Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thế Thân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 153
G
iống nhau như đúc? Không, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.
Một người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, một người có khuôn mặt tái xanh không còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn đi nữa có ai mà nhận không ra chứ?
"Tại sao lại thành ra như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm chặt đôi tay lạnh buốt của nàng, lòng cứ dợn dợn khó chịu, một người không thích khóc như nàng mà nay lại không cầm được nước mắt.
"Sao muội lại bệnh nặng như vậy? Bệ hạ không chăm sóc tốt uội sao? Rõ ràng người......" Nàng nghẹn ngào không nói nổi nữa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, bỗng nhào đến ôm chặt lấy nàng.
Lưu Dục đứng một bên không nhịn được: "Sao bệ hạ có thể sẵn lòng chăm sóc nương nương được cơ chứ, người oán hận nương nương, nương nương......"
"Lưu Dục!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên nhìn nàng, vẻ mặt Lưu Dục rất khó coi, không cam tâm ngậm miệng lại.
Liễu Uẩn Nịnh vẫn chưa hiểu lắm, tiếp tục truy vấn: "Lưu Dục nói vậy là sao? Bệ hạ oán hận nương nương cái gì chứ? Tại sao lại nói vậy?"
Lưu Dục quay mặt đi không đáp.
"Ngươi nói đi chứ Lưu Dục, đừng có nói chuyện nửa vời như vậy, rốt cục là làm sao, ngươi mau nói đi!"
Lưu Dục đè nén cơn tức giận, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thèm để ý đến ánh mắt Liễu Vận Ngưng, nói trắng ra: "Đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, chủ tử có làm gì thì nô tỳ cũng không có quyền ý kiến, nhưng mà, Đại tiểu thư à, bệ hạ quá đáng lắm, người......"
Nói nói một hồi, Lưu Dục nghẹn ngào: "Có phải nương nương tình nguyện tiến cung thay Đại tiểu thư đâu, nương nương thật sự không biết gì hết, nhưng bệ hạ lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người nương nương, trong nửa năm qua, có bao nhiêu là thứ đe dọa tính mạng nương nương người có biết không? Đại tiểu thư, nếu......nếu người không trốn hôn, nương nương không thay người tiến cung, vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết!"
Liễu Uẩn Nịnh tái mặt: "Vận Ngưng thành ra như vậy, đều vì bệ hạ giận chó đánh mèo ư?"
Lưu Dục lau nước mắt: "Đúng vậy!"
"Vận Ngưng......" Liễu Uẩn Nịnh nhìn Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng dời mắt sang chỗ khác, im lặng một hồi mới dịu dàng nói: "Tỷ đừng nghe Lưu Dục, chuyện này không liên quan đến ai cả......"
"Xin lỗi, xin lỗi, là tỷ hại muội, đều là do tỷ hại muội, ô ô......" Nàng khóc không thành tiếng.
—- Tại sao nàng lại ngốc như vậy, tại sao nàng lại khờ khạo nghĩ rằng chỉ cần mình bỏ đi là mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, tại sao nàng lại ngốc như vậy?
Ngu quá! Nàng đúng là ngu quá mà!
"Xin lỗi, xin lỗi......" Nàng ôm chặt lấy muội muội sinh sau mình hai canh giờ, thấy Liễu Vận Ngưng quá gầy trái tim lại quặn đau, đau đến nỗi nàng muốn bật khóc.
Uổng cho nàng thân là tỷ tỷ lại để uội muội ngoan hiền của mình chịu oan ức, nàng đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa!
"Uẩn Nịnh, muội không sao mà!" Nàng chau mày, muốn thoát khỏi cái ôm của Liễu Uẩn Nịnh.
Liễu Uẩn Nịnh ôm chặt quá khiến nàng khó thở.
"Vận Ngưng, tỷ xin lỗi, là tỷ hại muội!" Không để ý đến việc nàng đang giãy dụa, Liễu Uẩn Nịnh càng ôm chặt nàng hơn, nước mắt âm ấm như tan vào không khí giá buốt, phút chốc trở nên lạnh lẽo, thấm ướt cổ Liễu Vận Ngưng.
Cảm giác lành lạnh đó khiến Liễu Vận Ngưng phải ruột cổ, còn bị ôm chặt hơn nữa.
"Vận Ngưng, rốt cục bệ hạ đã đối xử với muội như thế nào vậy? Muội nói cho ta nghe, có phải vì người mà muội mới sinh bệnh không?"
Liễu Vận Ngưng không giãy ra được đành buông xuôi, vỗ vai Liễu Uẩn Nịnh với vẻ an ủi, dịu dàng nói: "Uẩn Nịnh, đừng khóc, muội không sao."
"Đừng nói dối tỷ, muội nghĩ ta nhìn không ra sao hả, rõ ràng muội có tâm sự, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ 'khốn kiếp' kia rốt cục đã đối xử với muội như thế nào?"
Thấy Liễu Uẩn Nịnh gọi Hiên Viên Kỳ như vậy, Liễu Vận Ngưng cười cười: "Không, không liên quan đến bệ hạ!"
—- Tất cả đều do ta quá ngốc mà thôi!
"Thật không?" Liễu Uẩn Nịnh đã chịu buông nàng ra, nhìn Liễu Vận Ngưng bán tín bán nghi, đôi mày đang nhướng cao chứng tỏ nàng không hề tin.
Liễu Vận Ngưng không đáp, nhìn nàng chằm chằm một hồi mới mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, tỷ vẫn ra dáng già dặn như vậy."
—- Mặc dù bây giờ tỷ ấy đang khóc, nhưng vẫn thuần khiết như vậy, vẫn hồn nhiên như vậy.
Liễu Vận Ngưng cười cười.
—- Chẳng trách ai cũng thích tỷ ấy đến thế!
"Đúng, ta vẫn tốt, không có chuyện gì phải thay đổi, vẫn già dặn như vậy." Nàng vừa khóc vừa cười, giọng điệu đầy kiêu hãnh.
Liễu Vận Ngưng mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hâm mộ.
Đúng! Nàng vẫn luôn hâm mộ tỷ tỷ song sinh này. Rõ ràng là tỷ muội sinh đôi, tại sao lại khác nhau nhiều đến vậy?
"Vận Ngưng, muội......muội có trách ta hay không?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn nàng với vẻ chột dạ, chần chừ hỏi.
Khẽ lắc đầu, Liễu Vận Ngưng không do dự đáp: "Không hề, cho đến giờ phút này muội chưa từng trách ai cả."
—- Ta chỉ trách bản thân quá ngu ngốc mà thôi.
"Vận Ngưng—-" Liễu Uẩn Nịnh quay mặt đi chỗ khác, không để cho nàng thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mình: "Muội nên trách ta mới đúng! Là ta hại muội!"
—- Nếu không phải nàng ích kỷ, nếu không phải nàng quá khờ khạo, thì hôm nay nàng đã không khiến Liễu Vận Ngưng phải thành ra thế này.
Hôm nay nàng còn định đến đưa ra một yêu cầu quá đáng nữa, những gì nàng nợ Liễu Vận Ngưng, có lẽ có dùng cả đời cũng không thể trả hết được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thế Thân
Túy Thái Bình
Thế Thân - Túy Thái Bình
https://isach.info/story.php?story=the_than__tuy_thai_binh