Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dưỡng Nữ Thành Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 9
E
dit: tart_trứng
Beta: Ishtar
Đêm tối mờ mịt, ngoại trừ cây đuốc mà Tề Hồng và Chu Dương đang cầm, xung quanh đều là bóng tối. Ban đêm không khí lạnh thổi từng đợt, rừng trúc cũng chìm trong mảnh sương mù mênh mông. Bất quá, chút việc này cũng không ngăn được họ đi tới.
“Hướng nam ba bước, bắc bảy bước…” Ở rừng trúc đi vài vòng, mắt thấy thời gian đã đi qua một phần, cước bộ Tịch Mân Sầm không tiếng động bước nhanh hơn.
“Lui hai bước”.
Nghe vậy, mọi người lui ra sau hai bước, giống như lời Tịch Mân Sầm là thánh chỉ, không thể cãi lời.
Tịch Mân Sầm xoay người nhắm hướng đông: “Năm bước”.
Hai bên rừng trúc trông rất bình thường, đi lùi về phía sau, trong rừng trúc đột nhiên hiện ra một đường đá nhỏ.
“đi theo đường nhỏ”. Tịch Mân Sầm dẫn đầu bước đi.
Ba người thầm than, vẫn là Cửu Vương gia tri thức uyên bác. Quẻ trận phức tạp như vậy, rất nhanh liền phá được. Nội rừng cây nhỏ ở Sầm vương phủ, Chu Dương cũng từng đi qua, có vẻ đơn giản hơn nhiều.
“Nơi này là cấm địa của Thiên Kiểm trang, ngươi cho là chỗ nào chứ, nếu đơn giản liền phá được, còn có thể gọi là cấm địa sao?” Tề Hồng khinh thường hừ một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh. Trừ bỏ cây trúc thanh nhã thì nơi này ngay cả một tảng đá cũng không có. Có thể thấy Thiên Kiểm trang vì phòng ngừa người khác xâm nhập cấm địa, đã hao tốn không ít công phu.
“Duẫn nhi, con nhìn ra manh mối?” Tịch Mân Sầm không trực tiếp lựa chọn hướng đi, ngược lại hỏi Mạn Duẫn.
Đối với nghiên cứu trận pháp, Mạn Duẫn so ra kém với Tịch Mân Sầm. Trận pháp trong rừng trúc này, phải tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Nhất thời Mạn Duẫn không nhìn ra chỗ không rõ ràng, ngay cả phụ vương cũng không phá được, nàng làm sao có thể nhìn ra manh mối?
“Duẫn nhi không biết.” Nhìn ba lối rẽ, Mạn Duẫn lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Ba lối rẻ đều giống với hoành cảnh xung quanh, giống như được phục chế, thật sự giống nhau như đúc, nhìn không ra sơ hở nào. Nhưng Mạn Duẫn biết, nếu bọn họ đạp sai một bước, có thể là vạn tiễn xuyên tâm, cũng có thể là đinh nhọn đâm tới. Chuyện nguy hiểm như vậy, phải nắm chắc mới có thể đưa ra quyết định.
Cho dù võ công bọn họ cao cường cỡ nào, cũng vô pháp. Tuy rằng phụ vương có võ công cao cường, nhưng một mình hắn không có khả năng lo lắng cho cả ba người bọn họ. Nếu không phụ vương cũng sẽ không cẩn thận từng bước một, quan sát xung quanh như vậy.
“Phụ vương cũng không tính được lộ trình chính xác sao?” Mạn Duẫn đem hy vọng đặt trên người Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm lắc đầu: “Trận pháp này là do Bách Lý Cừu sáng chế, hắn không chỉ là một trong những người sáng lập nên Thiên Kiểm trang, mà hắn còn là cao thủ tinh thông trận pháp nhất trong mấy trăm năm qua”.
Bọn họ đều đã nghe nói qua về người này, truyền thuyết của hắn trên võ lâm cũng có không ít, mỗi một chuyện đều vô cùng kì diệu.
Thiên Kiểm trang có danh khí lớn như vậy, Bách Lý Cừu cũng có công trạng không ít. Cho dù Thiên Kiểm trang sau này không một ai có thể vượt qua hắn về lĩnh ngộ trận pháp, nhưng Thiên Kiểm trang lại phát triển ngày càng tốt.
“không nghĩ tới trận pháp này lại khó giải quyết như vậy”. Mạn Duẫn cau mày, phiền não nhìn bốn phía.
Bọn họ hiện đã tiến vào rừng trúc, muốn lui ra ngoài, là chuyện không thể. Chỉ có một đường duy nhất, chính là phá trận. Phụ vương đi tới phía trước chỗ trung tâm rừng trúc, như là đã nhìn ra cái gì đó.
“Lưu ý tình cảnh bốn phía, chỉ cần có chút không thích hợp liền nâng cao tinh thần”. Tịch Mân Sầm sờ sờ cằm, không ngừng xoay quanh tại chỗ, ý đồ tìm ra chút sơ hở.
