Q.2 - Chương 154: Nhàm Chán – Nam Nhân!
ối Bối tiểu thư, Vương đã tới.” Thương Tuyệt Lệ nhìn thấy Cô Ngự Hàn đang đi đến gần, nhắc nhở nàng.
Bối Bối mãnh liệt quay đầu trở lại, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn đang tươi cười đi về hướng nàng, nàng có cảm giác được nét tươi cười của hắn có điểm quái dị làm cho nàng muốn trốn.
Không biết tại sao hắn lại trở bộ dáng âm u?
“Tuyệt Lệ mỹ nhân a, đường thẩm đã kết thúc, nơi này cũng không có chuyện gì cho chúng ta làm, chúng ta trở về đi.” Bối Bối kéo lấy ống tay áo Thương Tuyệt Lệ, xoay người đã muốn chạy, lại đột nhiên phát hiện bản thân chân không thể động đậy, là bị người định trụ lại rồi!
Ánh mắt Cô Ngự Hàn nặng nề đi tới, bộ dáng có vẻ trong ngoài không đồng nhất.
Hắn đưa tay, lôi tay nàng từ ống tay áo của Thương Tuyệt Lệ rút về, tiếng nói nặng nề vọng bên tai: “Tiểu Bối Bối, ngươi hình như theo Tuyệt Lệ nói chuyện thật sự vui vẻ, nói về cái gì, có thể cho ta nói với hay không, hử?”
Tiếng nói trầm thấp nghe giống như nhu hòa, Bối Bối lại có cảm giác được hơi thở của hắn phả vào tai nàng, uy hiếp mười phần.
Không biết vì sao, nghe được hắn nói như vậy nói, nàng dĩ nhiên cảm thấy chột dạ, nàng làm gì mà cảm thấy chột dạ a, nàng lại không có làm cái chuyện gì sai trái nha!
Thở một hơi dài, cương quyết, nàng quay đầu, bĩu môi: “Cô Ngự Hàn, ngươi rất nhàm chán nha, ta cùng Tuyệt Lệ mỹ nhân nói cái gì đều phải nghe, thực quái dị! Uy, ngươi còn muốn định trụ ta bao lâu, buông…ra mau.”
Chân không nhúc nhích, thật khó chịu!
“Ta nhàm chán? Ta quái dị?” Hắn ánh mắt càng thâm sâu, đưa tay, lòng bàn tay một đạo hồng quang xẹt qua, thuận thế nắm lấy thắt lưng nàng.
Lập tức, chân nàng đã có thể động, rồi lại bị định tại trong ngực của hắn, nhúc nhích không được, lập tức, nàng cảm giác bản thân hai chân đang di động trên không.
“Ê ê ê, Cô Ngự Hàn, ngươi muốn đem ta xách đi nơi nào vậy? Rống, hiện tại ta là nam nhân nha, ngươi đường đường là một Đại vương như thế nào có thể đối ta ôm ấp như thế, còn ra thể thống gì…” Tiếng ồn ào của Bối Bối càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ, đi xa dần mãi đến lúc không còn nghe thấy nữa.
Thương Tuyệt Lệ thở ra một hơi, may mà Vương đã đem Bối Bối tiểu thư mang đi, nếu không hắn cho dù ở cạnh một bên cũng không biết nên nhắc nhở Bối Bối tiểu thư nói chuyện nên lưu ý như thế nào nữa, Vương tựa hồ ghen tị, ách… Đó là gọi ghen tuông mù quáng sao?
Bối Bối cứ như vậy bị Cô Ngự Hàn nắm ngang lưng sườn, một mạch hai chân nàng vùng vẫy trên không, bị dẫn tới một hẻm nhỏ yên lặng hắc ám.
“Uy, ngươi đem ta kéo tới nơi này làm chi?” Bối Bối nhìn chung quanh hẻm nhỏ một lần, một mảng tối đen đưa tay cũng không thấy, cái gì cũng nhìn không thấy, màn đem dường như nuốt chửng người, nàng run rẩy lá gan, có điểm nhỏ hơi sợ.
Trong bóng tối, hắn đem vẻ mặt nhỏ nhắn sợ sệt của nàng thu vào đáy mắt, bạc môi tà ác nhếch… một cái, hắn buông tay thả nàng trên mặt đất, tay cũng thu hồi lại không hề… đụng chạm đến nàng nữa.
“A… Ngươi muốn đi đâu?” Bối Bối theo phản xạ lập tức đưa tay hướng về phía trước, muốn nắm hắn, nhưng nắm không được, bởi vì Cô Ngự Hàn cố ý tránh né tay nàng.
Không thấy được hắn, cũng nghe không được hắn nói chuyện, càng thêm không chạm được vào người của hắn, Bối Bối có điểm bối rối: “Cô Ngự Hàn, ngươi ở nơi nào? Ngươi vẫn còn ở đó chứ? Uy uy… Cô Ngự Hàn…”
Bối Bối bắt đầu sợ hãi, nàng khóc không ra nước mắt giống như người mù đưa tay lục lọi khắp nơi, nhưng luôn không đụng trúng được gì.
