Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 154: Quyết Không Bỏ Trốn
S
au khi một ngụm uống cạn Huyết Tửu, Hổ Thiên Thu cầm chén trong tay, hắn ném mạnh một cái, hung hăng nói:
- Nếu như vi phạm lời thề, Thiết Hổ nhất tộc của ta sẽ như cái chén này!
Hổ Thiên Thu dùng sức thật lớn, nhưng mà chất liệu của cái chén vô cùng tốt. ‘phốc’ một tiếng đã bắn vào trong đất bằng, sau đó chăng biết chìm tới đâu, chỉ còn lại cái hố sâu không đáy.
Nhưng mà chén có vỡ hay không thì Tông Thủ không quan tâm, hắn chỉ hiểu ý nhìn qua mà thôi.
Ký kết huyết minh, trong mắt Hổ Thiên Thu lộ ra sát cơ nhìn qua bên cạnh, hắn nhìn qua Tông Nguyên bị khống chế rồi, sát cơ lành lạnh:
- Không biết hai người này thế tử chuẩn bị xử trí như thế nào? Tên Tông Linh, Tông Nguyên này tuy là đường huynh của thế tử. Nhưng mà ta thấy thế tử nên lòng dạ độc ác một chút cũng tốt đấy. Lưu lại hai con sói con này không tốt, nên giết tế cờ đi.
Sắc mặt Tông Linh kinh hãi, thần sắc trên mặt đã triệt để tuyệt vọng. Tông Nguyên thì ‘phi’ một tiếng, hừ hừ không nói. Thần sắc của hắn như bình thường, mặc dù biết rõ mình sau đó một khắc có phải chết cũng cảm thấy vô cùng bình thường.
Tông Thủ nhịn không được cười lên:
- Hổ thúc, Thiên Hồ Nhất Tộc chúng ta đều có dị năng. Nghe nói một khi học võ linh pháp đến cảnh giới nhất định. Người chí thân có thể cảm ứng tâm linh đúng không? Phụ thân của Tông Linh này đã qua đời, nhưng mà mẫu thân của hắn dường như là Linh Sư Hoàn Dương Cảnh? Tông Linh này nên để đó trước đi, vẫn chưa tới lúc xử trí kẻ này.
Hổ Thiên Thu nhướng mày, cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn có chút hậm hặc, hơi có chút không cam lòng. Chợt cõi lòng đầy chờ mong nhìn qua.
Trong lòng Tông Thủ biết ý của hắn, quyết đoán lắc đầu. Tu vi của hắn hôm nay không tệ, cũng có thể miễn cưỡng cảm ứng được người chí thân sinh tử thế nào. Cũng biết người thân không có gì, Tông Vị Nhiên vẫn còn sống thì hắn không thể làm gì.
Nhưng mà những lời này cũng không phải nói lung tung. Không muốn Tông Vị Nhiên sau khi đi ra, gặp hắn cho là yêu nghiệt và chém đi. Chính vì điểm này hắn không tự chủ tim đập mạnh, ‘lộp bộp’ một tiếng.
Vẻ mặt Hổ Thiên Thu hơi thất vọng, ngược lại lnói:
- Như vậy Tông Nguyên này thì thế nào? Người này một nhà già trẻ cơ hồ đã chết hết.
Tông Thủ lấy lại tinh thần, lại tươi cười thiên chân vô tà, nói:
- Hổ thúc thật có lỗi. Người này ta phải giữ lại, người nhà họ Tông không còn nhiều lắm, chỉ còn lại một dòng độc đinh. Nếu giết hắn đi thì quá đáng tiếc đấy, phụ thân nhất định sẽ trách ta. Cho nên ta có ý lưu thằng này lại, dạy dỗ điều giáo một phen...
- Thế này không được thế khác không xong, vậy cũng không thể giết, thế tử sống không chút thú vị nào cả.
Hổ Thiên Thu hừ một tiếng, vô cùng phiền muôn, nhưng hắn vẫn không nhẫn nại nhắc nhở, nói:
- Tông Nguyên thằng này tính tình quả không tệ. Thiên Hồ Tông thị nhiều người như vậy cũng chỉ có hắn làm cho ta thuận mắt, có phong phạm của quân thượng khi còn trẻ tuổi. Nhưng mà người này đã bị người ta thuần dưỡng rồi, sẽ không dễ dàng đổi chủ đâu, thế tử cẩn thận!
