Q.2 - Chương 152: Vùng Đất Binh Gia Tất Tranh
hảo nguyên mênh mông nhìn có vẻ yên bình, nhưng thật ra dòng nước ngầm đã bắt đầu chảy rồi. Tần Phi dừng ngựa lại, ngắm nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát, ý định tiếp cận bên trong Bích Thảo Thiên để tìm kiếm Ma tộc đâu có dễ làm được chứ?
Ba vạn đại quân Ma tộc phân ra thẳng tiến, đã sớm bày ra mấy lớp binh mã chặt chẽ xung quanh Tần Phi. Nhóm thiếu binh* cái gì cũng không biết, bọn hắn đã không còn dám làm linh tinh, mà miễn cưỡng đề cao tinh thần, đi theo Tần Phi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng đội quân Ma tộc.
Trước mắt là một đồi đất nhỏ, Tần Phi giục ngựa đi lên, im lặng đứng ở triền núi, đưa mắt ngắm, vẻ mặt liền kịch biến.
Lý Hổ Nô đứng ở bên cạnh thấy bộ dạng hắn như thế, liền vội vàng chạy đến gần Tần Phi, nhìn dõi theo ánh mắt của hắn, cũng lập tức hít sâu một hơi.
Trước mặt bọn hắn là đội quân rợp trời, vô số cờ hiệu tung bay, hàng nghìn chiến mã gầm rít lao nhanh, tựa như một đám mây đen kịt đang phủ lên đồng cỏ, kiên quyết chạy về hướng bọn họ.
"Không kịp đi rồi!" Tần Phi dẫm chân. Với tốc độ của quân địch, nếu như giờ mình bắt đầu trốn đi thì tất nhiên sẽ bị đội quân tiên phong của Ma tộc phát hiện ra, dưới sự truy đuổi của đội quân lên đến hàng nghìn của Ma tộc, nhất định bọn thiếu binh sẽ không một ai có thể quay trở về Đông đô. Chỉ có thể đánh liều, xem xem có thể tìm được một chỗ ẩn thân an toàn trước khi bị quân đội Ma tộc phát hiện ra không.
Những tên thiếu binh đang cười toe toét kia không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn vừa cười cười nói nói vừa đi lên sườn núi, liền bắt gặp khuôn mặt căng thẳng của Lý Hổ Nô.
Lý Hổ Nô nghiêm nghị quát: "Tất cả xuống ngựa, tháo lục lạc, bọc móng ngựa, không được phép phát ra tiếng động, nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp."
Hà Khôn kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Hổ Nô lạnh lùng ném ra một câu: "Phía trước có ít nhất một vạn quân Ma tộc."
“Ôi ”trời ơi!!...” Hà Khôn hai tay ôm chặt đầu, thiếu chút nữa rớt nước mắt, khàn giọng kêu lên: “Một vạn…chúng ta chỉ có một trăm. Thế tức là một tăm Ma tộc đánh một người chúng ta sao, cho dù cho ta ba đầu sáu tay cũng không lại đâu. Lý tổng binh, chúng ta chạy thôi, giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt…”
Lý Hổ Nô hừ nhẹ một cái: “Có thể chạy sao, ngươi cho là ta không muốn chạy à? Đáng tiếc, hiện tại có muốn chạy cũng không thoát được.”
Tần Phi bước nhanh qua bên đó, nhìn đám thiếu binh đang hoảng hốt, trầm giọng ra lệnh: “Cho dù các ngươi có tự đào hố chôn mình cũng không được chạy. Chạy thì chỉ có đường chết.”
Ẩn núp trên sườn núi là nguy hiểm nhất, vì trong lúc hành quân, nhất định đội quân tiên phong kia sẽ chiếm lấy một gò đất cao để dò xét tình hình xung quanh. Nhưng đoàn người bọn Tần Phi lại có hơn trăm con chiến mã cùng nỏ cơ* (xem lại dùm em) cồng kềnh, muốn đi nhanh chút cũng khó. Nếu bây giờ rời khỏi sườn núi này thì lúc đội quan tiên phong của Ma tộc xông lên sẽ chứng kiến được toàn bộ đường lui của bọn hắn, rồi sau đó, hàng ngàn kỵ binh Ma tộc sẽ điên cuồng lao lại đây…
Nhóm thiếu binh hoảng hốt tìm chỗ ẩn núp sau những lùm cây dại trên sườn núi, quả thật bọn hắn hận không thể đào một cái hang để trốn, không ít người đã lưng tròng nước mắt, nghẹn ngào dặn dò hậu sự, nói với bạn bè của mình rằng nếu như bọn họ có thể trở về, hãy nói cha mẹ mình vào ngày lễ tết nhớ đốt nhiều tiền giấy, nhà to, kiệu bự, thiếu nữ xinh đẹp… Tất nhiên tiền giấy thì phải đốt nhiều nhiều thêm tí. Đời này xấu số, đành bỏ mình trên thảo nguyên thì xuống đất cũng muốn được làm con nhà giàu…
Hai chân Tần Phi phảng phất như run lên, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, cho dù là lúc đối mặt với Niệm công công cũng không hề nhụt bước, sao giờ lại phát run được? Nhưng cảm giác này không phải là giả, hai chân mình thực sự đang run… Tần Phi hít một hơi thật dài, bình tĩnh ổn định tâm thần, lúc này mới phát hiện không phải hai chân mình đang run mà là mặt đất
Mặt đất thảo nguyên vốn bị ngày đông giá làm cho cứng sắt lại, đang run rẩy lên dưới tiếng vó dồn như sấm. Tần Phi quay đầu nhìn lại, một dòng sông sắt đen sì * (khó quá ^.^ dịch thế này cho hình tượng vậy) đang nhanh chóng cuốn về nơi đây với khí thế không thể cản, tấn công thẳng vào đại quân Ma tộc.
Nhóm thiếu binh lập tức hô lên: “Được cứu rồi!”
Tần Phi lạnh lùng quát: “Câm miệng. bảo vệ sườn núi thật tốt cho ta.”
Lý Hổ Nô nhìn về phía Tần Phi tán dương, hắn biết rõ Tần Phi chưa trải qua chiến tranh, hiểu rất ít về hành quân chiến đấu. Thế nhưng trong thời khắc này Tần Phi vẫn đưa ra phán đoán chuẩn xác, xem cờ hiệu thì đoàn kỵ binh đang tiến lên chặn ngang đại quân Ma tộc là Đệ nhất trấn Bắc Cương quân (xem lại hộ em), đây là nhánh quân mạnh nhất trong Bắc cương quân, năm xưa Lý Hổ Nô chính là Tổng binh Đệ nhất trấn. Nếu không phải hắn xảy ra chuyện thì năm đó cũng không tới lượt phó tướng Du Long được thăng cấp làm Tổng binh.
Mảnh địa hình này cực kỳ trống trải, thuận lợi cho kỵ binh tranh đấu quyết chiến. Tại vùng địa hình bằng phẳng như thế này, sườn núi mà bọn Tần Phi đang đứng chính là yếu tố quyết định việc tranh đấu. Có thể kiểm soát một cao điểm* (có thể dịch là đồi cao, nhưng thế này nghe đậm chất quân sự hơn) như thế sẽ ảnh hưởng cực lớn tới cuộc chiến, Ma tộc bị đột ngột tập kích đang dần ổn định trận thế, hiển nhiên là muốn cướp lấy cao điểm để phản công. Nhưng Du Long là danh tướng Bắc Cương, kinh nghiệm tác chiến của hắn cực kỳ phong phú, sẽ không trơ mắt nhìn Ma tộc chiếm cứ sườn đồi, quân đội hai bên liền vây lại xung quanh sườn núi, chẳng biết sẽ bày ra kịch chiến đẫm máu như thế nào.
Một khi đã ở trên sườn đồi thì đó chính chính là tiền vốn/con bài của Tần Phi, khống chế được chỗ này không khác gì chặn ngang cổ họng Ma tộc, đồng thời cũng khiến Du Long không thể không nhìn sắc mặt Tần Phi mà hành động. Nếu không, một khi Tần Phi chắp tay nhường sườn núi, rất có thể Ma tộc sẽ chiếm được địa thế có lợi này để cân bằng với ưu thế mà Đệ nhất trấn tập kích tạo thành.
Có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác nhanh như chớp như thế, Tần Phi quả nhiên là một nhân tài.
Lý Hổ Nói đang muốn vài lời khen ngợi thì đột nhiên nghe thấy Tần Phi nói: “Lý tổng binh, ngươi phụ trách giám sát những thiếu binh này, nếu kẻ nào muốn chạy liền chém đầu không cần do dự.”
Các binh sĩ thoáng cái trở nên khẩn trương, không cần có “hung thần” Lý Hổ Nô thúc dục đã ba chân bốn cẳng dỡ nỏ cơ từ trên lưng ngựa xuống, dưới sự chỉ huy của Phồn Đóa đã lắp ráp với tốc độ nhanh nhất. Sau khi quỳ xuống dưới nỏ cơ, hai mươi chiến sĩ Lang Nha vịn tay vào cơ quan, tỉnh táo quan sát chiến sự dưới sườn núi. Mà dưới sự giám sát của Lý Hổ Nô, những thiếu binh kia mỗi người đang ôm trong ngực ít nhất năm, sáu cái tên nỏ kẹp, sẵn sàng tiếp tên.
Trong lúc nhất thơig, trên sườn đồi lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng kêu la chiến đấu ác liệt bên dưới…
Phồn Đóa chậm rãi đi đến bên cạnh một cái nỏ cơ, khuôn mặt diễm lệ cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên phât tay áo ý bảo tên chiến sĩ Lang Nha kia tránh ra, sau đó liền nửa ngồi nửa quỳ phía sau, nghiêng đầu, vịn vào nỏ cơ, nhắm vào phía trước.
Tần Phi ngấm ngầm vỗ tay, tuyệt lắm. Có những lúc, phong thái quân nhân của nữ nhân sẽ biểu hiện khác với nam nhân, một nam tử cường tráng, mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần tụi, ôm chặt lấy nỏ cơ, là một vẻ đẹp phóng khoáng nam tính! Còn một thiếu nữ, bình tĩnh lạnh lùng, cử chỉ quyết đoán quyết liệt, ngồi sau nỏ cơ, lại là một hình ảnh khiến người ta thấy mà thán phục.
"Nếu ta không hạ lệnh, không ai được làm bậy." Phồn Đóa không quay đầu lại ra lệnh.
Bên cạnh nàng bây giờ là hai mươi tên chiến sĩ Lang Nha đã được trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, có kỷ luật nghiêm minh, liền đáp: "Tuân lệnh!"
Trong lúc đang tiến quân, đại quân Ma tộc đột nhiên bị Đệ nhất trấn chặn ngang, do bất ngờ không kịp đề phòng nên lập tức trận hình bị đại loạn, mặc dù trên phương diện quân số chiếm ưu thế tuyệt đối, thế nhưng đội ngũ vừa loạn liền không cách nào tổ chức phản kích hữu hiệu được, còn tự chà đạp lẫn nhau, càng không biết đối phương đã đến bao nhiêu người, nhưng chỉ mới thấy cờ hiệu của Đệ nhất trấn bay lên đã kinh hồn bạt vía cả.
Thanh danh của Đệ nhất trấn vang dội là vì trong hai mươi năm gần đây, kể cả Lý Hổ Nô đã xuất ra mấy đời danh tướng, chiến kỳ của bọn họ dùng máu tươi Ma tộc để nhuộm đỏ, trường đao, chiến phủ được mài bén bằng xương Ma tộc... Việc Đệ nhất trấn đột nhiên xuất hiện là cú đả kích tinh thần lớn với những tên ma tộc đang đắc ý tự mãn kia - đúng vào lúc bất ngờ nhất, đối thủ đáng sợ nhất lại tập kích đội ngũ yếu nhất của bọn hắn.
Dưới sự bao bọc của thiên quân vạn mã, Thác Bạt Hoằng đang trong ở cỗ xe rộng lớn hoa lệ kia tạm thời vẫn còn rất an toàn.
Nhưng vị Khả Hãn Ma tộc lại chân không từ bên trong xe ấm áp nhảy ra ngoài, đứng ở càng xe, giật giọng quát: "Loan Hồn Nhi chết ở đâu rồi?"
Loan Hồn Nhi vừa chạy vừa té đến trước Thác Bạt Hoẵng, còn chưa kịp nói gì đã bị Thác Bạt Hoằng dùng bàn chân to lớn đạp vào mặt: "Ngươi mới hành quân lần đầu hả? Hai đội quân tiên phong tả hữu đâu rồi? Sao để bị tập kích dễ dàng như thế? Ngươi ăn cái quái gì mà lớn lên thế?"
Đối với sự truy hỏi của Khả Hãn, nhất định phải thành thật và cung kính trả lời, Loan Hồ Nhi không dám chậm trễ, bịt ôm lấy một bên mặt sưng phù nói lớn: "Loan Hồn Nhi đã chuyên tâm hành quân hai mươi năm. Khi cách toàn quân ba trăm bước, hai đội tiên phong tả hữu đã không còn tin tức, nhất định là đã bị quân của Đệ nhất trấn tiêu diệt. Dù Loan Hồn Nhi đã quen chinh chiến nhiều năm nhưng cũng không tránh khỏi sai lầm."
"Cút!" Thác Bạt Hoằng cực kỳ tức giận quát lên: "Nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ lại lần nữa, làm thịt toàn bộ Đệ nhất trấn cho ta, không lấy được đầu Du Long, ta liền cho chém đầu ngươi."
"Vâng!" Loan Hồn Nhi liền hắng giọng nói, sau đó giục ngựa chạy tới trước đội ngũ đang hỗn loạn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên phu trưởng Hạ Lộc Hội: "Khả Hãn ra lệnh, làm thịt toàn bộ Đệ nhất trấn, nếu không lấy được đầu Du Long, ta liền lấy đầu ngươi."
Hạ Lộc Hội vỗ ngực đáp ứng, rồi lại đem nguyên xi những lời này truyền xuống cho Bách phu trưởng Thành Luật Quy.
Thành Luật Quy liền ngẩn mặt ra, lấy đầu Du Long sao? Để ột Bách phu trưởng như hắn đi lấy ư? Nhưng nếu không chấp hành mệnh lệnh của Khả Hãn tức là muốn chết. Thành Luật Quy cố lấy dũng khí, khua khua đại chùy, dẫn một trăm tên chiến sĩ Ma tộc trung dũng gào thét xông vào bên trong thiên quân vạn mã của Đệ nhất trấn...
Chỉ một lúc sau, liền có tiếng quan binh Đệ nhất trấn kêu lên vui sướng: "Ồ! là đầu của Bách phu trưởng này, lần này lên chức..."
Loan Hồn Nhi hiểu rất rõ rằng nếu cứ như thế này, chắc chắn mình sẽ không chiếm được lợi thế. Tuy rằng Đệ nhất trấn không có thực lực ngốn hết đội quân ba vạn người, thế nhưng lại có thể đánh cho quân mình rối loạn, rất khó để gây dựng lại trận hình trên thảo nguyên mịt mờ.
Hắn quyết đoán nhảy lên lưng ngựa, quan sát địa hình xung quanh, đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, phía xa xa, một sườn đồi nhỏ im lìm, cao vút, nổi bật lên trên thảo nguyên.
"Hạ Lộc Hội, ngươi dẫn theo một đội quân ngàn người, chiếm lấy sườn đồi kia cho ta, lập tức vẫy cờ ra hiệu, chỉnh đốn đội ngũ, phản công Đệ nhất trấn Bắc cương!"
Chích Thủ Già Thiên Chích Thủ Già Thiên - Tuyết Sơn Phi Hồ