Chương 46: Đây Là Cái Ôm Cô Nợ Tôi [2]
ịch giả: Tinh Vặn
Dưới sự trùng hợp như thế, khiến hắn không thể cùng Thải Nhi trao đổi. Sau khi chọn lựa Lâm Hâm, hắn lại bị Ảnh Tùy Phong túm lấy, không thể bằng tốc độ nhanh nhất nói ra kế hoạch sẽ từ bỏ linh lô.
Ánh sáng vàng chợt tắt, Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa lặng lẽ thu hồi, Dương Hạo Hàm xoay người nhìn Long Hạo Thần đứng trên bình đài. Ông tức giận hừ một tiếng, nhấc lên tay phải, một chưởng in vào màn hào quang quanh bình đài. Lập tức cả sân đấu chấn động mạnh, màn hào quang biến mất.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai lại tiến hành luân bàn tổ chức đoàn thể. Tất cả thí sinh dự thi hãy trở về nghỉ ngơi. Toàn bộ phó điện chủ thánh điện ở lại, Long Hạo Thần cũng ở lại đây.”
Nghe tiếng của Dương Hạo Hàm, Long Hạo Thần nghiêng đầu, ánh mắt không dám đối diện ông, nhìn hướng Thải Nhi.
“Thải Nhi.” Nhìn nàng khuôn mặt lộ ra ngoài trắng không còn chút máu, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy như bị một kiếm xuyên tim. Chẳng thèm quan tâm trước mặt những đại nhân vật, hắn chạy vội hướng Thải Nhi.
“Cút ngay!” Thánh Nguyệt gầm lên, vung tay, một luồng khí mạnh ập hướng Long Hạo Thần. Lập tức đánh hắn bay ra xa đập tới giữa sân.
Lần này Dương Hạo Hàm không ra tay ngăn cản. Mặc kệ nói thế nào đều là lỗi tại Long Hạo Thần làm cô gái thương tâm. Lúc này không để Thánh Nguyệt lão già kia ra cơn tức, chỉ sợ ông ta sẽ không chịu bỏ qua. Hơn nữa ông đã cho Thánh Nguyệt biết Long Hạo Thần có thể chất con trai quang minh, tin tưởng ông ta ra tay có chừng mực.
Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ hồng tựa như cái đệm bay ra đỡ dưới lưng Long Hạo Thần. Luồng sáng đỏ khống chế cực kỳ tốt, nhẹ nhàng đáp xuống vừa lúc hóa giải lực phản chấn, giúp Long Hạo Thần rơi vững vàng trên sân.
“Hiệp Giả đại nhân, Thải Nhi tiểu thư, các người đừng trách cậu ta. Tất là đều là bởi vì tôi.”
Mái tóc dài màu xanh suôn mềm xuất hiện trong mắt mọi người. Lâm Hâm bước vội tới chắn giữa Long Hạo Thần và Thánh Nguyệt.
Lúc này con mắt y thiếu vài phần xa hoa, cả người có vẻ trầm ổn.
Y quỳ xuống trước mặt Thánh Nguyệt.
“Hiệp Giả đại nhân, nếu ngài muốn trừng phạt thì hãy phạt tôi đi. Hôm đó trước khi Long Hạo Thần vào Thánh Thành, tôi đã gặp phải cậu ta ở Ngải Mỹ thành, là tôi lừa cậu ấy hứa hẹn.”
Trong mắt Thánh Nguyệt chợt lóe ánh sáng lạnh.
“Nói đi.”
Thánh Ma đạo sư Lâm Thần thấy Lâm Hâm chạy tới liền càng sợ, nhưng ông không tiến lên ngăn cản cháu mình. Chuyện này liên quan đến hai vị cường giả cấp chín, lấy thân phận của ông cũng không có tư cách xen vào.
Lâm Hâm quỳ tại đó nghiêm mặt nói.
“Hôm đó trong thành Ngải Mỹ, tôi dùng ba bình đan dược làm trao đổi, đổi lại lời hứa Long Hạo Thần trong tương lai, bất luận đợt tuyển chọn nào của Săn Ma Đoàn có thể đạt được ba thứ hạng đầu, thì phải tuyển tôi làm đồng bạn. Nhưng lúc cùng cậu ta làm ước định, tôi che giấu sự thật mình không biết ma pháp công kích. Hiện tại cậu ta đã biết sự việc, nhưng khi đạt được chức vô địch vẫn như cũ nghĩa khí tuân thủ hứa hẹn, lựa chọn tôi. Tôi nghĩ ngài cũng hy vọng tương lai cháu cố rể sẽ là một người hết lòng giữ lời hứa! Tất cả đều là lỗi tại tôi, là tôi đã gạt cậu ta. Tôi xin chịu trách nhiệm này, tôi muốn hủy bỏ lời hứa lúc trước, không cần gia nhập đoàn đội của cậu ta nữa, đem danh ngạch tặng cho Thải Nhi tiểu thư.”
