Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 34: Ám Sát.
T
răng lên ngọn cây, những vì sao thưa thớt rải trên bầu trời, nháy ánh mắt, khiêu khích ánh huyền nguyệt.
Bóng hình vàng nhạt được màn đêm che dấu, đi vào một quán trọ ở Mê Thành.
Dưới mái hiên có hai chiếc đèn lồng, ngọn đèn lập lòe bên trong, hắt vào thân ảnh vàng nhạt, nhìn thấy rõ ràng là một nữ tử dùng khăn che mặt.
Trên lầu hai một gian phòng, ánh đèn mông lung, bập bùng dáng người mờ nhạt.
Cốc cố cốc…
Cái bóng màu vàng nhạt đó sau khi nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không ó ai khả nghi mới vươn bàn tay trắng nõn gõ nhẹ vào cửa.
Nam tử trong phòng thấy tiếng, đứng lên, đi lên trước.
Két…
Cửa được mở ra, hắn nhìn thấy nữ tử đứng ngoài cửa.
“Mời vào.”
Nam tử cười nhẹ. Nữ tử đi vào, chờ sau khi nam tử đã đóng cửa lại, nàng bỏ khăn che ra, lộ ra khuôn mặt đẹp như phù dung. Nữ tử này không phải người khác, đúng là Diêu Phỉ Phỉ.
“Chu lão bá, đã đợi lâu.”
“Không lâu.” Chu Nghiêm Chính xua tay, cười thân thiện, đưa tay ra, mời Diêu Phỉ Phỉ ngồi. “Ta cũng vừa đến.”
“Lão bá, chuyện của ông đã làm thỏa đáng chưa?”
Diêu Phỉ Phỉ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Nghiêm Chính. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này nàng cũng nghe được không ít lời đồn về Đông Phương Bảo. Không ngờ lão bá hiền từ này lại có thể đuổi Đông Phương Bảo thiếu bảo chủ đi, tự mình đứng đầu, chiếm lấy Đông Phương Bảo. Nhưng nàng mặc kệ chuyện hắn không làm những gì như lúc trước đã nói là vì thiếu bảo chủ Đông Phương không tốt, hắn muốn bảo vệ Đông Phương Bảo. Nàng chỉ biết là chuyện nàng đồng ý giúp hắn đã làm được, mà hiện tại chuyện hắn hứa làm ình thì chưa làm được.
“Đã làm thỏa đáng.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của Diêu cô nương.” Nếu không được nàng âm thầm giúp đỡ, hắn không thể đoạt Đông Phương Bảo nhanh như vậy.
“Không cần khách khí.” Diêu Phỉ Phỉ nhếch môi, “Đó là giao dịch của chúng ta, nếu đã đồng ý, Phỉ Phỉ tất nhiên sẽ làm được. Không biết chuyện lão bá đồng ý giúp Phỉ Phỉ, có còn nhớ chăng?” Nói xong, nhướn mày nhìn hắn.
“Tất nhiên rồi.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu một lời nói đáng giá ngàn vàng, nếu Diêu cô nương đã hoàn thành của tâm nguyện của lão phu, tất nhiên lão phu cũng sẽ hồi báo tâm nguyện của người.” Trách không được đột nhiên gửi thư tới tìm, hóa ra là vì vẫn nhớ chuyện kia.
“Thật sự?” Ánh mắt Diêu Phỉ Phỉ sáng lên, nàng đợi những lời này đã lâu.
“Đúng vậy.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu nói chuyện tuyệt đối có nghĩa, tối mai ta sẽ phái người hành động.” Đôi mắt dài nhỏ híp lại, lóe ra ánh sáng. Nếu hắn có thể làm thỏa đáng việc này cho Diêu Phỉ Phỉ, sau này nếu cần nàng, nàng tất sẽ không dám coi nhẹ, vì hắn nắm nhược điểm của nàng trong tay.
“Tốt lắm.” Diêu Phỉ Phỉ đứng lên, cúi người với Chu Nghiêm Chính. “Vậy Phỉ Phỉ sẽ chờ tin vui của lão bá.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, đều vì mục đích riêng.
Hôm sau, sau giờ Tỵ
Bóng đêm lạnh lùng, gió đêm nhè nhẹ, hoa cỏ lay động.
Gần như mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, khóe miệng cười nhẹ, vui vẻ đi gặp Chu Công.
Vài bóng đen hiện lên trên bức tường màu trắng, thoắt qua hoa cỏ sum suê, bay vút về phía cửa sổ phòng.
Gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, làm tấm rèm giường lay động chập chờn.
Theo ánh trăng mơ hồ chiếu vào phòng, thấp thoáng có thể nhìn thấy được dáng người trên giường cùng bàn tay đặt ngang trên người nàng.
Đột nhiên, người trên giường bỗng nhiên mở to mắt. Đôi mắt đen bóng trong bóng đêm tựa như hai viên bảo thạch chói mắt, tỏa ra ánh sáng băng lãnh. Vành tai giật giật, môi cười lạnh. Xem ra, là ông trời thấy nàng nhàn rỗi quá nên đưa niềm vui tới đây. Không tiếng động điểm huyệt đạo của nam tử bên người, nàng không muốn bị hắn phá hủy niềm vui này.
Két…
Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, những cái bóng màu đen nhẹ nhàng bước vào. Chúng trao đổi ánh mắt với nhau, hai người vung tay chém thẳng vào người trên giường.
Thoắt một cái, Lãnh Loan Loan khom người, tránh thoát khỏi sự tập kích từ ánh hàn quang lóe ra. Áo đơn màu trắng, thân ảnh nhẹ nhàng bay xuống. Mái tóc đen tung bay, như tiên tử nhảy múa. Chỉ thấy nàng bắn ngón tay ra, ánh nến sáng lên, chiếu cả căn phòng, thân ảnh Hắc y hiện lên.
Thân thể Hắc y nhân cứng đờ, vạn thật không ngờ nữ tử này lại là cao thủ như vậy. Đôi mắt lộ ra ngoài lớp khăn che mặt khi nhìn thấy Lãnh Loan Loan khi, nhất thời hít một luồng khí. Trời, nữ tử tuyệt mỹ. Ngây ngốc nhìn, tay cầm đại đao ngơ ngác, dường như đã quên mục đích đến đây.
Ngu ngốc.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng. Sau khi nụ cười tắt đi, cả người phát ra lãnh ý như Tu La bước ra từ địa ngục. Dám đến ám sát nàng, quả là tự tìm chết.
Khí thế mạnh mẽ của nàng khiến toàn thân Hắc y nhân đều run run, bỗng nhiên nhớ lại vị trí của mình. Hắc y nhân nhìn nhau. Phải hoàn thành nhiệm vụ. Huống hồ nữ tử này căn bản không phải người bình thường, chỉ sợ nếu chúng không hạ thủ, người chết sẽ là mình. Vứt bỏ mê hoặc trong mắt, mấy thân ảnh màu đen tay cầm đại đao tề bay vút lên, chém về phía nàng.
Lãnh Loan Loan lắc mình một cái, mấy cây đại đao đồng thời chém vào cái bàn phía sau, một tiếng nổ rầm vang dội trong bóng tối.
“Gia.”
“Chủ tử.”
“…”
Những người khác nghe thấy tiếng vang dị thường đều chạy tới, Hắc y nhân thầm kêu chết tiệt rồi bỏ chạy ra ngoài cửa sổ. Cũng không ngờ lập tức bị Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn bắt lại.
“Dẫn chúng tới.” Lãnh Loan Loan phủ thêm áo khoác, nói với mọi người. Hắc y nhân bị dẫn vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Dạ vừa được Lãnh Loan Loan cởi bỏ huyệt đạo đứng dậy, thấy trong phòng toàn là người, còn có Hắc y nhân bị đè quỳ trên mặt đất, nhất thời mới hiểu chuyện, ánh mắt không tán thành nhìn Lãnh Loan Loan. “Loan Loan, vì sao ta ngủ thiếp đi như vậy?” Lấy võ công của hắn tuyệt không thể không biết có người xâm nhập.
“Ta điểm huyệt đạo của chàng.” Lãnh Loan Loan hào phóng thừa nhận.
“Nàng…” Hiên Viên Dạ tức giận nhìn nàng, không nói nên lời. Nàng điểm huyệt đạo của mình, còn nàng thì đối mặt với nguy hiểm.
“Thiếu chủ?!”
Đột nhiên, một Hắc y nhân giật mình nhìn Đông Phương Triết đang đi vào, thất thanh gọi. Hắc y nhân khác cũng nhìn theo, kinh ngạc vô cùng. Quả thật là thiếu chủ, trời ạ, không phải thiếu chủ đã ngã xuống vách núi đen sao? Sao lại còn sống, hơn nữa, lại ở đây?
Hiên Viên Dạ buông bất mãn trong lòng, cùng Lãnh Loan Loan nhìn lại, Đông Phương Triết xuất hiện ở ngoài cửa. Hóa ra hắn cũng nghe thấy tiếng, lo lắng nên đã mặc thêm quần áo chạy tới. Cũng không ngờ lại nghe thấy có người gọi mình, mày kiếm nhíu lại. Hắn đi nhanh lên trước, giật khăn che mặt của Hắc y nhân. Lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thuộc hạ, lạnh lùng nói:
“Hóa ra là các ngươi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Luyến Nguyệt Nhi
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Luyến Nguyệt Nhi
https://isach.info/story.php?story=chin_tuoi_tieu_yeu_hau__luyen_nguyet_nhi