Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tống Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 153: Tất Cả Đều Vì Lương Thực
N
ghê chưởng quỹ của Sơn Hải dược tài thương hành hôm nay cưới vợ cho nhi tử, tiệc bày dài cả con đường, tân khách như mây, người tới tặng lễ vào vào ra ra rất náo nhiệt, trong Nghê trạch càng giống như là núi người, biển người.
Nghê chưởng quỹ đang dẫn nhi tử đi kính rượu cho các vị khách quý và thân hữu nhà gái, trạch viện vô cùng náo nhiệt với tiếng hô hào và cụng ly. Nhưng trong buồng cưới ở hậu đường lại vô cùng yên tĩnh, tân nương che khăn hồng, ngồi trên giường đỏ chói, tim đập bình bịch, đang suy đoán hình dáng của người chồng tương lai của mình.
Tân nương tử trong lòng liên tục khẩn cầu lão thiên gia sẽ ban cho mình một lang quân như ý, ngũ quan đoan chính.
Có điều, từ xưa đến nay, đã làm vợ người ta, trượng phu xấu hay đẹp chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là sẽ đối xử tốt với mình, chỉ cần lòng dạ tốt thì xấu một chút cũng chẳng sao.
Tân nương đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên có tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị đẩy ra. Tân nương tử có chút ngạc nhiên, nếu là tân lang tới vậy thì chắc là bị người ta đưa tới, ở cửa lẽ ra phải có rất nhiều người la hét ầm ỹ mới đúng, nhưng ngoài cửa vô cùng tĩnh lặng, thanh âm kẽo kẹt lúc nãy cũng chỉ nghe thấy loáng thoáng mà thôi, vậy người tiến vào là ai?
Tân nương cũng không dám hỏi linh tinh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, khi tới bên cạnh mình thì dừng lại, từ vạt dưới của khăn hồng, tân nương lờ mờ thấy được một đôi giầy thêu, lại thêm lúc trước nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, tân nương đoán rằng, người tới khẳng định là nữ tử, hơn nữa, từ kiểu dáng của giầy thêu có thể thấy, chắc là một nữ nhân đã lớn tuổi. Không đợi nàng cất tiếng hỏi, đột nhiên cảm thấy sau tai đau nhói, lập tức thấy trời đấy quay cuồng, ngã ngửa trên giường, khăn hồng cũng rơi sang một bên.
Một lão phụ đứng ở trước giường, hai ngón tay kẹp một kim châm đứng nhìn tân nương vừa ngất đi, sau đó bà ta đút kim châm vào ống rồi cất vào túi áo, từ trong ngực lấy ra một khối vàng nhỏ, tiến lên trước một bước, quỳ một đầu gối lên giường, đưa tay ra cầm quai hàm của tân nương, khiến nàng ta hé môi, hai ngón tay cầm khối vàng ấn vào trong miệng tân nương.
Đột nhiên vù một tiếng, một viên đạn nhỏ nhanh như thiểm điện bay vào, đập trúng vào cổ tay phu nhân đó.
Lão phụ hô thảm một tiếng, cổ tay phải đã bị viên đạn châu đó bắn vỡ, khối vàng cũng rơi xuống giường.
Lão phụ phản ứng rất nhanh. Từ lực đạo và độ chuẩn xác của viên đạn châu đó là biết người tới là một cao thủ giỏi về ám khí, mình không phải là đối thủ. Bà ta muốn túm lấy tân nương đang nằm trên giường, chuẩn bị dùng nàng ta làm con tin. Nhưng tay của bà ta còn chưa chụp tới cổ họng của tâng nương, ba viên đạn châu lại bay tới nhanh như thiểm điện, chia ra đánh lên khuỷu tay trái và hai đầu gối của bà ta.
Lần này lão phụ đã có chuẩn bị, né được hai viên, nhưng viên thứ ba vẫn kích trúng đầu gối của bà ta. Lão phu nhân hô thảm một tiếng, té nhào lên giường.
Bà ta nén đau muốn túm lấy tân nương, nhưng lúc này một thanh đoản đao đã đè lên trên cổ rồi. Bà ta giống như bị định thân, cả động cũng không dám động.
Người chế trụ lão phu nhân chính là Lâm Thanh Đại.
Tiếp theo là hai cánh cửa đều bị đẩy ra. Mấy bộ khoái nha môn tay cầm cương đao xông vào, chỉ về phía bà ta.
Người xông vào trước tiên chính là Đổng bộ khoái của phủ Khai Phong.
Đổng bộ khoái cầm một thanh hậu bối khảm đao chỉ vào lão phu, lạnh lùng nói: "Cái lão yêu bà ngươi! Có phải là ngươi dùng vàng khối lừa nhi tử ta nuốt vào không, ngươi muốn giết nhi tử của ta ư?"
Lão phụ không chút hoảng loạn, quay đầu nhìn Lâm Thanh Đại: "Công phu của tôn giá giỏi lắm!"
Lâm Thanh Đại lạnh lùng nói: "Quá khen rồi! Triệu chưởng quỹ của cửa hàng thọ y Tường Vân!"
"Ngươi nhận ra ta?"
"Vừa mới nhận ra thôi, sau khi Triệu chưởng quỹ dùng vàng khối để giết người, phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới tìm được bà. Võ công của bà không tồi, có điều, công phu là dùng để cường thân kiện thể, trừ hại cho dân chứ không phải dùng để hại người khác giống như bà, thậm chí là hại cả trẻ con mới mấy tuổi!"
Lão phụ ngẩng mặt lên trời cười lớn, thanh âm vô cùng chói tai, một lúc sau mới nói: "Không sai, nhi tử của bộ khoái này là do ta dùng vàng khối để hãm hại, bởi vì nó đáng chết!"
Đổng bộ khoái tức giận đến nỗi bật cười: "Nhi tử của ta mới bốn tuổi, có lỗi lầm gì mà đáng chết chứ?"
"Làm sai thì không kể tuổi tác! Còn nhớ không? Mồng tám tháng chạp hôm đó, cả nhà các ngươi đi dạo chợ đêm, nhi tử bốn tuổi đó của ngươi đã lãng phí bao nhiêu lương thực?"
Đổng bộ khoái ngây người, phu thê bọn họ đều cưng chiều hài tử, nó thích ăn gì đều mua cho nó thứ đó, khi đi chơi thường mua một đống đồ ăn, nhưng nhi tử thường thường chỉ cắn mấy miếng là chán, sau đó thì chỉ đành vứt đi. Đổng bộ khoái không hiểu, hỏi: "Nhi tử của ta ăn cái gì, đều là chúng ta dùng tiền để mua, chúng ta đã bỏ tiền ra, ăn hay vứt đi là quyền của chúng ta! Có gì mà kêu là lãng phí chứ! Ngươi chẳng lẽ vì thế mà hạ độc thủ giết nhi tử của ta ư?"
"Tội này mà nhỏ hả? Ngươi biết lương thực mà nhi tử của ngươi vứt đi, có thể nuôi sống bao nhiêu người không? Kẻ không biết quý lương thực như nhi tử của ngươi, không xứng đáng để sống trên thế giới này! Cho nên, ta muốn cho chúng ăn vàng khối, các ngươi không phải là có tiền sao? Không phải là không thèm để ý đến lương thực sao? Vậy được, để kim khối trở thành lương thực của các ngươi, để các ngươi ăn vàng khối mà chết!"
Đám người Đổng bội khoái sững sờ, không ngờ lão phu nhân này vì người ta lãng phí lương thực mà hạ độc thủ với một hài tử ba bốn tuổi.
Một nam tử trầm giọng nói: "Lãng phí quả thực là không nên, nhưng không đáng tội chết, càng huống chi nó chỉ là một hài tử ba bốn tuổi. Lão mẫu của Chiêm Đề Chiêm đại nhân, lễ bộ khảo công tư lang trung cũng là bởi vì lãng phí lương thực, cho nên ngươi mới cho bà ta nuốt vàng, để bà ta chết trên tiền vàng, đúng không?"
Lão phu nhân chăm chú nhìn nam tử này, nói: "Ngươi là đại phu toạ đường của Phù Vân đường phải không?"
Người này chính là Đỗ Văn Hạo, vừa nghe thấy câu này, hiếu kỳ nói: "Ngươi nhận ra ta?"
"Đương nhiên, những ngươi mà lão thân dùng vàng để giết, chỉ có ba người sống, nhi tử của vị Đổng bộ khoái này, lão mẫu của Chiều Đề lễ bộ khảo công tư lang trung, còn có nhi tử Phùng Đại của Phùng thị. Bọn họ có thể sống sót chính là nhờ ngươi cứu. Y thuật của ngươi không tồi, người nuốt vàng cũng có thể cứu sống, thế gian e rằng chỉ có mình ngươi mà thôi!"
"Ngươi sao biết là ta cứu?"
"Muốn người ta không biết, tốt nhất đừng làm!" Lão phu nhân chỉ vào Lâm Thanh Đại: "Tuy lão thân võ công không bằng vị cô nương này, nhưng khinh công của ta lại không tồi. Sau khi lão thân hạ động thủ, sẽ luôn đi theo xem kết quả, cho nên lúc các ngươi cứu nhi tử của Đổng bộ khoái đi, lão thân đã nhìn thấy tất cả. Còn nữa, các ngươi bố trí mật thám ở gần nhà Đổng bộ khoái, lão thân cũng biết rõ ràng! Các ngươi giả thần giả quỷ hồ lộng người khác, nhưng không hồ lộng được ta!"
Đổng bộ khoái kinh ngạc vạn phần, nhìn Đỗ Văn Hạo: "Văn đại phu, ngài...ngài chính là vị thần y bộ khoái đã cứu mạng nhi tử của ta sao?"
Đỗ Văn Hạo vội vàng cười nói: "Đừng nghe bà ta, bà ta nói linh tinh đấy".
"Ta nói linh tinh ư? Ha ha, có phải hay không thì trong lòng ngươi tự biết!"
Đỗ Văn Hạo vội vàng đổi chủ đề: "Ngươi vì sao lại muốn giết lão mẫu của Chiêm Đề? Bà ta với ngươi vô oán vô cừu mà!"
"Hừm! Một trường thọ yến của bà lão bất tử này, lãng phí bao nhiêu đồ ăn thức uống, vô số bàn ăn đầy gà vịt thịt cá đều bị đổ hết đi, người không biết quý trọng lương thực như vậy rất đáng chết! Huống chi là người nhà giàu, thì càng phải nên quý trọng lương thực!"
Đỗ Văn Hạo lại nói: "Cho dù ngươi thù hận người giàu, nhưng nhi tử Phùng Đại của Phùng thị, hai mẹ con họ dựa vào nhặt ve chai mà sống, đừng nói là lãng phí, ngay cả một hạt gạo cũng hận không được chẻ ra mà ăn, bọn họ có gì đáng để ngươi dùng vàng để mưu sát không?"
"Hắn? Hừ! Càng đáng chết! Đã sinh hoạt khổ cực như vậy, không ngờ còn đổ đi hai bát sủi cảo còn đầy! Chẳng lẽ còn không đáng chết ư?"
Đỗ Văn Hạo ngây người: "Đổ đi hai bát sủi cảo? Không thể nào!"
"Cái gì mà không thể, ta chính mắt nhìn thấy đấy! Đúng rồi, có một chuyện lão thân trước sau vẫn không hiểu, có thể hỏi không?"
"Có gì thì cứ nói hết ra đi!"
"Ngươi sao lại tìm ra ta?"
"Ta nói cho ngươi biết thì ngươi có bằng lòng trả lời ta một vấn đề không?"
"Được! Ta đáp ứng ngươi".
"Kỳ thật rất đơn giản, ngươi dùng vàng khối để hạ độc, chứng tỏ ngươi không để ý đến tiền. Hơn nữa khi người tiến vào nóc nhà của Phùng thị, dây thừng mà ngươi sử dụng là dây lưng của thọ y. Vậy phạm vi được thu nhỏ thành những cửa hàng thọ y lớn trong toàn thành. Ngoài ra, khi ngươi hạ độc nhi tử A Đại của Phùng thị, lúc ở trên xà ngang chuẩn bị tiềm nhập, không ngờ trời lạnh nên ngươi đã bật ho, khiến cho Phùng thị nghe thấy và tỉnh lại nhưng sau đó không biết vì sao lại ngủ thiếp đi. Sau này Phùng thị nói lại với ta, ta kiểm tra cẩn thận phía sau tai của Phùng thị thì phát hiện có một lỗ kim rất nhỏ".
"Lỗ kim rất nhỏ?" Lão phu nhân kinh hãi, nói: "Ngươi sao có thể nhìn ra?"
"Lỗ kim tuy rất nhỏ, nhưng đủ để giúp ta tìm ra ngươi!"
"Thật ư?"
Đỗ Văn Hạo đương nhiên biết, phía dưới da phần mang tai của con người có rất nhiều dây thần kinh lớn nhỏ phân bố chồng chéo lên nhau. Cho nên, tai là một bộ vị cực kỳ mẫn cảm, khi bị véo tai sẽ sinh ra cảm giác vô cùng đau đớn, dùng lực túm chặt cũng có thể khiến người ta ngất đi.
Đỗ Văn Hạo nói: "Đúng, cái lỗ châm nho nhỏ này chứng tỏ người động thủ phần lớn là thiện trường châm cứu, hơn nữa, có thể quỷ không biết thần không hay lẻn vào nhà của mẹ con Phùng thị, chứng tỏ hung thủ rất giỏi võ công! Quả nhiên không sai! Cho nên ta phái người canh chừng Vân Tường thọ y điếm của ngươi. Lúc thấy ngươi khi nhìn người ta lãng phí những bàn tiệc lớn này thì trong mắt chiếu ra vẻ oán độc, ta liền biết ngươi muốn hạ độc thủ".
"Cao minh! Thì ra phủ Khai Phong còn có nhân vật đầu óc sáng suốt như Văn đại phu, bội phục, bội phục!"
Đỗ Văn Hạo hờ hững cười: "Hiện tại ngươi nên trả lời vấn đề của ta rồi, có được không?"
"Được! Ngươi hỏi đi!"
"Ngươi vì sao lại muốn giết người lãng phí lương thực?"
Lão phu nhân cười thê lương: "Bởi vì nhi tử của ta đã bị chết đói!"
Đỗ Văn Hạo kỳ quái nói: "Không thể nào! Ngươi nhiều tiền như vậy, sao lại để nhi tử của mình bị chết đói?"
"Lúc đó ta không có tiền, nhà gặp lũ lụt, hoa màu bị ngập hết, phu quân của ta cũng bị chết đuối, ta mang nhi tử chạy nạn xin ăn, nhưng rất nhiều người thà rằng vứt bỏ rượu thịt cũng không nguyện ý cho đám ăn xin chúng ta một chút gì đó để ăn! Ta trơ mắt nhìn nhi tử chết đói trong lòng, lúc đó ta đã phát thệ, phải giết hết những người lãng phí lương thực!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tống Y
Mộc Dật
Tống Y - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=tong_y__moc_dat