp. Bọn đánh thuê chỉ ức hiếp được những người dân lương thiện, làm sao có thể so sánh được một chiến binh Thạch Trụ đích thực đã từng chiến đấu trên chiến trường. Huống chi Mã Khoát Tề lại là một chiến binh anh dũng trong đám binh sỹ. Bọn đánh thuê né tránh Mã Khoát Tề, bọn chúng chạy đến định giải thoát cho đồng bọn đang bị trói trên cọc gỗ.
Tên cầm đầu của nhóm đánh thuê lực lưỡng tiến đến, thấy người đàn ông râu vàng mặc đồ Đọa dân đứng gần canh giữ cọc gỗ, liền quát lớn:
- Tiện nô, cút ngay.
Mục Kính Nham quát lên một tiếng, nhảy tới, thân mình to lớn nhanh lẹ như hổ báo, cặp Tiêu bổng trong tay giơ cao bổ xuống mang theo tiếng gió rít, nhanh hơn cả điện xẹt giáng xuống vai trái tên áo xanh nọ.Tên áo xanh liền kêu lên một tiếng một tiếng thảm thiết, bả vai trái bể nát, ngã gục trên mặt đất.
Những tên còn lại định xông lên đánh nhưng thấy người này dũng mãnh gan dạ đều hoảng sợ dừng lại. Đám người này hoành hành đã quen, tính tình hung hãn khó át, chúng nháy mắt ra hiệu cho nhau một cái, sáu bảy người cùng xông vào Mục Kính Nham. Bọn chúng tay cầm trường côn, đoản côn, chùy, dao găm, đồng loạt tấn công Mục Kính Nham..
Mục Kính Nham hai tay cầm côn như cầm thương, đoạn rỗng của cây côn ở phía sau, đoạn đặc ruột ở phía trước, nhanh như chớp đánh phủ mặt đám người áo xanh.. sử Ông ta cũng lấy côn làm thương như Mã Khoát Tề, nhưng điểm khác nhau chính là Mục Kính Nham đâm ra vô cùng chuẩn xác, đều đâm vào xương sống mũi trên mặt, mau, độc, chuẩn. Chỉ vài nhịp thở, năm trong số bảy tên đánh thuê xung quanh hắn đều bị đâm trúng xương sống mũi, sưng lên cứng nhắc. Hai tên đánh thuê còn lại thấy tình huống không ổn mau chạy mất.
Đứng ở mũi thuyền, tuy Trương Nguyên nhìn không chớp mắt, nhưng không thấy rõ khoảng khắc Mục Kính Nham dùng côn đâm, chỉ thấy từng tên một bụm mặt ngửa lên trời bật ngửa ra. Quay đầu về phía Mục Chân Chân nói:
- Chân Chân, cha cô thật lợi hại, ta vốn còn lo sợ hai người bọn họ không đối phó được với ba mươi mấy tên đánh thuê này chứ.
Mục Chân Chân mặt mày hớn hở, ưỡn ngực có chút tự hào:
- Cha ta là một tay sử dụng thương bổng rất cừ khôi, mấy chục tên này không làm khó được ông ấy đâu.
Trương Nguyên thầm nghĩ “ câu nói vạn người không địch nổi đúng là không phải khoe khoang, trong tay có thương bổng có thể địch được trăm người thật. Võ nghệ của Mục Kính Nham so với Mã Khoát Tề cao hơn nhiều, đúng là một dũng tướng “.
Vũ Lăng tựa vào cửa khoang thuyền chắc lưỡi khâm phục:
- Ôi mẹ ơi, chả trách Chân tỷ tỷ lợi hại như vậy, thì ra Mục đại thúc còn lợi hại hơn.
Những tên đánh thuê này chỉ giỏi bắt nạt những người lương thiện yếu ớt, hùa theo những kẻ ác độc. Lúc đầu bị đánh ngã vài người chúng còn ỷ vào sức mạnh của số đông bỡn cợt, ngang ngược hung tàn,nhưng đám người ô hợp làm sao địch được Mục Kính Nham và Mã Khoát Tề. Chẳng đầy giây lát, đám người cậy có một chút công phu mà hoành hành ngang ngược, phá các hiệu buôn, đã bị đánh ngã mười mấy tên, đám còn lại thấy tình hình không ổn, bèn chạy dạt ra cả, nhưng không đi xa, ở bên canh đó chửi bới, dọa dẫm.
Lúc này, Tần Dân Bình lệnh dẫn mười mấy binh lính Thạch Trụ chạy như bay đến. Bến tàu giờ này là một bãi ngổn ngang, không có người đứng không, chỉ có mười mấy người đàn ông mặc áo xanh nằm trên đất, hoặc gãy chân hoặc gãy tay. Mộtsố người nằm la liệt trên mặt đất ôm mặt lăn lộn, người đàn ông cao to Mã Khoát Tề đang cầm đoạn mái chèo đuổi đánh một số người áo xanh.
Trương Nguyên thấy Tần Dân Bình chạy tới liền mừng rỡ gọi to:
- Tần huynh, mau giúp ta bắt lấy những tên mặc áo xanh cầm côn bổng đi.
Tần Dân Bình đáp lại một tiếng, đoạn liền ra lệnh cho nhóm binh lính đuổi theo bốn phía, đuổi bắt những tên đầu gấu này. Các binh sỹ này đều xuất thân ở vùng núi Xuyên Đông rất giỏi chạy nhảy, những người kiệu phu, khuân vác cũng âm thầm tương trợ, đưa đòn gánh dài ra đánh tên đánh thuê một phát, thế là bắt được. Bận rộn một lát, kiểm tra lại quân số, không ngờ bắt được hai mươi bảy tên, bốn năm tên nhanh chân chạy mất.
Nhóm quan binh xuống tay cũng có phần tàn nhẫn, bắt được một tên liền đánh gãy một chân, cho chúng khỏi chạy trốn.Những binh lính Thạch Trụ khi giết địch trên chiến trường chỉ trừ khi có lệnh, bằng không sẽ không giữ lại tù binh, đầu hàng cũng không tha, đã xông lên là đao cứ nhắm thẳng vào đầu, vào bụng mà chém.
Đám người đánh thuê bị bắt, bị chất thành một đống cùng với những tên bị Mã Khoát Tề, Mục Kính Nham đánh gục lúc đầu.Bọn chúng tên nào tên nấy mặt vàng như nghệ, ôm mặt la đau đớn.
Những người dân lúc đầu tránh qua một bên, giờ lại xúm lại xem những tên côn đồ này bị đánh. Có người cầm đá ném, có người tạt nước bẩn, những chuyện chúng làm khi xưa bây giờ bị quả báo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lẳng Lơ Tao Nhã
Tặc Đạo Tam Si
Lẳng Lơ Tao Nhã - Tặc Đạo Tam Si
https://isach.info/story.php?story=lang_lo_tao_nha__tac_dao_tam_si