Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phong Khí Quan Trường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 158: Cố Làm Ra Vẻ
T
hẩm Hoài mới ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Dương Lệ Lệ chạy ra từ trong góc, nhìn thẳng vào mặt nàng, hỏi: “Xem ra giám đốc Dương chưa nhận đủ giáo huấn nhỉ, tưởng leo được cành cao nên không cần nhìn mặt tôi nữa hả?”
“Thẩm bí thư, anh nói gì đó?” Dương Lệ Lệ cố ra vẻ oan uổng, nói: “Chuyện anh phân phó tôi còn nhớ kỹ trong lòng mà, sao không dám nhìn mặt anh được?”
“…” Thẩm Hoài cười lạnh, với một số đàn bà, đàn ông phải ra tay tợn họ mới sợ, Dương Lệ Lệ là người không cam tâm bị kẻ khác khống chế, muốn thuần phục được nàng không phải là chuyện dễ dàng.
“Tô thư ký và Vương tổng của bọn tôi đang ở trong sảnh Tử Vi, để tôi dẫn Thẩm bí thư qua đó.” Dương Lệ Lệ nói, nàng tưởng lúc này Thẩm Hoài đi ra là muốn qua chào hỏi với Tô Khải Văn.
Thẩm Hoài còn đang nghĩ con đàn bà này lấy đâu ra gan mà lớn lối đến vậy.
Vương Tử Lượng là nhân vật ăn cả hai đầu hắc bạch của Đông Hoa, theo như lời đồn là đứa rất ngoan lạt, lại thiện ở luồn cúi quan hệ với thượng tầng, sau khi thành lập Anh Hoàng, địa vị của hắn trong đám quyền quý của Đông Hoa càng thêm vững chắc. Bất luận hắc đạo hay bạch đạo đều phải bán hắn mấy phần mặt mũi.
Nếu Tô Khải Văn, Chu Minh đem rỉ tin tức quan hệ giữa hắn và Đàm Khải Bình có vết nứt ra, làm ông chủ khách sạn Anh Hoàng, Vương Tử Lượng cũng không cần quá coi trọng hắn, Dương Lệ Lệ theo đó sẽ không sợ sệt hắn nữa…
“Tô Khải Văn và Vương Tử Lượng còn chưa đủ tư cách để tôi sang bắt chuyện!” Thẩm Hoài cười lạnh, thái độ giả vờ giả vịt của Tô Khải Văn và Chu Minh khiến hắn rất không thoải mái, như ăn phải ruồi nhặng vậy, cũng không sợ Dương Lệ Lệ đặt điều kể lại cho Tô Khải Văn nghe.
Nói đến cùng thì Tô Khải Văn chỉ là thư ký của Đàm Khải Bình, Đông Hoa có người sợ hắn, cũng là sợ cái thân phận thư ký kia, Thẩm Hoài còn không sợ Đàm Khải Bình quay sang giẫm mình một cước, cần gì phải đi nể mặt Tô Khải Văn?
Thẩm Hoài không để ý đến Dương Lệ Lệ nữa, trực tiếp bước xuống lầu đón Chu Dụ.
Dương Lệ Lệ hơi sững, đứng trơ mặt ở đó, đầu óc mơ hồ.
Lần trước thấy Thẩm Hoài cũng dùng thái độ này, không coi Tống Tam Hà, Cố Đồng, Cao Tiểu Hổ ra gì, Dương Lệ Lệ rất sợ Thẩm Hoài tới Anh Hoàng tìm phiền hà, sau đó Vương Tử Lượng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng.
Trong đêm hôm đó, Thẩm Hoài thấy Chu Minh và Tô Khải Văn bước vào Anh Hoàng, tuy làm bộ vô ý hỏi Dương Lệ Lệ một câu, nhưng Dương Lệ Lệ sinh tính cẩn thận, thầm nhớ kỹ trong lòng. Hôm sau Chu Minh, Tô Khải Văn lại đến Anh Hoàng chơi, ông chủ Vương Tử Lượng cũng tự thân ra mặt chiêu đãi, lôi kéo quan hệ, Dương Lệ Lệ cố ý đi theo, qua ba năm ly rượu đã từ trong mồm Chu Minh biết được Thẩm Hoài vốn là người của tân bí thư thị ủy Đàm Khải Bình.