Mạn Duẫn cũng không nhàn rỗi, đem việc này toàn bộ giao cho phụ vương. Hai người đứng cạnh nhau, một hồi nhìn phía đông, một hồi lại nhìn sang phía tây.
Tề Hồng chép chép miệng, vụng trộm cười nói ‘thật là xứng đôi, nhìn bộ dáng kia kìa, rất xứng”.
Nếu có người hỏi Chu Dương, đâu là đôi do trời đất tạo nên, hắn nhất định không chút do dự trả lời: đương nhiên là Vương gia và tiểu quận chúa.
“Ân… thật sự rất xứng đôi, khó có được một lần mắt ngươi tinh như vậy.” Tề Hồng đứng đắn nói, vừa mở miệng ra liền chọc người ta tức chết.
Nếu không phải bây giờ có việc gấp phải làm, Chu Dương nhất định giơ quyền lên đầu… nhưng mà…. Bây giờ tìm được đường ra là quan trọng nhất.
Ở trong này chậm trễ thêm một chén trà nhỏ, nếu đúng như dự đoán, đám người bên ngoài cũng sắp bị thu phục rồi.
Ba lối rẽ cơ hồ giống hệt nhau, nếu vậy người trong Thiên Kiểm trang đi lại thế nào?
Trong đầu dần dần hiện lên kiếm pháp của người trong Thiên Kiểm trang, linh quang chợt lóe trong đầu Mạn Duẫn. nàng nhớ ở chuôi kiếm của họ có khắc một dấu hiệu… Ngày ấy Mạn Duẫn ngồi trên bậc thang, nhìn xa xa, lại bị ánh sáng chói mắt khiến không thể mở mắt ra. Khi đó nàng không có gì che chắn, liền mượn kiếm của họ, còn cầm trong tay quan sát.
“Phụ vương, ta đại khái đã biết rồi.” Mạn Duẫn giương lên lúm đồng tiền, sáng lạn nhìn Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm bị nụ cười này làm lóa mắt, mất tự nhiên trấn định lại tinh thần: “nói”
Mạn Duẫn đều đều phân tích: “Mọi người còn nhớ dấu hiệu trên kiếm của Thiên Kiểm trang? Là loại hình tam giác, ở giữa dần dần rẽ ra, mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào liến phản xạ ánh sáng”.
“Bọn họ chính là vận dụng nguyên lý phản xạ ánh sáng, mọi người đi tra thử, ba con đường này, cơ hồ là giống nhau… trên thế giới này sao lại có chuyện có thứ giống nhau như đúc? Mỗi vật tồn tại vốn dĩ là độc nhật vô nhị. Cho nên có thể giải thích chuyện này, chỉ có một…”
Mạn Duẫn nói ra, ba người đều bỗng chốc tỉnh ngộ.
Chu Dương ngạc nhiên nói: “Ý tiểu quận chúa là, nơi này cũng là do phản xạ, giống như một mặt gương, chiếu ra ba con đường?”
“Ba con đường này, đều là tử lộ”. Vừa mới dứt lời, Tịch Mân Sầm nhặt lên một hòn đá nhỏ, phóng tới con đường thứ hai ở bên kia. Cách một tiếng, dường như có thứ gì vỡ tan. Liên tiếp vang lên hai tiếng, ba con đường nguyên bản hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Mà trên ba con đường đó, hoặc là tên chỉ, hoặc là cọc nhọn. Nếu bọn họ vừa rồi thật sự lỗ mạng bước vào, sớm đã trở thành tổ ong vò vẽ.
“Hiển nhiên là để che mắt người khác.” Tề Hồng lầm bầm.
Mà một hồi sau, một tảng đá nhô lên hiện ra một con đường nhỏ. Đây mới là đường cần phải đi…
“Đừng chậm trễ, nhanh lên.” Tịch Mân Sầm hai tay chắp sau lưng, đi về phía đó.
Chu Dương cầm đuốc đi trước, Tề Hồng theo sau. Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn đi chính giữa.
Dọc teo tảng đá nhỏ, mặc dù có một ít thủ thuật nhỏ che mắt, nhưng toàn bộ đều bị Tịch Mân Sầm phá đi. Trận pháp này tuy rằng cường đại, nhưng cái gì cũng có khiếm khuyết, cho nên có nhiều việc cũng không thể chu toàn tất cả, muốn tìm ra sơ hở cũng không khó. Nhưng từ “không khó” này, chỉ có thế gắn cho Tịch Mân Sầm – người thông minh tuyệt đỉnh nhất.
Nếu đổi lại là Chu Dương hoặc Tề Hồng, có lẻ cả đời cũng không ra được.
Ở cuối con đường đá, dần dần xuất hiện một tòa nhà. Tòa nhà cũng không lớn lắm so với tàng kinh các, ở Thiên Kiểm trang nhỏ chỉ bằng một nửa. Nhưng Mạn Duẫn biết, thứ tốt chân chính, đều nằm trong này.
