Chương 77.3
ợi được hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương bước lên thảm đỏ, đi tới chỗ ngồi trên cao, liền nhìn thấy thái hậu nương nương cùng quý phi nương nương một thân hoa phục, ngoài ra còn có một nữ tử làm người ta nhìn thấy là thương xót, hoàng đế mâu quang lãnh khốc vô tình nhìn qua tất cả, rồi trầm thấp mở miệng: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Ngồi xuống đi.”
“Dạ ” Mộ Dung Lưu Tôn dẫn Mộc Thanh Dao ngồi xuống.
Đợi được Đế hậu ngồi xuống, hoàng thượng mới không nhanh không chậm mở miệng: “Đều ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, ” mọi người thở ra một hơi, hoàng thượng tuy rằng tuấn mỹ đến nhân thần căm phẫn, nhưng lại gây cho người ta cảm giác không thở nổi, làm cho người ta không tự chủ muốn chạy trốn, nhìn xem hoàng hậu nương nương ở bên cạnh hắn, tựa như một đóa hoa phù dung xinh đẹp, quanh thân lạnh lùng, trong đôi mắt sáng như sao kia, một chút nhiệt độ cũng không có, lạnh lùng nhìn tất cả như mọi chuyện như không liên quan đến mình.
Nghe đồn Nam An vương lần này có thể thuận lợi thoát thân, tất cả đều là công lao của hoàng hậu nương nương.
Lần này được nhìn thấy, nương nương cùng trước đây có sự khác nhau rất lớn, phong tư lạnh lùng như băng, không chút nào bị người cùng sự việc bên cạnh ảnh hưởng.
Xem ra lời đồn đãi là sự thật…
Hoàng thượng một lệnh hạ xuống, nhạc trúc vang lên, có vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa, xiêm y màu hồng xinh đẹp như máu, múa ra từng dãy ánh sáng màu hồng.
Rượu ngon mùi thơm bay xa, mỹ nhân trước mặt, mọi người nhất thời quên mình, uống rất hưng phấn, cũng không còn cẩn thận như lúc trước, nói chuyện nhiều hơn, bầu không khí vui vẻ hẳn lên, hoàng thượng đôi mắt sáng như sao, nghiêm túc nhìn thân ảnh đang nhẹ nhàng nhảy múa trên thảm đỏ, những đợt sóng bắt đầu khởi động, sâu không lường được.
Một khúc cuối cùng, vũ cơ lui xuống.
Trên Thưởng hoa yến đã an tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía hoàng đế đang ngồi trên cao, bởi vì Huyền đế bí hiểm, làm cho rất nhiều người không dám tận hứng, rất sợ rước lấy họa sát thân, từ xưa đến nay gần vua như gần cọp.
Giữa sân yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí có điểm quái dị.
Huyền đế làm sao mà không biết điểm quái dị này là do hắn tạo thành, nhưng mặc dù biết thế, hắn cũng không thể rời khỏi, bởi vì hôm nay hắn phải tứ hôn cho Bắc Tân vương gia cùng Nam An vương gia, đây là chuyện rất cấp bách, thứ nhất bởi vì hai vị vương gia đã sớm qua tuổi nạp phi, thứ hai đối với Bắc Tân vương…
“Hôm nay là Thưởng hoa yến, mọi người có thể tự do một ít, không cần câu nệ quá.”
Huyền đế sang sảng cười rộ lên, tiếng cười kia xông thẳng lên chín tầng mây, hào phóng cực kỳ, bên dưới một trận tiếng cười phụ họa, nhưng vẫn như cũ không dám làm càn.
Mộ Dung Lưu Tôn liếc nhìn Mộc Thanh Dao ngồi một bên, chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt bình tĩnh, uống rượu thưởng hoa, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở danh hoa Long Trảo Thủ trước mặt, Long Trảo Thủ kia, nở thật tươi đẹp, tựa như vuốt rồng, khí phách mười phần.
“Nếu là Thưởng hoa yến, tức có rượu thì không thể không có thơ, không bằng chúng ta hãy làm cho nó mới mẻ một chút.”
Hoàng thượng nói thế đưa tới một ít phản ứng, tâm tình tự nhiên tăng cao không ít, nhất là mọi người thấy hoàng thượng muốn dung hợp bầu không khí, làm sao mà không phối hợp được, đồng thời lên tiếng trả lời: “Hoàng thượng có lòng.”
“Như vậy để hoàng hậu đến chấp hành đi.”
Mộc Thanh Dao sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu không chút khách khí liếc nhìn Huyền đế bằng đôi mắt lạnh, nam nhân này chuyện đó cũng kéo nàng vào làm gì, hắn không phải là muốn tứ hôn cho Nam An vương cùng Bắc Tân vương sao? Nhìn trúng ai thì trực tiếp ban thưởng qua là được, cái gì mà chỉnh đốn cho mới mẻ, còn biểu nàng chấp hành nữa chứ?
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn thấy Mộc Thanh Dao có chút giận, làn sóng biển ẩn sâu dưới đáy mắt nhuộm ý cười dịu dàng.
Không đưa tay đánh khuôn mặt người đang tươi cười, đây là nguyên tắc của Mộc Thanh Dao, nên đành quay đầu nhìn phía Thưởng hoa yến, phát hiện mỗi người thái độ đều có chút cứng ngắc, thần sắc mất tự nhiên, tựa hồ vô cùng câu nệ, không khí trên tiệc cũng cứng lại, thảo nào hoàng thượng kéo nàng vào, nguyên lai muốn cho nàng làm dịu bầu không khí.
Chuyện này cũng rất đơn giản, mâu quang của Mộc Thanh Dao vừa chuyển, hôm nay rõ ràng là Thưởng hoa yến, nhưng chân thật là tứ hôn, nên phải biến nó thành một buổi nói chuyện xem mắt, đã như vậy sao không biến siêu cấp nam nữ cổ đại có cơ hội thân cận đối tượng mà họ muốn, chủ ý đã định, Thanh Dao khóe môi nhếch lên, nở nụ cười như hoa, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hoàng hậu nương nương dáng vẻ tươi cười đẹp quá.
“Tốt, hôm nay Thưởng hoa yến, chúng ta sẽ chơi trò có tính chất mới mẽ, không phải hành tửu lệnh, cũng không phải ngâm thơ vẽ tranh, mà có một phong cách riêng, hiện tại mời mọi người đổi vị trí của mình một chút, nam nhân cùng nữ nhân chia làm hai bên để ngồi.”
Hoàng hậu nương nương một tiếng đã hạ xuống, ai dám can đảm không tuân theo, tuy rằng không biết nương nương muốn gì, nhưng bầu không khí lập tức bị giao động, người người trên mặt lóe ra vẻ tò mò hưng phấn.
Bên tổ nam tử thì lấy Nam An vương dẫn đầu, lần lượt đếm xuống, Bắc Tân vương gia, Sở Thiển Dực, Liễu Thiên Mộ…
Bên tổ nữ tử thì lấy công chúa Mộ Dung Như Âm dẫn đầu, tiếp theo là Tinh Trúc công chúa, Lý Tiểu Uyển…
Đợi cho mọi người ngồi vào chỗ của mình, Mộc Thanh Dao đang chuẩn bị nói ra quy tắc, thì có một người từ bên cạnh quý phi nương nương Sở Ngữ Yên đứng lên, dịu dàng như nước thi lễ một cái, thanh âm dễ nghe như hoàng oanh vang lên: “Bẩm hoàng hậu nương nương, Tân Nguyệt có thể tham gia trò chơi không?”
Nguyên lai là Tây Môn Tân Nguyệt, đôi mắt Mộc Thanh Dao chớp hai cái, nàng ta là tú nữ, biết rõ đây là tiệc thân cận, vẫn muốn tham gia loại trò chơi này, đến tột cùng là nàng vô tri hay là còn có mục đích khác, chỉ sợ ý của người này nằm ở vế sau, Mộc Thanh Dao cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nếu Tân Nguyệt cô nương muốn tham gia, như vậy ngồi bên tổ nữ tử đi.”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
Tây Môn Tân Nguyệt thân hình tinh tế như liễu chậm rãi bước xuống đài cao, đi xuống bên tổ nữ tử, thân ảnh mềm mại của nàng hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của mọi người, chỉ sợ kẻ nàng muốn hấp dẫn thật sự là người ngồi ở trên cao kia.
Mộc Thanh Dao khóe môi câu ra cười nhạt, ung dung thản nhiên mở miệng.
“Tốt, phía dưới lắng nghe bản cung bắt đầu nói ra quy tắc, kỳ thực đây là một trò chơi, trò chơi này rất đơn giản, bản cung sẽ ra một câu đố, các ngươi có thể cướp đáp, ai đáp đúng, có thể hỏi người kia một vấn đề mà trong lòng muốn hỏi nhất, nếu như người kia cự tuyệt trả lời, như vậy người đó phải biểu diễn một tài nghệ, hoặc là hướng người khác xin giúp đỡ, chỉ cần có người chịu giúp đỡ ngươi, thì ngươi có thể qua ải, ngược lại, nếu như cướp đáp chính là nam tử, đồng thời có thể hỏi nữ tử một vấn đề, nếu như nữ tử đáp, có thể quan ải, nếu như không đáp, phạt ba chén rượu.”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, bên dưới bầu không khí lập tức sôi động hẳn lên, rất nhiều người trong mắt toát ra đóm lửa nóng cháy, vốn họ đang lo không biết làm cách nào hướng người ái mộ trong lòng để biểu đạt, vừa lúc nương đưa cơ hội này, thổ lộ cõi lòng, rất nhiều người hồi hộp xoa xoa tay.
“Tốt.”
Huyền đế nhìn thấy bầu không khí trước mắt hưng phấn hẳn lên, dung nhan tuấn mỹ nhuộm ý cười, ôn nhuận tựa như một đêm mưa xuân, hoàng hậu ra tay quả nhiên không bình thường, những mũi nhọn chìm sâu lóe ra, lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt.
Thái hậu nương nương ở một góc Thưởng hoa yến, ánh mắt lộ ra run sợ, tuy rằng thù hận nữ nhân trước mắt, thế nhưng nàng phải một lần nữa thừa nhận, suy nghĩ nữ nhân này, thật là bất thường nhưng cũng rất tốt.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu