Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâm Mộ Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 154
B
ên ngoài đêm đã sâu, nhưng trong xe cảnh kiều diễm chỉ vừa mở màn. Cửa sổ xe màu đen đóng kín, chỉ có ánh sáng dìu dịu trên trần, soi lên đường cong thướt tha của Mộ Mai. Vưu Liên Thành nhắm hai mắt lại, cảm nhận cơ thể họ quấn quýt không rời.
"Lâm Mộ Mai, em thề đi, thề nơi này mãi mãi chỉ thuộc về mình anh thôi."
Trong khí thế chẻ tre của Vưu Liên Thành, Mộ Mai thề ngắt ngứ: "Em thề, tất cả của Lâm Mộ Mai, đều thuộc về Vưu Liên Thành."
Vừa dứt lời, cô lại nghênh đón một trận liều chết triền miên. Ghế dựa trong xe cũng phát ra âm thanh theo từng nhịp điệu của anh, lúc nhanh lúc chậm còn pha lẫn tiếng thở hổn hển, tiếng ngâm nga và tiếng gọi “Liên Thành” khe khẽ đứt quãng.
Vưu Liên Thành mặc bản thân mình rong ruổi trên cơ thể Mộ Mai, anh thề phải đòi lại những đêm khát khao đau khổ thời gian qua. Những ngày trước anh quá ngột ngạt, nằm trên chiếc giường vương mùi hương của cô, nhớ đến đủ mọi cảnh hai người triền miên, rồi nằm mơ, tiếp theo lại phải đi tắm nước lạnh, vòng tuần hoàn này cứ thường xuyên lặp đi lặp lại mỗi đêm.
"Liên... Thành... có thể nhẹ... nhẹ một chút... không?" Mộ Mai yếu ớt cầu xin, Vưu thiếu gia cứ hăng hái xông pha thế này khiến xương cốt cô sắp sửa rã rời rồi.
"Nhẹ hả? Được thôi em yêu." Vưu Liên Thành mỉm cười, nhưng tuần suất ra vào lại càng mạnh mẽ, càng hung hãn hơn.
Tiếng hít thở yếu mềm trở thành tiếng hét lanh lảnh, Vưu thiếu gia còn hỏi bên tai cô: "Mộ Mai, bảo bối, có thích không? Thích như vậy không?"
"Th... Thích..." Mộ Mai bật thốt chẳng tròn câu.
Hơi thở của hai người đọng đầy cửa kính, trong tiết tấu kịch liệt của anh, Mộ Mai cảm nhận mình như một chiếc lá thu lay động trong gió, khi cơn gió thổi chiếc lá rời khỏi cành, cô cảm giác thân thể mình nhẹ bỗng và được bay lượn tự do. Cô hét lên thật to, được cơn gió đưa lên tận đám mây, ngay khoảnh khắc đó, chất lỏng nóng rực cũng phóng thẳng đến nơi sâu nhất trong người cô, và thời gian cũng như ngừng lại.
Lát sau mở mắt ra, Mộ Mai thấy được gương mặt Vưu Liên Thành hơi tái, khàn giọng ảo não: "Anh quên đeo bao rồi."
Cô lẳng lặng nhìn anh, anh rủ mi, khó khăn cất lời: "Mộ Mai, bây giờ anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm cha."
Mộ Mai cọ mặt vào cổ anh: "Liên Thành, anh có thích em sinh con cho anh không?"
"Đương nhiên, đương nhiên..." Anh lẩm bẩm đáp, nâng mặt cô lên bằng hai tay, nói với giọng ấm ức, "Nhưng hiện tại anh không muốn có con, mấy đứa trẻ đáng ghét đó nhất định sẽ chia sớt tình yêu của em, nghĩ đến đây thôi đã khiến anh đau đầu."
Mộ Mai dở khóc dở cười vì câu này.
"Anh không thể chịu được việc lúc em mang thai anh không thể chạm vào em. Không thể chịu được đứa bé sơ sinh da nhăn nheo kia cướp đi sự chú ý của em. Không thể chịu được khi nó lớn hơn một chút, vào thời điểm chúng ta thân mật thì nó lại ngậm ti xuất hiện làm gián đoạn..."
"Vưu... Liên... Thành!" Mộ Mai thật bó tay.
"Mộ Mai, hay là chúng ta đừng sinh con." Vưu thiếu gia chợt nảy sinh ý nghĩ kỳ dị, nắm chặt tay Mộ Mai, hôn từng đầu ngón tay, "Như vậy thì anh sẽ có thể độc chiếm em rồi."
Mộ Mai muốn rút tay mình lại, nhưng Vưu Liên Thành đã dứt khoát ngậm ngón tay cô vào miệng, mút ngon lành, giống như ngón tay cô là que kẹo mút vậy.
"Mộ Mai, chúng ta đừng có con được không?" Vưu thiếu gia càng cả gan hơn, dĩ nhiên tay anh không hề nhàn rỗi, lại dạo chơi trên người cô với ý định khiến cô ý loạn tình mê, đáp ứng suy nghĩ hoang đường của anh.
Thế nhưng Mộ Mai lại đẩy tay Vưu Liên Thành ra, sa sầm mặt: "Được thôi, em đi tìm người đàn ông khác sinh con, sinh hẳn một đội banh luôn."
"Em dám." Huyệt thái dương Vưu thiếu gia gồ lên.
Mộ Mai liếc mắt khiêu khích, em dám đấy thì sao!
"Hay là, đợi đến khi anh ba mươi tuổi hẳn có con được không Mộ Mai?" Vưu Liên Thành đành xuống nước làm nũng.
Thế là họ lại tiếp tục cò kè mặc cả thời gian có con, cuối cùng bàn bạc một hồi Vưu Liên Thành lại cùng cô chơi trò "xe rung". Không biết Vưu thiếu gia đã học được mấy kỹ năng mê hoặc kia từ đâu, lại khiến Mộ Mai không ngừng "cắt đất bồi thường" cho anh.
"Bảo bối, đến lúc anh ba mươi tuổi hẳn có con được không? Hả?"
"Được..."
"Vậy em yêu con nhiều hơn hay yêu anh nhiều hơn?"
"Con... á? Bây giờ không phải còn chưa có con sao?"
"Không được, anh muốn biết ngay bây giờ."
"Em... yêu... cả hai."
"Yêu cả hai?"
"Không... không, em yêu anh nhiều hơn..."
"Thật?"
"Thật... Liên... Thành, nhẹ chút... Đừng... đừng... nhẹ một chút..."
***
Lúc xe rời khỏi dãy nhà hoang thì đã ba bốn giờ sáng, trên đường cực thưa thớt người, một vài đèn bảng hiệu đã tắt. Soi sáng cả con đường là ánh đèn vàng cũ kỳ Mộ Mai yêu thích, cô kề đầu vào vai anh. Xe đi vào đường hầm, vạn vật đều bị đè áp, âm u và yên tĩnh.
"Liên Thành, em đã gặp Chu Á Luân." Nói xong câu này, âm thanh của cô càng lúc càng nhỏ, "Anh ta nói hết chuyện của mẹ anh cho em biết." Mộ Mai không dám nhìn Vưu Liên Thành, đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc, "Liên Thành, em xin lỗi."
Yên lặng, yên lặng như tờ!
Lúc xe sắp ra khỏi hầm, cô mới nghe anh "ừ" một tiếng. Mộ Mai cúi thấp đầu, có một vài vết thương không thể chạm vào, bởi vì nó rất đau, càng sợ đau thì càng muốn trốn tránh, rồi theo thời gian trôi qua, nó hóa thành bóng ma ám ảnh ta suốt đời. Cách xua đi bóng ma ấy chính là đừng sợ đau đớn.
Anh đưa tay nhẹ vuốt tóc cô: "Đều qua rồi."
Xe ra khỏi đường hầm, ánh sáng soi thẳng vào mắt.
***
Mộ Mai xách váy đi theo Vưu Liên Thành trong con ngõ tứ hợp viện, khẩn trương nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh. Kể từ lúc nhắc đến chuyện mẹ anh ở trên xe, vẻ mặt Vưu Liên Thành khiến lòng cô bất an. Nhìn chốc lát, cô đành cắn răng nói dối: "Liên Thành, chân em đau, đi không nổi."
Giây lát sau, Mộ Mai lại được Vưu Liên Thành bế lên, lại là cái ôm công chúa. Cô vui sướng nghịch huyệt thái dương anh, tối nay anh chải sướt tóc lên hết để lộ huyện thái dương trông cực gợi cảm.
Bước vào tứ hợp viện, lòng Mộ Mai bỗng bình yên. Cả một ngày dài đằng đẵng đã trôi qua, rốt cuộc cô tìm lại được anh, mang anh ra khỏi buổi dạ vũ xa hoa, trở về tứ hợp viện đơn giản này.
"Liên Thành, tối nay anh đẹp trai thật ấy."
"Anh biết."
"Liên Thành, em nói đau chân là gạt anh thôi, em chỉ muốn thăm dò anh có để ý đến em không." Mộ Mai thỏ thẻ.
"Anh biết."
Hóa ra anh biết hết, nói vậy nghĩa là anh vẫn luôn để ý đến cô. Tình cảm tha thiết từ từ trào dâng, cô muốn cho anh vui vẻ, muốn lấy lòng anh. Nhìn sang phòng tắm, Mộ Mai manh nha ý nghĩ: "Liên Thành, có muốn tắm chung với em không?"
Anh dừng bước, cúi đầu, giọng khàn khàn: "Em không mệt à? Em có chắc chịu nổi không?"
Thật ra khi vừa thốt ra câu hỏi kia, Mộ Mai đã hối hận. Vưu thiếu gia ở phòng tắm luôn dũng mãnh hơn ở trên giường, cộng thêm ở trong phòng tắm chiêu trò của anh còn gấp bội.
"Anh nghĩ đi đâu vậy, chỉ nói là tắm bình thường thôi." Mộ Mai lãng tránh.
Kết quả dĩ nhiên không chỉ tắm bình thường, qua góc gương bốn mươi lăm độ, thân thể họ lại dán chặt lấy nhau từ phía sau như cặp song sinh. Cô kề sát người anh, một tay chống trên tường, một tay vòng ra sau ôm lấy đầu anh. Còn Vưu Liên Thành thì một tay giữ lấy eo cô, như muốn dùng hết toàn lực khảm cô vào thân thể mình, tay còn lại thì ôm lấy gò bồng đảo căng tròn, đỉnh ngực lộ ra từ khẽ tay anh, màu đỏ tươi thắm như nụ hồng mai nở rộ trong trời đông tuyết trắng xóa, cực hút hồn người.
Trần nhà trên cao dường như cũng đung đưa theo thân thể họ, một tay chống lên tường biến thành hai. Vào lúc cực hạn, chất lỏng nóng bỏng kia lại tiến thẳng đến nơi sâu nhất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâm Mộ Mai
Loan
Lâm Mộ Mai - Loan
https://isach.info/story.php?story=lam_mo_mai__loan