Nếu Bách Lý Vân Dịch biết được hang ổ của mình bị trộm, không biết sẽ có biểu tình như thế nào?
Chu Dương khẩn cấp chạy đi, cũng không phát ra tiếng chân, lại bị Tề Hồng kéo lại.
“Ngươi ngốc sao? Nơi này là cấm địa, khắp nơi đều là nguy hiểm. Cứ tùy tiện đi vào như vậy, muốn chết sao?” Chu Dương tức giận đến mở trừng hai mắt, còn Tề Hồng vẫn cứ mắng hắn.
Vẫn là vị ca ca kia của Chu Dương có kiến thức hơn, làm việc đều có ba phần cẩn thận. không giống Chu Dương, làm việc liều lĩnh. hắn đi chịu chết là chuyện nhỏ, vạn nhất gây phiền phức ọi người, vậy phải làm sao.
Mặt Chu Dương đỏ lên, cũng hiểu ra mà ngượng ngùng. Thấy tòa nhà kia, hắn nhất thời xúc động, liền đem nguy hiểm vứt ra sau đầu.
Tịch Mân Sầm dứt lấy một nhánh lá cây, ném về phía tòa nhà. Lá trúc phiêu dật trong không trung, giống như mang theo sinh mệnh, nắm giữ sức mạnh mà phóng đi thẳng tắp.
Đúng lúc vừa cách tòa nhà khoảng ba thước, hàng vạn mũi tên đồng loạt phóng tới.
Chu Dương vỗ ngực mình: “May mắn, ta không phải lá trúc đó”.
Mạn Duẫn còn thật sự gật đầu. “Đúng vậy, bất quá suýt chút nữa số phận ngươi cũng giống như nó rồi. Chu Dương cẩn thận không bao giờ là thừa, tất cả mọi thời điểm đều không thể khinh địch”.
hắn tự nhiên biết Tề Hồng và tiểu quận chúa nói vậy đều là vì tốt cho hắn. Chu Dương ghi nhớ: ‘Vâng, tiểu quận chúa, Chu Dương nhớ kỹ”.
Có thể không nhớ kỹ sao? Dù sao chỉ có một mạng, cũng không thể để mặc hắn tiêu xài được. Có lần giáo huấn này, hắn làm việc gì cũng phải nhớ cẩn thận.
Cơ quan cổ đại cũng không phải quá inh, cho dù là loại cơ quan hàng đầu đi nữa, bất quả cũng chỉ có thể bắn liên tiếp bảy lần. Tịch Mân Sầm lại lấy một phiến lá trúc khác, bắn thẳng về phía trước
Đại môn đóng kín bị một bộ xiềng xích lớn khóa lại.
Mạn Duẫn vừa định nâng cái khóa lên, nhìn một chút xem có thể dùng kiếm chặt đứt không. Đột nhiên, tay nàng bị Tịch Mân Sầm nắm chặt.
Nàng nhìn Tịch Mân Sầm không rõ nguyên nhân: “Phụ vương?”
“Đừng chạm vào, có độc”. Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm dây xích kia, chân mày nhíu lại.
Lúc này Mạn Duẫn mới phát hiện, xiềng xích phát ra mùi khó chịu, giống như bị một lớp dầu mỡ bôi vào. Kéo từ vạt áo xuống một miếng vải, để xát vào sợi xích, mảnh vải bốc lên khói trắng, âm thanh tư tư vang lên.
Tính ăn mòn cực cao.
“Là huyền thiết, đao chém không đứt.” Ý bảo mọi người đừng chủ động đánh nó. Bách Lý Vân Dịch vì phòng ngừa đạo tặc, mọi chuyện đều chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Bọn họ ở xung quanh đi một vòng, căn phòng này cơ bản không có cửa sổ, trừ bỏ cửa ra vào, còn lại không có cửa nào hết.
không phải không nghĩ tới việc phá tường mà vào, nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện, bốn phía đều được xây dựng bằng đá, độ dày cỡ chừng một thước, người thường không thể đào được, liền phát ra âm thanh rầu rĩ.
“Nếu Ngạo Mao ở đây thì tốt rồi, nó có thể dễ dàng đào một cái động lớn.” Chu Dương nản lòng cảm thán. không nghĩ tới bọn họ đã đi tới cửa rồi, thế nhưng lại không thể bước vào đại môn.
Lúc ấy họ đi gấp quá, cho nên Ngạo Mao bị bỏ lại ở Tê Thành. Đến lúc này, bọn họ mới ý thức được Ngạo Mao béo phì kia, ngoài việc ăn cùng ngủ cũng có chỗ rất hữu dụng.
“Chuyện này cũng không hẳn, các ngươi nhìn xem bên kia…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dưỡng Nữ Thành Phi
Phong Ngôn Nhiễm
Dưỡng Nữ Thành Phi - Phong Ngôn Nhiễm
https://isach.info/story.php?story=duong_nu_thanh_phi__phong_ngon_nhiem