Thấy Tông Thủ gật gật đầu, tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ. Hổ Thiên Thu lúc này vươn người đứng lên, nói:
- Gần đây tình hình trong Sơn Thành có chút không đúng, ta không thể ở lâu ở nơi này. Hổ Thiên Thu phải trở về rồi, thế tử nhất định phải cẩn thận Càn Thiên Sơn. Nhưng mà thế tử một mình ở bên ngoài Hổ Thiên Thu ta có chút không yên lòng, ta để con trai ta là Trung Nguyên ở bên người của ngươi. Ngươi đối đãi với hắn như người hầu đi, thế tử có chuyện gì thì cứ bàn giao với hắn là được, đừng quá so đo làm gì. Còn có nữ ngoại tôn của ta...
Ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua Sơ Tuyết đang ẩn nấp ở bên cạnh, Hổ Thiên Thu khe khẽ thở dài:
- Làm phiền thế tử chiếu cố nàng ta nhiều.
Thấy Hổ Thiên Thu nói xong thì thả người đi ra khỏi vân xa của mình, một con Ngự Phong Câu hình thể to lớn đang chờ hắn ở xa xa. Hổ Trung Nguyên cười hắc hắc, cũng bỏ đi qua một bên, lúc này bắt lấy Tông Linh vừa khôi phục chút huyết sắc lại dùng chân đạp lên một cái.
Hổ Trung Nguyên vừa rồi bị lão phụ thân của mình đánh quá hung ác, lại không dám oán Hổ Thiên Thu cùng Tông Thủ, tự nhiên hắn muốn tìm người trút giận rồi. Tên Tông Linh này hại hắn xấu mặt, tự nhiên không thể buông tha. Về phần lão phụ thân của hắn an bài cái gì đó thì hắn không thèm quan tâm.
Tông Thủ âm thầm một khen, tộc trường Thiết Hổ tộc này nhìn thì phóng đãng không trói buộc, nhưng là ngoài thô trong mảnh, cảm kích thức thời. Nhưng mà Hổ Thiên Thu lại là ngoại tổ phụ của Sơ Tuyết thì hắn không ngờ tới. Trách không được Sơ Tuyết tình hình vừa rồi có chút không đúng.
Thò tay vẫy Doãn Dương và Liên Phàm, hai người hiểu ý cùng đi tới bên xe. Tông Thủ nhìn qua Liên Phàm, đem một khối vải tơ có chữ mảnh màu xanh lá đưa tới, trong miệng nói:
- Liên Phàm! Tư chất ngươi xem như trung thượng, không học được võ học cao thâm gì đó. Ta cũng không có cái gì dạy cho ngươi cả. Nhưng mà tính của ngươi trầm ổn khắc khổ cứng cỏi, ở chỗ ta có một môn Đôi Sơn Quyết rất thích hợp với người như ngươi. Chỉ cần mỗi ngày khổ luyện không ngừng tự có thể chồng chất thành núi. Mặc dù ngày sau không có thành tựu như đám thiên tài kia nhưng tương lai cũng có thể chứng nhận Thiên vị Vũ Tông!
Liên Phàm là người vinh nhục không sợ hãi. Nghe được câu trước thì không có gì thất vọng. Câu nói đằng sau của Tông Thủ cũng không làm cho hắn kinh hỉ gì. Ánh mắt của hắn chỉ cảm kích và trịnh trọng nhận lấy.
Tông Thủ lại nhìn qua Duẫn Dương.
- Doãn thúc thiên tư hơn người, xuất thân danh môn đại phái đã có võ học truyền thừa. Mà Phần Thiên Tuyệt Diễm Đao càng không kém gì Kinh Vân Thần Diệt Kiếm của Lăng Vân Tông. Ta cũng không cho Doãn thúc cái gì, chỉ có thể giúp ngươi mau chóng tìm hiểu ý của thế!
Lời vừa nói ra Tông Thủ lại khẽ vẫy tay, đem một nhánh cây cách đó không xa nhiếp vào trong tay. Sau đó trong lòng bàn tay có hỏa diễm lóe lên. Không tắt bất diệt, cũng không có nóng rực, cứ như vậy mà thiêu đốt. Nhưng mà qua một lát nhánh cây đã bị đốt thành than cốc đưa cho Duẫn Dương, nói:
- Thứ này Doãn thúc cầm đi, ngày sau sẽ có thể ngộ, mà ở Càn Thiên Sơn xin nhờ hai vị.
Doãn Dương nhiếu mày, hắn cũng trân trọng cầm vật này trong tay. Lúc nhìn qua thì không thấy có gì khác khúc than bình thường, hoàn toàn chẳng có gì lạ.
Nhưng hắn lờ mờ cảm giác được nếu võ đạo của mình gặp bình cảnh. Có lẽ thanh củi này chính là mấu chốt giúp hắn đột phá. Yên lặng thu hồi, Doãn Dương nhìn qua Tông Thủ và thi lễ. Cũng không cần nói gì, chỉ động tác đã hiểu ý của hắn rồi.
Tông Thủ lại phân phó thêm vài câu, thẳng đến khi Hổ Thiên Thu không còn kiên nhẫn hô lên mới thả hai người rời đi.
Đợi sau khi Duẫn Dương và Liên Phàm lên ngựa, Hổ Thiên Thu sau lưng ôm quyền lại cười to một câu:
- Sau tháng năm Hổ Thiên Thu ở Càn Thiên Sơn cung nghênh thế tử quay về núi kế thừa đại vị! Thế tử kiếm đạo thông linh, che áp Vân Giới. Chỉ mong Hổ Thiên Thu ta sinh thời có thể nhìn thấy thế tử quét ngang Đông Lâm, xưng hùng Vân Giới!
Âm thanh kia hào khí trùng thiên, bức thẳng lòng người. Sau đó một đoàn người hơn mười Ngự Phong Câu hào khí bừng bừng rời đi. Khói bụi bay lên tung tóe, bóng người đã khuất trong tầm mắt.
Quét ngang Đông Lâm, xưng hùng Vân Giới sao? Đây không phải là người đầu tiên nói với hắn như vậy.
Tông Thủ lặng lẽ cười cười, từ chối cho ý kiến, tay của hắn nắm chén rượu đưa lên. Hiên Viên thấy thế thì trừng mắt nhìn qua hắn, nhưng mà nàng vẫn thuận theo rót đầy cho hắn.
Thẳng đến khi Tông Thủ lại uống cạn thì Hiên Viên mới cắn môi nói:
- Thế tử nói những lời kia có phải là chê cười ta hay không? Dùng bổn sự của ngươi thì mười Hiên Viên cũng không phải đối thủ của ngươi nha? Ta nói sẽ bảo hộ ngươi vạn toàn có phải là rất buồn cười?
- Làm sao lại như vậy?"
Nói đến đây Tông Thủ lại khí thế hào hùng, nói:
- Tông Thủ ta cũng không dấu diếm ngươi, đây chính là ngươi không tin đấy. Lúc ấy nói ra những lời kia ta có chút tâm tư đùa giỡn hay sao?
Hiên Viên lúc này cũng không nói thêm cái gì, nhỏ giọng hừ một tiếng. Lại mang một tấm vải sạch tới bó chỗ bị thương trên tay của Tông Thủ lại. Động tác nhu hòa cẩn thận, Tông Thủ nhìn thì hơi hơi ngẩn ngơ. Âm thanh cũng nhẹ nhàng lại, nói:
- Là ta sai rồi, không nên không tin ngươi! Nhưng ta trong lòng ngươi không có địa vị sao? Không đáng cho ngươi giải thích vài câu?
Âm thanh như chuông bạc, vừa mềm vừa nhu cực kỳ êm tai, làm cho lòng người tê dại. Tông Thủ nghe xong xương cốt như mềm nhũn ra, da đầu lại run lên. Hắn là người ăn mềm không ăn cứng nha.
Nói đến chuyện này thì hắn cũng không có chiếm lý. Nhưng mà tâm tình khi đó thực sự rất phức tạp, cũng xác thực là bỏ qua cô bé này. Lộ vẻ xấu hổ, Tông Thủ ho nhẹ một tiếng nói:
- Ta quên!
Vốn còn muốn ba hoa một phen, nói ra sợ nàng biết và không yên tâm rời đi. Trong nội tâm không nỡ. Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại cảm giác không ổn. Hắn muốn dùng thiên ngôn vạn ngữ giải thích nhưng chẳng đơn giản bằng một câu như vậy, dù sao hắn là người không hiểu phong tình. Tuy hắn thích nói chuyện phiền với nữ hài, bàn chuyện sinh lý này nọ, nhưng mà phần lớn là hắn làm nữ hài tức giận bỏ đi.
Trong mắt Hiên Viên hiện ra một tia ửng đỏ, nàng là nữ tử sảng khoái, không lộ ra chút ủy khuất mảy may. Nhưng nàng hất mái tóc bên tai, thản nhiên nói:
- Nếu như thế tử không thích ta kỳ thật có thể từ hôn. Hiên Viên sẽ không dây dưa không rõ. Thế tử kiếm đạo thông linh, tương lai tiền đồ rộng lớn, nhất định có người xứng với ngươi hơn ta, chính thức là người khiến ngươi vui vẻ...
Tông Thủ càng nghe càng cảm thấy không đúng, chỉ cảm thấy hơi đau răng. Nghĩ ngợi nói cái gì từ hôn vào lúc này, nếu hắn làm vậy hơn phân nửa sẽ gánh nhãn hiệu phụ tình bạc nghĩa.
Lúc này Tông Thủ vỗ đầu, hắn vô cùng đau đầu đấy, phất phất tay nói:
- Nghĩ ngợi lung tung mấy thứ gì đó? Ta khi nào đã nói muốn từ hôn?
Nếu đã nói thì cứ nói ra vậy, chợt nghe như vậy thì Hiên Viên ‘ ah ’ một tiếng, đôi mắt dễ thương mở to ra, nói:
- Đã không từ hôn, vậy khi nào thế tử tới Huyền Sơn Thành, gặp phụ thân của ta?
Trong nội tâm Tông Thủ giật mình, tại sao lại nói chuyện này ngay như vậy. Cẩn thận hồi tưởng thì tình hình có chút không đúng. Lại nhìn lén qua bên cạnh, chỉ thấy trong mắt của Hiên Viên đang hiện ra một tia giảo hoạt, chợt lóe lên. Tông Thủ bật cười, nội tâm khẽ động, giả ra bộ dáng do do dự dự.
- Không tốt sao? Ta nghe nói mẫu thân của ngươi không chào đón ta, hiện tại người phản đối trong thành chiếm đa số. Còn có Đan Tuyền Tông, Thượng Tiêu Tông rất phiền toái. Theo tình hình như vậy chúng ta nên bỏ trốn trước đi, lúc trước ngươi đã nói sẽ cùng ta rời khỏi Đông Lâm Vân Giới, chẳng phải tự do tự tại?
Hiên Viên lập tức nhíu mày:
- Có thể như thế sao? Ta và ngươi rời khỏi Đông Lâm Vân Giới là có thể trốn khỏi rất nhiều phiền toái, nhưng mà phụ mẫu của ta thì sao? Làm con có thể ngỗ nghịch phụ mẫu hay sao? Phụ mẫu vẫn còn thì làm sao trốn đi được!
Lại thấy Tông Thủ như cười mà không cười nhìn sang. Trong mắt mang theo chất vấn nhàn nhạt, trông con mắt Hiên Viên đỏ lên, lập tức giải thích:
- Ta khi đó cũng không muốn rời khỏi Đông Lâm Vân Giới quá lâu, chỉ nghĩ sẽ cùng rời đi với ngươi một lúc rồi về. Ngày sau nói dối gạo nấu thành cơm, phụ mẫu sư trưởng bọn họ không đồng ý cũng không được...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Hoàng
Khai Hoang
Thần Hoàng - Khai Hoang
https://isach.info/story.php?story=than_hoang__khai_hoang