Thánh Nguyệt tức giận hừ một tiếng.
“Thải Nhi cùng với ai một đoàn đội còn cần nhường sao?”
Long Hạo Thần chạy tới quỳ bên cạnh Lâm Hâm, chỉ mỗi thân phận ông cố của Thải Nhi cũng đủ làm hắn quỳ rồi.
Trong mắt hắn lộ ra tia kiên quyết, trầm giọng nói.
“Hiệp Giả đại nhân, chuyện này nếu theo quy tắc thì tôi không có sai. Tôi sai ở chỗ làm cho Thải Nhi đau lòng. Nhưng ngài không có quyền lực can thiệp sự lựa chọn của tôi, càng không thể trừng phạt Lâm Hâm. Đúng vậy, Lâm Hâm có che giấu việc hắn không biết ma pháp công kích. Nhưng hắn đã tặng cho tôi ba bình tổng cộng có ba mươi viên đan dược cấp bốn. Nếu không phải chuyện có nguyên nhân, sao hắn có thể rộng rãi như vậy? Tôi đã lựa chọn nhận đan dược, nghĩa là cũng tiếp nhận phần giấu giếm kia. Cho nên có để tôi lần nữa tuyển chọn, tôi như cũ sẽ chọn hắn. Vì Thải Nhi, tôi có thể trả giá cả sinh mạng, nhưng khi tôi đã hứa thì phải thực hiện được.”
Long Hạo Thần vừa nói vừa lôi kéo Lâm Hâm cùng đứng lên.
Tuy Dương Hạo Hàm kêu các thí sinh rời đi, nhưng khi Lâm Hâm ra mặt thì họ không tự giác dừng chân.
Long Hạo Thần mới nói lời như chém đinh chặt sắt, đối mặt với Thánh Nguyệt không hề lùi bước.
Đừng nói đám thí sinh tuổi nhỏ, coi như là sáu vị phó điện chủ của Lục Đại Thánh Điện đều hít một ngụm khí lạnh.
Thằng nhóc này dám chống đối Thánh Nguyệt nghe đồn là tính tình tệ nhất trong liên minh thánh điện, hơn nữa còn chống đối trước mặt nhiều người như vậy. Tính cách khó chịu của Thánh Nguyệt nổi tiếng toàn bộ liên minh, chỉ sợ sự việc sẽ biến rắc rối lớn.
Thánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Long Hạo Thần. Không biết đã bao nhiêu năm không ai còn dám phản đối ông, nhất là người đó lại là một hậu bối.
Dương Hạo Hàm vô ý thức đi tới bên cạnh Long Hạo Thần. Tuy nhiên ông cũng buồn phiền tình trạng trước mắt, nhưng Long Hạo Thần chẳng những là con trai quang minh, càng là con trai duy nhất kẻ có được Mạt Thế và Sát Phạt Thần Ấn vương tọa, Kỵ Sĩ Thánh Điện Thần Ấn kỵ sĩ Phán Xét và Thẩm Phán Long Tinh Vũ! Nếu Thánh Nguyệt xúc động phát động công kích, dù thế nào ông cũng phải bảo vệ Long Hạo Thần. Huống chi tận đáy lòng, ông cảm thấy Long Hạo Thần không nói sai.
“Câm miệng.” Thải Nhi đột nhiên khẽ kêu lên, thân hình chợt lóe xông hướng Long Hạo Thần, tay phải xuất hiện dao găm màu ám kim đâm sau lưng Long Hạo Thần.
Nàng rất hiểu tính tình của ông cố. Nàng sợ ông cố thật sự ra tay. Cho dù có Thần Ấn kỵ sĩ Phòng Ngự và Thống Trù, minh chủ liên minh thánh điện Dương Hạo Hàm ngăn cản, chỉ sợ khi ông cố thật sự bị Long Hạo Thần chọc giật, sẽ không cho phép mình cùng hắn bên nhau.
Vừa mới xảy ra mọi việc nàng đều lẳng lặng nghe. Nàng hiểu rõ đây là hiểu lầm. Trong lòng nàng không có chút trách móc Long Hạo Thần, cho dù trước đó một giây nàng còn đau đớn tuyệt vọng. Nàng thầm trách mình, vì sao không thể tin tưởng, chờ hắn nói một lời giải thích. Nếu không phải mình phun ra máu, ông cố sẽ không đến phá hư quy tắc thi đấu tuyển chọn.
Nàng giành trước phát động công kích, dĩ nhiên ông cố sẽ không tiện ra tay nữa, mọi chuyện còn kịp cứu vãn. Lấy vu ti của Long Hạo Thần, đánh vài đòn sau đó mình thắng anh ấy, như vậy chắc ông cố cũng bớt giận.
Nhưng khiến Thải Nhi không ngờ tới là, đối mặt đòn tấn công của nàng, Long Hạo Thần đứng đó không hề cử động. Ngược lại hắn lật tay cởi bỏ Thánh Linh giáp.
Dao găm sắc ám kim cách ngực Long Hạo Thần một mét thì ngừng lại, Thải Nhi thanh âm có chút run run.
“Sao, sao anh không tránh?”
Long Hạo Thần nhìn Thải Nhi sắc mặt nhợt nhạt, nhấc tay chỉnh khăn che mặt cho nàng. Hắn nhìn thấy trên khăn còn dính vết máu hồng. Khoảnh khắc kia, hắn chỉ thấy lòng chợt nhói, tựa như bị một bàn tay to dùng sức bóp nát.
Long Hạo Thần nhẹ giọng nói.
“Tôi giữ lời hứa, không làm sai. Tôi không vi phạm quy tắc thi đấu. Nhưng tôi nợ cô một lời giải thích. Làm cô đau lòng, tôi sai rồi. Sai, thì phải chịu trừng phạt.”
Một luồng sáng trắng bất ngờ từ ngực Long Hạo Thần bắn ra, nháy mắt trúng tay phải cầm dao găm của Thải Nhi.
Thánh Dẫn Linh Lô kỹ năng tiến hóa, Khiên Dẫn.
Khoảng cách gần và biến hóa đột ngột, cho dù là cường giả cấp chín cũng không thể ngăn cản.
*Phốc--*
Dao găm ám kim bị lực lôi kéo mạnh cắm phập vào ngực phải của Long Hạo Thần, đâm lút cán. Mũi dao thò ra sau lưng Long Hạo Thần, máu tươi bỗng chốc nhuộm đỏ vạt áo trước ngực và sau lưng hắn.
Nhưng Long Hạo Thần dường như không cảm giác đến một nhát dao này, giang hai tay kéo Thải Nhi vào ngực mình, nhu hòa nói.
“Đây là cái ôm cô nợ tôi.”
“Hạo Thần!!!” Thải Nhi đau lòng kêu lên, muốn rút dao găm ra nhưng bị Long Hạo Thần ôm chặt không chịu buông tay.
Hiệp Giả Thánh Nguyệt trên mặt sửng sốt biến thành ngạc nhiên, thì thảo lẩm bẩm.
“Một búng máu đổi một kiếm, không tính lỗ.”
Dương Hạo Hàm mày nhíu chặt nhìn ông.
Thánh Nguyệt cáu kỉnh nói.
“Nhìn tôi làm gì, ông là minh chủ, ông muốn làm sao thì làm, tôi về ngủ đây. Chuyện của đám nhóc thật không thể quản lý mà.”
Dương Hạo Hàm ngẩn người, mày chau dần giãn ra.
Nhưng môi Thánh Nguyệt động đậy dường như nói gì đó, vị Thần Ấn kỵ sĩ Phòng Ngự và Thống Trù mặt chợt biến thành đen.
Hắc quang chợt lóe, bước ra một chân, Hiệp Giả Thánh Nguyệt cứ như thế biến mất.
Dương Hạo Hàm khóe miệng co giật. Câu nói của Thánh Nguyệt như cũ quanh quẩn bên tai.
“Thằng nhóc này không tệ, tính tình ngay thẳng, so với giảo hoạt như ông thì tốt hơn nhiều.”
Long Hạo Thần không bao giờ ngờ rằng, hắn chống đối ngược lại được Thánh Nguyệt thừa nhận. Đương nhiên hắn chịu một kiếm của Thải Nhi mới đích thực khiến Thánh Nguyệt hả giận. Con trai quang minh mới xứng đôi cháu cố gái Luân Hồi Thánh nữ của ông.
“Long Hạo Thần, mau bỏ tôi ra.” Thải Nhi sốt ruột ở trong ngực Long Hạo Thần kêu lên. Đây là vết thương đâm thủng a! Nàng biết rõ vũ khí của mình, trên dao găm có công hiệu đặc biệt hấp thu sức sống.
Long Hạo Thần ôm thân thể mềm mại, tuy sắc mặt dần tái xanh nhưng thấy Thánh Nguyệt cứ thế rời đi, trong mắt lộ ra vài phần thoải mái.
“Thải Nhi, xin lỗi. Đều tại tôi không tốt, cô tha lỗi cho tôi được không?” Mặt Long Hạo Thần dán tóc mai nàng, cọ xát, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng. Dường như hắn không hề cảm giác vết thương gây đau đớn.
biglove
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa