Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 143: Món Quà Trong Quá Khứ-Kỷ Vật Bị Thất Lạc
M
ộ Dạ Bạch vừa đi ra khỏi phòng bệnh của cô thì không lâu sau đó Cố Thiên Tầm liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân khác, có vẻ gấp gáp.
Cô ngồi dậy khỏi giường, nghiêng đầu qua nhìn. Cửa phòng bệnh mở ra, bà Cố Vân La xách theo một chiếc bình giữ nhiệt bước vào, cay mày nhăn mặt.
“Mẹ”. Cô gọi bà, giọng cô hơi nghẹn lại.
Bà Cố Vân La vốn định mắng cô không biết nặng nhẹ tốt xấu, nhưng vừa bước vào nhìn thấy vết thương trên trán cô, những lời mắng mỏ đó đã bị chặn lại rồi.
Bà vặn nắp chiếc bình giữ nhiệt, lấy ra bát và thìa mang theo, múc ra một nửa canh gà, rồi hỏi: “Vết thương có nặng lắm không? Bác sĩ nói thế nào?”
“Chỉ khâu mấy mũi thôi mẹ ạ.”
“Mẹ xem nào.” Bà Cố Vân La đặt bát canh gà vào tay cô, vén tóc mái ngắn của cô sang một bên, nhìn hồi lâu: “Thật là! Tối qua vừa giáo huấn con xong, không được động thủ với người khác! Vết thương này liệu có để lại sẹo không?”
“....” Cô yếu ớt lắc đầu. Nhìn bát canh gà nóng hôi hổi lại nuốt không trôi. “Mẹ, con muốn đi xem cô ta. Canh gà này hay là để cho cô ta uống nhé.”
“Mẹ để phần cho cô ta rồi, đây là phần của con.” Bà Cố Vân La nhìn cô một cái. “Cô ta ở phòng nào vậy? Mẹ đi xem xem cô ta như thế nào trước đã. Con uống xong canh rồi hẵng đi.”
“Con không biết số phòng bệnh, mẹ hỏi y tá đi.”
“Ừm.” Bà Cố Vân La đứng dậy, cầm theo bình canh gà. “Mẹ đi trước đã.”
“Mẹ!” Cố Thiên Tầm cầm chiếc thìa trong tay, gọi bà một tiếng. Bà Cố quay đầu lại nhìn cô, dặn dò: “Tính khí cô ta hung dữ, lại gặp phải chuyện như thế này, mẹ sợ cô ta sẽ trút giận sang con.”
“Vâng, con sẽ chú ý.” Bà Cố không dừng lại, mở cửa phòng bệnh đi ra.
..................
Hỏi y tá xong, bà liền đi đến cửa phòng bệnh của Tần Tư Lam.
Bà gõ nhẹ cửa phòng bệnh, im ắng một hồi rồi cửa mở ra. Người mở cửa là Cảnh Nam Kiêu, nhìn thấy bà Cố Vân La, anh ta kinh ngạc: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Lúc này bà Cố cũng chẳng hơi sức đâu mà nhắc nhở anh ta sửa lại cách xưng hô nữa.
Chỉ nói lời xin lỗi: “Ta nghe nói chuyện của cậu rồi, vì vậy đến đây xem. Tuy là giờ nói lời xin lỗi cũng không cách nào bù đắp được, nhưng...”
Bà thở dài nhìn vẻ mặt khó chịu của Cảnh Nam Kiêu, lúc này bà thật sự không biết làm thế nào để nói tiếp, cuối cùng chỉ đưa bình giữ nhiệt đựng canh gà trong tay mình ra cho anh ta. “Thiên Tầm là đứa trẻ như vậy, lúc nào cũng hấp tấp lỗ mãng... đây là canh gà mà ta mới hầm, cậu cho Tần tiểu thư ăn một chút. Còn về Thiên Tầm, về rồi tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”
“Thiên Tầm cũng không phải cố ý.” Cảnh Nam Kiêu nhận lấy chiếc bình: “Cảm ơn... dì.”
Ngập ngừng một lúc, cuối cùng thì anh ta cũng đổi cách xưng hô.
Bà Cố Vân La đang định đi vào xem Tần Tư Lam ra sao, nhưng vừa ngó đầu vào thì đã bị một bóng người cao lớn trong phòng đột nhiên chắn ngang.
Bà nhìn anh ta, trên mặt các cảm xúc phức tạp không ngừng đan xen, thay đổi.
Cũng không biết Mộ Dạ Bạch có cảm nhận được ánh mắt của bà hay không mà anh chỉ chậm rãu quay người lại, ánh mắt chuyển sang hướng Cảnh Nam Kiêu: “Nếu đã có khách đến thì tôi đi trước đây.”
Lúc đi lướt qua bà Cố Vân La, anh mới thể hiện một chút lễ phép, khe khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn xa lạ và xa cách như trước.
Dường như cuộc gặp sáng nay của hai người, anh đã hoàn toàn không nhớ gì nữa vậy.
“Dì à?”
Cảnh Nam Kiêu gọi khẽ một tiếng, lúc này bà Cố Vân La mới định thần lại. Mắt vẫn nhìn theo bóng người đó dần biến mất sau dãy hành lang dài.
“Dì sao vậy?” Cảnh Nam Kiêu dường như không yên tâm, hỏi lại lần nữa.
“À, không có gì...” Bà Cố Vân La quay lại nhìn, miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó mới buột miệng hỏi: “Cái người vừa nãy là ai vậy? Là bạn của hai đứa sao?”
“Dì với anh ta chưa từng gặp mặt sao?” Cảnh Nam Kiêu cảm thấy rất ngạc nhiên, thần sắc có phần trầm ngâm, “Cháu còn tưởng dì và anh ta đã sớm găp mặt rồi chứ, Thiên Tầm cô ấy...”
“Mẹ.” Lời của Cảnh Nam Kiêu mới nói được một nửa thì Cố Thiên Tầm đã vội vàng chạy qua.
Cô đang uống canh gà thì đột nhiên nhớ ra Mộ Dạ Bạch cũng đang ở trong phòng bệnh đó, cũng không màng đến mình đang hoa mắt chóng mặt đầu óc quay cuồng nữa mà chạy như bay đến.
“Con chậm một chút.” Bà Cố nói.
Cố Thiên Tầm nhìn Cảnh Nam Kiêu một cái mang ý xin lỗi, rồi khoác lấy tay mẹ, hỏi: “Cô ta... tỉnh lại chưa?”
Cảnh Nam Kiêu không trả lời, đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Bà Cố vẫn nhớ những lời Cảnh Nam Kiêu vừa nãy còn đang nói dở, nhưng giờ có lẽ nên an ủi Tần Tư Lam thì hơn, nên bà cũng không hỏi tiếp.
Bà nhìn sang con gái một cái rồi đi vào cùng Cảnh Nam Kiêu.
“Nam Kiêu! Nam Kiêu!” Tần Tư Lam vừa khóc vừa gào tên Cảnh Nam Kiêu.
Cảnh Nam Kiêu vội đặt chiếc bình giữ nhiệt sang một bên, đưa tay ra nắm lấy tay cô ta: “Anh đây, anh ở đây!”
“Con của chúng ta mất rồi.... Nam Kiêu, con đã mất rồi...”
Cố Thiên Tầm nghe thấy tiếng khóc tức tưởi trong đó, chỉ cảm thấy khó chịu như mình như đang đứng trên bục hành hình vậy.
Cô bước đến bên cạnh mở chiếc bình giữ nhiệt ra, lặng lẽ đổ canh gà ra bát.
Mới vừa bưng chiếc bát lên còn chưa kịp đưa vào tay Tần Tư Lam thì Tần Tư Lam đã phát hiện ra sự hiện diện của cô ở đây.
“Sao cô lại ở đây?!” Một giọng chất vấn vang lên, cô ta đã đứng dậy khỏi lòng của Cảnh Nam Kiêu. Sự đáng thương vừa nãy giờ đã biến thành sự hận thù oán hận kinh người. “Cố Thiên Tầm, cô hại chết con của chúng tôi còn chưa đủ hay sao? Giờ cô còn muốn gì nữa?”
Cố Thiên Tầm nhất thời kinh ngạc đứng chôn chân ra đó, không động đậy gì.
Tần Tư Lam giống như người phát điên, vồ lấy chiếc gối, dùng hết sức đá nó vào người Cố Thiên Tầm.
Cô ta thật sự căm hận đến cực điểm, cho dù giờ đây đang rất yếu owts nhưng lúc này vẫn bộc phát tất cả sức lực ra ngoài.
Tóm lấy chiếc gối, rồi mạnh tay đập vào người Cố Thiên Tầm.
Canh gà bị đập phải, tất cả số canh nóng đó toàn bộ đổ vào tay Cố Thiên Tầm. Rất đau, nhưng cô không hề cau có chút nào.
Bà Cố và Cảnh Nam Kiêu mặt đều biến sắc.
“Tư Lam, em đang làm gì vậy?! Cô ấy đâu phải là cố ý đâu!” Cảnh Nam Kiêu giữ chặt lấy Tần Tư Lam, Nhưng Tần Tư Lam không vì thế mà bình tĩnh hơn chút nào, cô ta giơ tay giơ chân vùng vẫy muốn thoát ra để lao về phía Cố Thiên Tầm.
Bà Cố Vân La nhìn bàn tay đỏ lựng của Cố Thiên Tầm rồi nhìn sang Tần Tư Lam, thở dài: “Bây giờ tâm trạng của cô ấy bất ổn, chúng ta đi ra thôi.”
Nói xong bà kéo con gái đi khỏi.
Lúc bước đến cửa, bà vẫn không yên tâm, quay đầu lại nhìn một cái, rồi kéo tay con gái đi thẳng.
Sau lưng bà...
Trên gường bệnh, Tần Tư Lam vì không ngừng giãy giụa kéo đẩy đến mức đầu bù tóc rối, áo bệnh nhân của cô ta cũng xốc xếch bung ra.
Trước ngực cô ta đeo một sợi dây chuyền có mặt ngọc lam bảo lộ ra, như chích vào tim bà.
Mặt dây chuyền ngọc đó không lớn nhưng rất quen thuộc, quen đến mức cho dù xa cách bao nhiêu năm, bà vẫn nhớ rõ ràng.
Bà nhớ rõ mùa hè năm đó, người đàn ông ấy tặng cho bà một đôi khuyên tai ngọc lam.
Một năm sau, bà đã đem hai viên ngọc đó đánh thành mặt dây chuyền, một sợi khắc chữ “mu” tặng cho con gái; một sợi khắc chữ “gu” đeo vào cổ con trai. Bà những tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không bao giờ gặp lại sợi dây chuyền có chữ “mu” đó, chẳng ngờ lại nhìn thấy nó ở đây.
Sự việc đến quá đột ngột khiến bà không kịp trở tay.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Cố Thiên Tầm quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của bà liền kinh ngạc hỏi.
“...không sao.” Bà Cố quay đầu lại, đi tiếp một bước, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mở cửa ra, bà vẫn không kiềm lòng được, lại quay lại nhìn bóng người trên giường bệnh đó một lần nữa. Mắt bà thoáng qua một tia nhìn mờ mịt, những cảm xúc phức tạp không ngừng dâng trào, đan xen...
..................................
Cố Thiên Tầm đang đi về phía phòng bệnh thì điện thoại đột ngột vang lên, cô nhìn màn hình một cái rồi bất giác có tật giật mình nhìn sang mẹ, nắm chặt lấy điện thoại, nói: “Mẹ, con đi vào phòng vệ sinh một lát, mẹ về phòng bệnh trước đi.”
Bà Cố có chút lơ đãng, Cố Thiên Tầm nói lại một lần nữa, bà mới bảo: “Con về phòng trước đi, mẹ còn có chút việc, lát nữa mẹ sẽ đến xem con sau.”
Nói xong bà quay người đi.
Nhìn theo bóng lưng vội vàng, hoảng loạn của bà, Cố Thiên Tầm hồ nghi. Sao vậy? Rõ ràng vừa nãy vẫn còn bình thường mà.
Điện thoại cô không ngừng reo lên, cô không nghĩ nhiều nữa, mà ấn nút nghe.
“Em đang ở đâu?” Tiếng Mộ Dạ Bạch vang lên từ bên kia.
“Đang ở hành lang bệnh viện, vừa nãy em đi thăm cô ta...” Nhắc đến chuyện này, cô có chút vỡ lẽ. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô cao giọng hỏi: “Vừa nãy anh gặp mẹ em rồi?”
“Ừm.” Giọng anh điềm tĩnh khác thường.
“Vậy hai người có nói chuyện gì không? Không nói quan hệ giữa chúng ta đấy chứ?”
“Không có đâu.” Mộ Dạ Bạch nói. Cố Thiên Tầm nghĩ cũng phải, nếu mẹ mà biết anh chính là người đàn ông mà tối hôm đó cô nói rất được đó, cho dù không biết anh chính là con trai của Mộ phu nhân thì cũng phải hỏi vài câu, chứ không phải bộ dạng lạc mất hồn vía như vừa nãy.
“Tần Tư Lam không làm gì em chứ?” Mộ Dạ Bạch hỏi.
“Không. Cô ta chỉ có chút kích động. Nhưng dù cô ta có làm gì em thì cũng là điều có thể hiểu được...” Giọng cô trầm xuống, hít vào một hơi sâu, nhìn ra bên ngoài bệnh viện. Ánh nắng mặt trời bị một đám mây to che lấp, không thể nào xuyên qua được. Giống như tâm trạng hiện giờ của cô vậy.
“Những lúc không có anh ở bên thì em phải cố hết sức tránh xa cô ta ra. Những điều mà em phải chịu trong suốt hai ngày nay đã đủ lắm rồi, không được để xảy ra chuyện gì nữa.” Mộ Dạ Bạch nói hơi nặng, dặn dò cô cẩn thận.
Lúc này nghe được những lời như vậy, mắt cô nóng bừng. Vết bỏng trên mu bàn tay vừa nãy đã đỏ lên.
Nhưng....
Thật kỳ lạ, nhờ câu nói này của anh mà cảm giác đau trên tay đã dần vơi bớt đi.
Có lẽ Mộ Dạ Bạch không chỉ là một bờ vai vững chắc cho cô dựa vào mà còn là một liều thuốc. Một liều thuốc có thể dễ dàng chữa lành những vết thương của cô...
“Vâng, em biết rồi.” Cô khẽ gật đầu, dựa vào tường bệnh viện, hỏi nhỏ: “Anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở tầng dưới bệnh viện, anh qua thăm mẹ một lúc đã. Lát nữa sang gặp em sau nhé?” Những lời cuối cùng như đang hỏi ý kiến cô.
“Vâng, được ạ.”
“Ừm, vậy có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến ngay.”
“Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, anh lo cho Mộ phu nhân trước đi.”
“Ừm.” Mộ Dạ Bạch đáp lời, rồi lại nói thêm: “Ngoan.”
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi mới cúp máy.
Cố Thiên Tầm nhìn quanh một lượt, cũng không thấy giọng nói của mẹ mình.
.....................
Bên kia.
Bà Cố Vân la đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh, hai tay nắm chặt vào nhau.
Trạng thái này không biết kéo dài trong bao lâu thì cửa phòng bệnh được đẩy ra từ bên trong. Bà Cố chợt giật mình.
“Dì sao vẫn còn ở đây vậy?” Cảnh Nam Kiêu đóng cửa lại, nhìn vào bên trong phòng một cái, trầm giọng xuống, hỏi: “Thiên Tầm.... cô ấy vẫn ổn chứ?”
Bà Cố giờ chẳng còn tâm trạng nào nghe anh ta hỏi nữa, chỉ quan tâm đến người bên trong phòng: “Tần tiểu thư thế nào rồi?”
“Giờ tâm trạng của cô ấy mới khá hơn một chút thôi ạ.”
“Khá hơn thì tốt, khá hơn thì tốt...” Bà lẩm bẩm một mình, sau đó lại hỏi tiếp: “Giờ đang trong gian đoạn đặc biệt, cậu phải chăm sóc tốt cho nó. Không phải sắp cưới rồi sao? Ta thấy tình hình sức khỏe hiện nay của nó không được tốt lắm, hay là nên dời hôn lễ về sau một chút?”
Cảnh Nam Kiêu mím môi, rồi nói: “Cháu cũng nghĩ vậy ạ.”
“Chuyện...” Bà Cố Vân La ngập ngừng thăm dò: “Tần tiểu thư là người ở đâu vậy? Trước đây chưa nghe bố cậu nói đến.”
“Cô ấy? Cô ấy cũng là gần đây mới về nước. Cô ấy là mối tình đầu của cháu, lúc đó cô ấy còn là một cô gái không nơi nương tựa, một thân một mình, lớn lên ở một viện phúc lợi xã hội. Say này cháu mới bueets được cô ấy ra nước ngoài để tìm người thân.”
“Phúc lợi xã hội...” Mắt bà Cố Vân La chợt mờ hơi nước, có chút kich động: “Sau đó thì thế nào? Nó tìm được người thân không? Họ là ai vậy?”
Cảnh Nam Kiêu thấy bất ngờ về tâm trạng bất thường của bà, bà hỏi một tràng như vậy thể hiện sự quan tâm quá mức bình thường.
Nhưng anh ta không hề hỏi ngay mà trả lời: “Tìm thấy rồi. Hơn nữa gia thế nhà cô ấy cũng rất tốt. Người đàn ông mà vừa nãy dì hỏi là ai đó, chính là người thừa kế của tập đoàn Á Minh nổi tiếng thế giới đó, Mộ Dạ Bạch. Còn Tần Tư Lam chính là em gái anh ấy. Nghe nói là anh em cùng cha khác mẹ.”
Em gái cùng cha khác mẹ!
Bà Cố Vân La chấn động, nước mắt lăn xuống.
Quả nhiên là vậy...
Vòng quay của số mệnh, cuối cùng cũng chuyển dời...
Con gái của bà đã quay về với số mệnh vốn có của nó!
Bà thật sự không tin nổi. thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt nó.
Liệu nó có giống với Thiên Hàn không? Không, nó là con gái, nhất định là xinh đẹp mềm mại hơn Thiên Hàn rồi. Bao nhiêu năm nay nó sống có tốt không? Khi nào thì vào nhà họ Mộ?
“Dì, dì không sao chứ?” Cảnh Nam Kiêu thấy tâm trạng bà có vẻ không ổn, bèn lo lắng hỏi.
Bà Cố Vân La cứ đứng đờ người ra ở trước cửa phòng, ngây ra nhìn qua khe cửa sổ vào trong phòng.
Cách một lớp kính lại khá xa, nhìn không rõ nhưng chỉ cần biết con gái mình ở bên trong, lòng bà đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
“Dì à?” Cảnh Nam Kiêu lại gọi lần nữa.
Bà Cố lúc này mới định thần lại, vội vàng đưa tay lên lau sạch những giọt nước mắt đang lăn ra. Bà ổn định lại tâm trạng rồi quay người qua hỏi: “Cậu nên dỗ dành an ủi nó, nỗi đau mất con là một cú sốc lớn với người phụ nữ.”
“Còn nữa, bình thường nó thích ăn gì? Cậu nói cho ta biết, ngày mai, à không, lát nữa ta sẽ làm rồi mang đến.”
“Không cần phiền phức vậy đâu ạ, mẹ cháu và tiểu Dao đã chuẩn bị rồi.”
“Nhất định phải làm, nhất định cần!”Bà Cố kiên quyết một cách lạ lingf. Bà ngẩng lên bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Cảnh Nam Kiêu, liền vội vàng giải thích: “Dù gì thì đứa bé này cũng là vì Thiên Tầm nên mới mất, ít nhiều gì thì ta cũng phải làm gì đó để bù đắp mới phải. Nam Kiêu, cậu nói cho dì biết đi.”
Cảnh Nam Kiêu cứ có cảm giác sự việc không đơn giản như vậy, nhưng dù gì bà ấy cố tình giấu thì phận làm hàng con cháu như anh cũng không tiện hỏi nhiều. Chỉ đành nghe theo lời bà, kể ra những món Tần Tư Lam thích ăn.
...............
Cố Thiên Tầm phát hiện ra rằng so với việc ở trong phòng bệnh của mình thì mẹ lại thích ở bên phòng bệnh của Tần Tư Lam hơn.
Sau việc lần trước bát canh gà hầm bao lâu bị Tần Tư Lam thẳng tay hất đổ thì mẹ cô lại lập tức hầm một bình canh chân giò mang đến.
Cẩn thận tỉ mỉ đem đến trước mặt Tần Tư Lam, nhưng bị Tần Tư Lam bực bội ném xuống đất. Mẹ cô không nói lời nào, nhặt những mảnh vỡ lên, tiếp tục đổ phần canh còn lại ra, đem ra cho cô ta.
Vì mình làm sai nên mẹ mới cẩn thận cố hết sức để chuộc lỗi sao? Cố Thiên Tầm nhìn thấy mà lòng ngày càng khó chịu. Cô đã nhiều lần kéo mẹ về. Tội của mình thì bản thân mình chịu là được, nhưng ngược lại, cô lại bị bà đẩy ra.
Hơn nữa, cô còn bị bà ra lệnh, tạm thời không được phép xuất hiện trong phòng bệnh của Tần Tư Lam, để tránh kích động tâm trạng vốn đã không được ổn định của cô ta.
Tất cả những chuyện này vô hình tạo thành một chuỗi dài những nghi vấn. Nhưng Cố Thiên Tầm cũng không nghĩ ra được lý do gì.
Dạ Bạch đến.
Cô đang ngồi trên giường, vì lúc trưa cô chợp mắt một lúc nên lúc này không cảm thấy có chút nào buồn ngủ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ bên ngoài. Giờ này cô nghĩ có lẽ là y tá trực của bệnh viện đi thăm phòng, liền nói: “Vào đi.”
Cửa vừa mở ra, một dáng người cao lớn bước vào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Không rõ...
Tổng Tài, Ly Hôn Đi! - Không rõ...
https://isach.info/story.php?story=tong_tai_ly_hon_di__vo_danh