Trời ạ, hắn lại phát điên chuyện gì nữa a, đem nàng vứt bỏ ở chỗ này sao?
“Cô Ngự Hàn, ngươi ra đây! Cô Ngự Hàn…” Thanh âm của nàng mơ hồ mang theo một tia lửa giận,cùng hỗn loạn một tia run rẩy.
Lục lọi hồi lâu, lại sờ không tới người, nàng cố gắng nhịn xuống sợ hãi trong lòng, nắm chặt tay, cắn răng rất dùng sức phất mạnh tay xuống, liền đứng ở tại chỗ bất động.
“Ngươi đi đi, đi thôi, tránh được càng xa càng tốt, tốt nhất đừng cho ta gặp lại ngươi lần nữa … cái tên xà tính tình bất định – gia hỏa, cả ngày giống như một tiểu cô nương hẹp hòi, ích kỷ, tính toán chi li, thíchphát tính tình cô nương, khó hiểu…”
Nàng càng mắng càng tức, càng mắng càng lớn giọng, kỳ thật, là mượn lời để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, ngõ hẻm tối đen, nhìn không thấy tới tận cùng, nàng cảm thấy sợ hãi, cho nên… Không thể làm gì khác hơn là mắng chửi người.
Cô Ngự Hàn đứng ở một bên, khóe miệng co quắp lại nhìn lời nàng mắng hắn hay như hát, tiểu nữ nhân này, hô hấp phập phồng rất lớn, hắn tức chết đứng trợn mắt nhìn nàng, sau cùng rốt cục nhịn không được mở miệng.
“Tiểu Bối Bối, như thế nào không tìm, chúng ta đang chơi trốn tìm còn chưa kết thúc mà, ngươi còn chưa tìm được ta.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Bối Bối đột nhiên cấm khẩu, nàng theo nơi phát ra tiếng, mắt hạnh trừng đi, nhịn không được muốn thét chói tai: “Cô Ngự Hàn, ngươi phát điên cái gì, ban đêm âm u lạnh buốt, ngươi dẫn ta tới nơi này chơi trốn tìm? Ngươi ngươi ngươi…”
Bối Bối tức giận đến nói không thành lời.
“Dù sao ta là kẻ nhàm chán mà, người nhàm chán tự nhiên liền làm chuyện nhàm chán.” Cô Ngự Hàn chậm rãi hừ nhẹ.
Tiếp theo, hắn lại giả vờ hăng hái dạt dào tiếp tục nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi còn không tìm được ta sao, trò chơi còn chưa kết thúc, mau tới tìm ta.”
Bối Bối nhịn không được hung hăng giậm chân, muốn quay đầu không để ý tới cái tên gia hỏa động kinh kia, rồi lại không dám vọng động.
“Ngươi… Cô Ngự Hàn, ngươi cái tên gia hỏa hèn hạ này, ta lại làm gì để đắc tội ngươi?” Suy nghĩ một chút, nàng cảm giác được cái… khả năng này là lớn nhất, mỗi một lần hắn khó hiểu phát giận hầu như đều liên quan đến nàng.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn cười khẽ, cúi đầu tiếng cười thông qua màn đêm âm u truyền vào trong tai nàng: “Không tệ nha, có tiến bộ, biết là ngươi chọc ta không cao hứng!”
Bối Bối thở thật sâu một cái, liền đi đến hướng phát ra thanh âm kia …
Đã thấy nàng chạy tới, hắn bản năng muốn dang hai tay ôm nàng, tuy nhiên, hắn cố đè xuống trùng động, thân hình chợt lóe, lưu loát vọt đến bên kia, làm cho nàng một lần nữa chụp hụt.
“Cô Ngự Hàn, ngươi cái… tên đáng chết này!” Lại một lần thất bại, nàng nổi giận.
Cách không xa nhìn nàng bởi vì sợ hãi theo vồ hụt mà tức giận, đôi mắt trong suốt lóe lên, hắn mím môi, lại giữ im lặng, trầm mặc không nói gì nữa.
Cái… tiểu nữ nhân này… Hắn đã nói là nàng làm cho hắn giận, nàng một điểm ăn năn cũng không có, còn thở hổn hển mắng hắn!
Hồi lâu không nghe đáp lại, Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, cố gắng đè xuống cơn giận trong lòng, được rồi, thôi đành nàng liền chịu nhục một chút vậy.
“Cô Ngự Hàn, ngươi còn ở đó?” Nàng dè dặt hạ giọng đặt câu hỏi, tiếng nói nghe ra rõ ràng mềm nhũn.
Trầm mặc một hồi, hắn mới trả lời nàng: “Còn.”
Xà Vương Tuyển Hậu Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi