Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Đường Đạo Soái
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 153: Tiểu Bá Vương Động Tình
K
hi La Thông nói ra hai chữ “thanh lâu”, Đỗ Hà như nhìn thấy heo mẹ leo cây, há mồm kinh ngạc.
Theo hắn biết, La Thông là người cao ngạo, giữ mình trong sạch, rất bài xích phồn hoa của Trường An.
Phòng Di Ái, Trình Xử Lượng là khách quen của thanh lâu cố viện, cũng thường xuyên đề nghị dùng thanh lâu kỹ viện làm nơi dừng chân của bọn họ, nhưng mỗi lần đưa ra, La Thông đều là người đầu tiên đứng ra phản đối, tỏ vẻ mình là nam nhân tốt, tuyệt đối không vào những nơi thế này.
Hôm nay lại vội vàng kéo hắn đến thanh lâu, chuyện này thật sự khiến Đỗ Hà cảm thấy khó hiểu:
- Đến thanh lâu làm gì?
La Thông lo lắng nói:
- Lên ngựa trước rồi nói sau!
Đỗ Hà kêu Lăng Thần Băng cứ đi lo việc, xoay người lên lưng ngựa, phi như bay đuổi theo La Thông.
Trên đường đi Đỗ Hà không ít lần tìm hiểu nguyên do, nghi hoặc kêu La Thông giải thích.
La Thông đỏ mặt, thở dài nói:
- Thanh Liên biết Ngu Tử Linh chứ?
Đỗ Hà giật mình, nhíu mày, suy nghĩ một lát nói:
- Hình như bọn Di Ái đã từng nói qua, nói trong số “Hoa khôi Trường An” có một người tên là Ngu Tử Linh, không biết có đúng không, dù sao ta cũng chưa từng đến nơi đó.
La Thông trợn mắt nhìn hắn, trước khi Đỗ Hà mất trí nhớ, phủ đệ của hắn không phải ở thanh lâu kỹ viện hay sao, chuyện này ai cũng biết, nói chưa bao giờ đến kỹ viện, không phải là dọa người sao!
Đỗ Hà hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt La Thông, bất kể nói thế nào hắn cũng vác trên mình oan ức này, cũng không giải thích, thúc giục La Thông nói chính sự.
La Thông cũng trở lại chuyện chính nói:
- Ngu Tử Linh chính là hậu nhân của danh môn, tổ tiên là Đại tướng Tùy triều Ngu Khánh Tắc.
Đỗ Hà cũng lộ ra vẻ mặt rung động, Ngu Khánh Tắc chính là danh tướng Tùy triều, văn võ song toàn, nhờ đại phá Đột Quyết mà uy chấn thiên hạ, từng là người đứng thứ hai trên triều đình nhà Tùy, được phong là Đại Tướng quân, nhiều lần đảm nhiệm các chức vị quan trọng như Nội Sử giám, Lại bộ Thượng Thư, Kinh triệu duẩn, địa vị chỉ kém hơn Cao Dĩnh, nhưng cuối cùng vì công cao chấn chủ bị Tùy Văn Đế sát hại, cho nên gia đạo sa sút.
Kỹ nữ thời cổ đại và hậu thế hoàn toàn khác nhau, cũng không phải loại nữ nhân bán thân xác kiếm sống, mà là nữ nhân chuyên biểu diễn ca múa. Loại người này thường thường đều là hậu nhân của danh môn, từ nhỏ đã quen cầm kỳ thi họa, chỉ vì thế gia sa sút, không thể tiếp tục, bất đắc dĩ phải dấn thân vào thanh lâu.
Trong đó có những người vô cùng xuất sắc giống như minh tinh đời sau, được mọi người ái mộ, nhưng do từ nhỏ được giáo dục tốt nên giữ mình trong sạch hơn những minh tinh kia rất nhiều.
Ngu Tử Linh chính là loại này, chỉ bán nghệ không bán thân.
La Thông nói tiếp:
- Một năm trước, trên đường ta đi đến tiêu điếm, bỗng nhiên nghe thấy trong tiệm truyền đến tiếng tiêu thổi. Ngươi cũng biết, ta là kẻ dốt đặc cán mai về âm luật, nhưng tiếng tiêu này lại bồng bềnh da diết, giống như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào, không biết tại sao ta lại có thể hiểu được ý tứ ẩn chứa trong tiếng tiêu đó.
Ngay lúc đó ta đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng tiêu, chỉ cảm thấy tiếng tiêu này tựa hồ đang kể lại một câu chuyện xúc động lòng người.
Hắn yếu ớt nói, trên mặt lộ ra nụ cười xa xăm:
- Tiếng tiêu như miêu tả một nữ nhân trẻ tuổi bị giam hãm trên lầu cao, có tài hoa xuất chúng nhưng không thể làm gì, đành phải cúi đầu chấp mệnh số phận u oán. Ta bất giác đi vào tiêu điếm, khi bước vào bên trong ta đã gặp nàng.
- Nàng như thế nào?
Đỗ Hà trêu ghẹo, xem ra vị tiểu Bá Vương chưa bao giờ tiếp cận nữ sắc này động tâm rồi.
La Thông có vẻ xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Nàng rất đẹp, ta không phải chưa từng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, nhưng thiếu nữ trước mắt lại mang tới cho ta rung động khác thường. Còn nhớ lúc ấy trong đôi mắt phượng của nàng lộ ra thần thái khác thường, không chút ngại ngùng, nhìn thẳng vào ta. Dưới đôi mắt phượng là sống mũi cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên, khiến người ta cảm giác nàng rất kiên cường. Nàng nhìn thấy ta cũng không kinh hoảng, chỉ hào phóng hỏi thăm nguyên do. Lúc ấy trước ánh mắt của nàng, ta thậm chí không biết mở miệng như thế nào.
- Phụt….!
Đỗ Hà nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, không nhịn được bật cười. Trong đầu hiện ra hình ảnh tiểu Bá Vương La Thông bị người ta bức bách luống cuống tay chân.
La Thông ảo não trừng mắt nhìn hắn, giơ roi ngựa lên.
Đỗ Hà vội vàng cầu xin:
- Được rồi, được rồi, ta không cười nữa, ngươi tiếp tục đi.
La Thông nói tiếp:
- Bất đắc dĩ, ta cũng chỉ có thể nói rõ cảm giác chân thật cho nàng, nào ngờ nàng nghe xong lời nói của ta đột nhiên nói “Quả thật như vậy sao?”. Lúc này ta còn nhớ rõ vẻ mặt của nàng lúc đó, nhất là đôi mắt hiện lên hào quang vui vẻ của nàng. Vì vậy, chúng ta mới hàn huyên, nàng thổi tiêu, ta nói ra suy nghĩ của mình, giữa hai người như có một cảm giác khó miêu ta.
Đỗ Hà cười nói:
- Cái này gọi là tri kỷ.
- Tri kỷ?
La Thông nghi vấn nói:
- Có lẽ là vậy, đến cuối cùng khi từ biệt chúng ta cũng không nói tên ra, sau đó ta cũng thường xuyên đi qua tiêu điếm, nhưng không gặp được nàng, trong lòng thỉnh thoảng cũng hoài niệm. Cho đến hội chùa tết Nguyên Tiêu năm ngoái, khi đi trên đường, ta lại tình cờ gặp lại nàng. Lúc ấy nàng đang bị mấy tên du côn lưu manh đùa giỡn. Sau khi ta đánh bọn lưu manh đó bỏ chạy, chúng ta mới biết tính danh của nhau. Ta cũng mới biết nàng là Ngu Tử Linh, là Ngu mỹ nhân trong số hoa khôi Trường An.
- Ngươi cũng biết ta ghét nhất là thanh lâu kỹ viện, nhưng sau khi biết thân phận của nàng, ta lại nhớ tới tiếng tiêu lần đầu tiên gặp nàng, đột nhiên hiểu ra tình cảnh đáng thương của nàng. Từ đó chúng ta ước định thời gian, thường xuyên gặp mặt, ta muốn lấy nàng, muốn chuộc thân cho nàng nhưng không biết mở miệng thế nào. Vì mẫu thân ta không đồng ý. Mẫu thân nói: “Mặc dù La gia không phải danh môn đại hộ, nhưng cũng có uy tín danh dự, há có thể lấy một nữ tử thanh lâu làm vợ. Mẫu thân nói nếu ta thật sự thích nàng, có thể lấy một cô nương thân thế tương xứng làm nương tử, sau đó nạp Tử Linh làm thiếp.
Đỗ Hà cũng trở nên nghiêm túc: Lúc này cũng không trách được La mẫu. Vào thời cổ đại rất xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, cho dù hoa khôi thanh lâu rất nổi danh, nhưng dù sao cũng lưu lạc phong trần, vận mệnh của các nàng phần lớn đều là gả cho người ta làm thiếp, rất ít người trở thành nương tử. La Thông từ nhỏ đã được mẫu thân một tay nuôi nấng, làm người chí hiếu, việc này La mẫu ngăn cản, hắn xác thực không tiện mở miệng.
Hắn thở dài nói:
- Ta chỉ thích Tử Linh, không muốn nàng chịu ủy khuất, nhưng mẫu thân lại không đồng ý. Thật sự rất khó xử.
Thấy La Thông cau mày, Đỗ Hà cũng thầm trách mình, huynh đệ có chuyện buồn phiền trong lòng mà hắn không biết:
- Xảy ra chuyện như vậy, sao ngươi không thương lượng với chúng ta?
- Thi đấu dũng giả, ngươi gánh trách nhiệm phải đoạt ba miếng kim bài, nhiệm vụ nặng nề, sau đó lại cùng Lý lão tướng quân giải quyết chính vụ, ta đâu thể lấy chuyện riêng tư làm phiền ngươi.
- Ngươi cũng thật…
Đỗ Hà cũng không biết nói cái gì đó, thời gian trước hắn xác thực vô cùng bận rộn, bằng không cũng không đến mức không phát hiện ra vẻ dị thường của La Thông. Còn bản thân La Thông lại là người rất tự trọng, đối với thỉnh cầu của bằng hữu, bất luận là việc gì hắn cũng toàn lực giúp đỡ, nhưng khi hắn gặp khó khăn lại không muốn vướng bận bằng hữu.
- Được rồi, sau khi chuyện này xong xuôi, ta sẽ tính toán với ngươi, nói tiếp đi, nhất định có chuyện gì đã xảy ra đúng không?
La Thông nhẹ gật đầu:
- Đêm qua, ta và Tử Linh lại gặp nhau, nàng phát giác ra sắc mặt khó xử của ta, nhiều mặt hỏi thăm.
Mẫu thân còn chưa đồng ý, việc này ta làm sao dám nói ra? Chỉ có thể ấp úng ứng phó. Nàng thấy ta khó xử, cũng không miễn cưỡng, lại thổi tiêu cho ta nghe. Lúc này trong tiếng tiêu của nàng lại ẩn chứa tình cảm khác, như ai oán, thê lương, hờn trách, ta nghe thấy mà ngơ ngẩn.
- Đợi khi ta lấy lại tinh thần, trong đôi mắt Tử Linh đã tràn đầy lệ sầu. Nàng nói cho ta biết, ống tiêu trong tay nàng là di vật mẫu thân nàng để lại, hơn nữa còn muốn tặng ống tiêu cho ta. Thứ quý giá như vậy, làm sao ta có thể nhận được!
Chỉ là không ngờ ta vừa cự tuyệt, thân hình Tử Linh thoáng lung lay, sắc mặt tái nhợt, nói sắc trời đã tối, lảo đảo rời đi. Ta hoàn toàn không hiểu thế nào, ta muốn đuổi theo nhưng ngại chỗ đông người, làm thế nào cũng không đuổi kịp. Lúc ấy ta vẫn không biết sự tình nghiêm trọng, chỉ muốn hỏi rõ, đến “Yến Xuân lâu” thì biết Tử Linh đã đi nghỉ, bất đắc dĩ chỉ có thể đợi hôm nay đến hỏi cho rõ, nào ngờ nàng lại đưa tờ giấy này cho ta.
La Thông đưa một tờ giấy cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà đưa tay nhận lấy, đã thấy ở trên có nét chữ thanh tú:
- Thiếp có ý, chàng vô tình, chỉ hận duyên không tới, ý trời trêu người, chi bằng không gặp.
Đỗ Hà kinh ngạc nói:
- Đây chính là có ý tứ xa nhau.
La Thông lo lắng:
- Mặc dù ta không tài văn chương, nhưng cũng hiểu rõ hàm nghĩa bên trong. Cho nên ta mới lo lắng, thậm chí định xông vào, nhưng bị binh lính tuần tra ngăn lại. Một người trong đó nói cho ta biết, chỉ cần lúc Tử Linh hạ đài, có thể thắng được tất cả tài tử sẽ có cơ hội ở riêng với nàng. Luận tài thì ta không được rồi, trong đám người chúng ta cũng chỉ có Thanh Liên tài văn chương có một không hai đương thời, vì vậy chỉ có thể đến nhờ ngươi giúp đỡ.
Đỗ Hà cuối cùng cũng hiểu rõ ý hắn, việc này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của huynh đệ mình, đương nhiên việc đáng làm thì phải làm.
Mặc dù hắn cũng biết cân lượng của mình, nhưng thơ Đường Tống Từ trong đầu không nhớ được 300 bài, 150 bài vẫn có thể, nếu không đủ, có thể dùng một số danh ngôn thiên cổ trấn áp, có lẽ không là vấn đề.
La Thông cũng vui vẻ nói:
- Nếu có Thanh Liên, ta cũng yên tâm!
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Nói lời này còn quá sớm, có thể thấy được Ngu Tử Linh cũng không phải không có tình ý với ngươi, nhưng nàng từ chối gặp mặt, bên trong nhất định có nguyên do. Nếu không giải quyết mấu chốt vấn đề, cho dù gặp mặt cũng chưa chắc làm nàng hồi tâm chuyển ý. Ta cho rằng mấu chốt chính là khúc tiêu cuối cùng nàng thổi cho ngươi nghe, đó là khúc tiêu gì?
- Có đạo lý!
La Thông gật đầu tán thành, nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Ta cũng không biết là khúc gì, ta chỉ nhớ hai câu.
Nói xong, hắn bắt đầu xướng âm.
Đỗ Hà giật mình, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ kêu lên:
- Đây là Phượng cầu hoàng của Tư Mã Tương Như, đây là Ngu Tử Linh muốn thổ lộ với ngươi, dùng tiếng tiêu nói hộ lòng mình, nguyện ý đem thân phó thác cho ngươi, ai ngờ ngươi lại cự tuyệt.
Đại Đường Đạo Soái
-- o --
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Đường Đạo Soái
Đạo Soái Nhị Đại
Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại
https://isach.info/story.php?story=dai_duong_dao_soai__dao_soai_nhi_dai