Dương Lệ Lệ thường giao tế với quyền quý, cũng thâm hiểu quy tắc trong đám này, biết dù là người trong cùng một vòng tròn cũng chia sơ xa thân cận, cùng là người của bí thư thị ủy, nhưng chưa hẳn giữa bọn họ đã không minh tranh ám đấu.
Nếu nói sơ xa thân cận, Dương Lệ Lệ tin tưởng Thẩm Hoài có gần cũng gần không bằng thư ký chuyên chức của Đàm Khải Bình, Tô Khải Văn.
Hôm nay được biết Thẩm Hoài quang lâm Anh Hoàng, Dương Lệ Lệ trước chạy đến chào một tiếng, theo sau lại cùng Vương Tử Lượng sang phòng tiếp đãi Tô Khải Văn, nói cho bọn hắn biết tin Thẩm Hoài cũng đang dùng cơm ở tầng hai.
Nếu địa vị Tô Khải Văn trong vòng tròn thấp hơn Thẩm Hoài, tự nhiên sẽ chạy sang chào hỏi một tiếng; ngược lại thì Tô Khải Văn sẽ để Chu Minh hoặc người nào đó đến chỗ Thẩm Hoài, để Thẩm Hoài qua gặp mặt, thế mới hợp quy củ.
Cả mấy bước mà Chu Minh cũng lười đi, trực tiếp gọi điện thoại liên hệ, càng khiến Dương Lệ Lệ dám khẳng định, trong vòng tròn, địa vị của Thẩm Hoài thậm chí còn không bằng con rể Hùng Văn Bân.
Dương Lệ Lệ ra khỏi phòng, mục đích là nhằm chờ đón Thẩm Hoài đến phòng Tô Khải Văn gặp mặt, như thế nàng có thể bất động thanh sắc đánh tiêu ý niệm khống chế mình của Thẩm Hoài, lại vạn vạn không ngờ được, Thẩm Hoài sẽ nói Tô Khải Văn còn chưa đủ tư cách làm bộ trước mặt hắn!
Dương Lệ Lệ không biết Thẩm Hoài có phải đang giả vờ trước mặt mình hay không, nàng hơi nghi hoặc, cũng không có cách nào trở lại phòng Tô Khải Văn ngay, đành cắn răng theo Thẩm Hoài xuống lầu.
Thẩm Hoài biết Tô Khải Văn có ý kiến với mình, cũng biết Chu Minh là loại xu viêm phụ thế (bợ đỡ kẻ mạnh, khinh thường kẻ yếu). Nhưng bọn hắn công khai mâu thuẫn trong vòng tròn ngay trước mắt người ngoài, còn làm bộ với ông chủ Anh Hoàng Vương Tử Lượng, tưởng chỉ gọi một cái là hắn sẽ ngoan ngoãn đến hầu hạ, đúng là khiến hắn tức không để đâu cho hết.
Đi đến đại sảnh, mặt hắn vẫn banh chặt lại, nghe tiếng giày loẹt quẹt của Dương Lệ Lệ theo sau, cũng lười quay đầu nhìn nàng.
Chu Dụ và Chu Tri Bạch đã vào sẵn, song không biết đám Thẩm Hoài ăn cơm ở phòng nào, đành ngồi đợi trong đại sảnh. Thấy Thẩm Hoài cùng một cô gái xinh đẹp mặt LO (lady office) đi xuống, Chu Dụ miễn cưỡng cười, nói: “Giờ gấp gáp tìm Thẩm bí thư, sẽ không quá đường đột chứ?”
“Không sao, chỉ là ăn cơm với mấy người bạn thôi!” Thẩm Hoài nói.
Chu Tri Bạch thấy rõ mặt Thẩm Hoài, mặt trắng lại, thất thanh nói: “Là ngươi?”
“Là tôi!” Thẩm Hoài bình tĩnh nhìn sang Chu Tri Bạch, không ngờ Chu Dụ còn chưa giải thích hiểu lầm giữa hắn và nàng cho Chu Tri Bạch nghe, may mắn không gọi Tôn Á Lâm xuống theo, nếu không thật không biết miệng nào sẽ phun ra “châu ngọc” gì đây, bình đạm nói: “Tôi và Chu công tử không phải gặp mặt lần đầu nữa rồi, chắc không cần giới thiệu đâu nhỉ?”
“Vị này là?” Chu Dụ nhìn sang Dương Lệ Lệ, nghi hoặc hỏi:
“Nhân viên làm việc ở Anh Hoàng!” Thẩm Hoài không có ý giới thiệu thay cho Dương Lệ Lệ, đồng nghĩa với trong mắt hắn, Dương Lệ Lệ căn bản chỉ là tôm tép nhỏ: “Tôi còn phải gọi điện thoại, cô dẫn Chu khu trưởng và Chu công tử lên phòng trước, một hồi nữa tôi đi ngay…”
Số lần Chu Tri Bạch ra vào Anh Hoàng không nhiều, nhưng hắn khá phong độ, ra tay rộng rãi, lại là một trong Đông Hoa tứ đại công tử, mắt Dương Lệ Lệ có vụng đến đâu cũng nhận ra được hắn.
Dương Lệ Lệ không ngờ Chu Tri Bạch sẽ là khách của Thẩm Hoài hôm nay, còn thiếu phụ kia nữa, khí chất nhàn nhã, hẳn không phải nhân vật đơn giản, nghe Thẩm Hoài gọi nàng, hình như còn là “khu trưởng”.
Dương Lệ Lệ không biết Thẩm Hoài có điện thoại gì trọng yếu tới mức không dẫn khách lên lầu ngay được?
Dương Lệ Lệ đành bồi Chu Dụ, Chu Tri Bạch lên lầu trước, trong lúc lên lầu, Chu Dụ cũng không coi Dương Lệ Lệ là nhân vật gì đáng coi trọng, quay sang nói với Chu Tri Bạch: “Chị nói với em rồi, giữa hắn và chị không có quan hệ gì cả, có tin hay không là tùy. Mặt mũi em hằm hằm thế này, đừng trông mong Thẩm Hoài sẽ nể mặt…”
Dương Lệ Lệ mài giũa không ra quan hệ giữa “nữ khu trưởng” xinh đẹp này và Thẩm Hoài là gì, mở cửa phòng, mời Chu Tri Bạch và cô ta vào.
Thẩm Hoài có thể không nể mặt bất kỳ ai, nhưng đám Dương Hải Bằng, Triệu Đông lại không thể, thấy Chu Dụ, Chu Tri Bạch đi vào, bèn đứng lên mời họ vào bàn: “Khó có cơ hội mời Khu khu trưởng và Chu tổng quang lâm thế này…”
Chu Dụ không mặt mũi nào dám nói mình là bồi cùng em trai đến đây, đương nhiên nàng càng hy vọng nói chuyện đơn độc với Thẩm Hoài, nhưng đã đến nơi thì đành nhập tọa rồi tính sau.
Nhìn hai bên chiếc ghế trống trơn của Thẩm Hoài, bên trái là cô gái xinh đẹp gặp lần trước ở Nam viên, Chu Dụ càng thêm xác nhận quan hệ giữa hai người. Chẳng qua người bên phải lại khó mà đoán được ra điều gì, rốt cuộc không khả năng mang cùng lúc hai nhân tình đi ăn chứ…
Dương Lệ Lệ vẫn chưa chịu ròi đi, đứng ở trong phòng chờ bọn họ chọn món, nghe các bên tán gẫu, mới biết hai người đàn ông kia, một là ông chủ mậu dịch Hải Bằng, một người là phó xưởng trưởng xưởng thép Mai Khê.
Thẩm Hoài qua một lúc mới về lại phòng, vừa vào đã nói với Triệu Đông: “Tôi vừa gọi điện cho lão Hùng, nhắc chuyện cậu và Minh Hà đăng ký kết hôn, nhân tiện mời ông ấy qua ăn cơm luôn.”
Triệu Đông cười cười, biết Thẩm Hoài rất tức giận vì cuộc gọi của Chu Minh lúc nãy, trong lòng không muốn để Chu Minh thoải mái, không biết sau khi Hùng Văn Bân chạy sang, Chu Minh và Tô Khải Văn có tiếp tục làm bộ được không?
Chu Dụ hiểu rất rõ quan hệ trong thị ủy phủ thị chính, “lão Hùng” trong mồm Thẩm Hoài chính là Hùng Văn Bân, trong lòng hơi ngớ, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Thẩm Hoài đột nhiên mời Hùng Văn Bân đến là có ý gì.
Chu Dụ có thể khẳng định Thẩm Hoài bị Đàm Khải Bình đẩy ra mép ngoài rồi, nhưng Hùng Văn Bân tuyệt đối là đại tướng tâm phúc mà Đàm Khải Bình ỷ trọng tại Đông Hoa.
Nàng với Tri Bạch mặt nóng đi thiếp mông đít lạnh, cắn răng đuổi qua tìm Thẩm Hoài, hắn lại xoay mặt đi mời Hùng Văn Bân, chẳng lẽ muốn vứt sạch quan hệ với Chu gia các nàng ngay trước mặt Hùng Văn Bân.
Tâm lý nàng giật thột, không nghĩ Thẩm Hoài sẽ thực tế như vậy, nếu thế Thẩm Hoài hạ quyết tâm phối hợp với xưởng thép thành phố kích lén Bằng Duyệt, tình cảnh mà Bằng Duyệt phải đối mặt cực kỳ khốn khó.
Chu Tri Bạch kềm nén không được, muốn đứng lên cáo từ, Chu Dụ vội kéo tay em trai lại, không quản thế nào, giờ không thể lạc hoang mà chạy được.
Thẩm Hoài ngồi xuống chỗ của mình, thấy Dương Lệ Lệ đứng trong góc, nhíu mày, chỉ vào nàng nói: “Cô đi ra!”
Hệt như bị tát một phát thật lực, mặt nàng đỏ bừng, rướn người lui ra ngoài phòng.
Dương Lệ Lệ đi ra ngoài, cục tức nghẹn trong lòng cơ hồ suyễn không ra. Trước đây thằng mất dạy kia tưởng chiếm thân thể nàng, hơn nửa năm không gặp, đến lúc gặp lại muốn khống chế nàng, không quản nói thế nào, Dương Lệ Lệ đều cảm thấy nên cách tên này càng xa càng tốt, nhưng vừa rồi Thẩm Hoài không cho chút mặt mũi chỉ thẳng vào mặt đuổi ra ngoài, nàng ngượng đến chín cả mặt.
Khách “mời” phục vụ viên ra khỏi phòng là điều bình thường mà, có gì khiến mình phải mất mặt đâu? Dương Lệ Lệ tự an ủi.
Dương Lệ Lệ chạy đến gian rửa mặt, tâm tư bình tĩnh lại, mới chạy về sảnh Tử Vi, nơi ông chủ Vương Tử Lượng đang chiêu đãi Tô Khải Văn.
Vương Tử Lượng ngước lên thấy giám đốc Dương Lệ Lệ đi vào, hỏi: “Sao Thẩm bí thư còn chưa qua?” Hắn có thể nhìn ra giữa Tô Khải Văn và Thẩm Hoài có mâu thuẫn, nhưng nếu Thẩm Hoài và Tô Khải Văn đều là người của bí thư thị ủy Đàm Khải Bình, hắn đều không muốn chậm trễ, rướn người hỏi Tô Khải Văn: “Hay là để tôi qua đó chào một tiếng!”
“Không cần, chúng ta tiếp tục uống rượu.” Tô Khải Văn tỏ vẻ không cần để ý, điềm nhiên rót đầy ly cho Vương Tử Lượng.
“Thẩm Hoài cũng thật là, để tôi tới đó xem xem, đến cùng là việc gì mà khiến hắn đi hai ba bước cũng cảm thấy khó khăn?” Chu Minh tức tối nói.
Dương Lệ Lệ vẫn chưa nhìn rõ hình thế, không dám thêm mắm, thêm muối, nói: “Chỗ Thẩm bí thư mới tới hai vị khách, một là tổng giám đốc của Bằng Duyệt, một người nữa gọi là Chu khu trưởng?”
“A.” Vương Tử Lượng nghe xong cũng hơi sững: “Chu Tri Bạch?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phong Khí Quan Trường
Cảnh Tục
Phong Khí Quan Trường - Cảnh Tục
https://isach.info/story.php?story=phong_khi_quan_truong__canh_tuc