Chương 149: Hai Đại Thần Thú Xuất Chiến
Ông –
Tất cả công kích, bất luận là băng vụ do hai Băng cực ma viên phóng ra hay trăm tấc lợi trảo của Hoàng Kim Bỉ Mông toàn lực xuất kích, dưới một kích ‘nhất tiễn hàn mai’ nhìn tưởng như đơn giản kia đều trở thành hư vô .
Băng vụ tan, lợi trảo nát. Địch Tư giữa không trung điên cuồng rống to một tiếng, thân thể bao phủ bởi ánh sáng màu hoàng kim, mường tượng giống như một lưu tinh cực lớn từ trên trời lao thẳng xuống đất.
Trăm tấc lợi trảo chỉ trong nháy mắt hóa thành phấn bụi, loại cảm giác vô lực không thể kháng cự này Địch Tư lần đầu tiên từ khi sinh ra gặp phải. Không có uy áp cường đại nhưng lại là kiếm khí không thể chống đỡ. Hắn chính là có hoàng kim chiến mang như một lớp áo giáp dày bảo vệ thân thể, tuy nhiên ngay cả hoàng kim chiến mang tử cấp lục giai này cũng không thể bảo đảm an toàn cho cơ thể của hắn. Ngay lúc trăm tấc lợi trảo bị kiếm khí chấn nát, vô hình kiếm quang tung hoành không trung cũng rạch nên hơn ngàn vết thương nhỏ li ti trên người hắn.
Ngay khi thân ảnh màu vàng nọ từ không trung chạm tới mặt đất, màu vàng của bộ lông đã nhuộm một màu máu đỏ tươi. Tiếng va chạm ầm ầm vang dội, thân hình vĩ đại của Địch Tư đâm xuống tạo ra một cái hố cực lớn trên mặt đất.
“ Địch Tư “ – Mạt Kim Tư đứng xa thét lớn một tiếng. Địch Tư chính là huynh đệ thân thiết nhất của hắn, nhìn Địch Tư thân thụ trọng thương, hai mắt hắn đã sớm hoá thành đỏ ngầu, lập tức muốn tiến lên nhưng vai đã bị Tử giữ chặt lại.
Thái thượng trưởng lão Mai Thanh chầm chậm từ không trung hạ xuống. Sắc mặt hồng hào của lão giờ đây đã trở nên tái nhợt, tay cầm trường kiếm thậm chí có chút run rẩy. Một kiếm vừa xuất ra chính là tuyệt chiêu tối cường đại của Mai tông kiếm pháp, đồng thời cũng là cực hạn của bản thân. Cùng lúc xuất ra một ngàn tám trăm kiếm khiến cho nội lực của lão tiêu hao hầu như cạn kiệt.
A Nhị cùng A Tam cũng không kém phần sợ hãi, thân thể to lớn của bọn chúng thậm chí còn không dám tiến lên công kích Mai Thanh mà chỉ đồng thời nhào đến bên người Địch Tư. Địch Tư thu nhận linh hồn hiến tế của 2 bọn hắn, nếu hắn chết, chúng cũng không thể nào tồn tại được.
Mai Thanh ngực không ngừng phập phồng hô hấp nhưng bàn tay cầm trường kiếm cũng đã dần dần ổn định trở lại. Lão chỉ đứng yên tại chỗ, đã chiếm thượng phong nhưng không nóng lòng công kích, chủ yếu là muốn thêm thời gian điều tức đấu khí của bản thân.
Địch Tư chưa chết, là Hoàng kim bỉ mông, thân thể hắn thật sự quá cường hãn, cho dù bộ lông vàng đã bị máu nhuộm đỏ nhưng hắn vẫn kiên trì từ chính cái hố do mình rơi xuống tạo thành đứng dậy. Với tính cách cuồng bạo như Địch Tư, bị trọng thương khi đối phương chưa hề suy suyển gì là điều tuyệt đối hắn không thể chấp nhận . Một tiếng rống giận mãnh liệt phát ra, miệng các vết thương chưa khép hẳn trên người hắn lại rách toạc, máu tươi phun ra tứ phía, từng bước từng bước chân mang theo dấu máu rơi rớt. Có 2 Băng cực ma viên hộ vệ, hắn chầm chậm từng bước tiến đến chỗ Mai Thanh. Ánh mắt đỏ ngầu màu máu cuồng điên, ngay cả Mai Thanh nhìn vào cũng không khỏi thầm giật mình kinh sợ.
“ Đủ rồi! “ Ngay khi mọi người đang tưởng trận chiến này sẽ còn tiếp tục thì đã xuất hiện thêm 1 người nữa đứng chắn giữa đôi bên .
Diệp Âm Trúc đứng ở vị trí trung gian giữa Mai Thanh cùng Địch Tư, ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh nhìn thẳng vào Địch Tư:
- Quay về đi, trận này chúng ta nhận thua .
Địch Tư sửng sốt, thương thế của hắn chính ra không ghê gớm như bề ngoài biểu hiện. Trăm tấc lợi trảo dù nát bấy cũng có thể mọc lại, năng lực tái sinh thân thể cường hãn của Hoàng Kim Bỉ Mông làm cho các vết thương nhỏ li ti trên người hầu hết đã khép miệng, cũng không cấu thành thương tổn quá lớn. Mai Thanh thái thượng trưởng lão tình thế cũng không phải là hoàn toàn sáng sủa, vừa trải qua tiêu hao phá băng phong, lại phải hao tổn đấu khí phá trăm tấc lợi trảo cùng hoàng kim chiến mang của Địch Tư, giờ đây sức lực đã không còn khả năng tạo thêm thương tổn lớn hơn cho Địch Tư được nữa.
- Cầm Đế đại nhân, ta còn có thể tái chiến!
Diệp Âm Trúc bình thản nói:
- Ta bảo ngươi quay lại.
Lửa giận trong lòng Địch Tư đã hoàn toàn bị Mai Thanh kích động bùng phát, hung tính nổi lên, trợn mắt nhìn Diệp Âm Trúc: “ Tại sao?”
Diệp Âm Trúc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Địch Tư, trong khoảnh khắc, Địch Tư đột nhiên phát hiện, cảm giác mà Diệp Âm Trúc mang lại cho hắn so với Mai Thanh thái thượng trưởng lão còn kinh khủng hơn nhiều. Lúc này Diệp Âm Trúc phảng phất đã dung hợp cùng Bố Luân Nạp sơn mạch thành một thể, chỉ một ánh mắt nhìn cũng đủ gây cho Địch Tư áp lực cực kì cường đại.
- Tính mạng của ngươi so với việc giành thắng lợi thì quý giá hơn nhiều. Quay về đi!
Diệp Âm Trúc giải thích rất đơn giản nhưng cũng rất kiên quyết, kiên quyết đến mức tuyệt đối không thể cưỡng lại.
Lúc này, Địch Tư cũng không phản kháng nữa, trong lòng hắn thậm chí không có sinh ra tâm lý muốn phản kháng. Hắn nhớ lại lời Tử nói, cũng nhớ lại tình huống lúc trước ở Cực bắc hoang nguyên ai là người chính thức đánh bại Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Ánh mắt đỏ ngầu máu dần dần nhạt đi, hắn cung kính hướng về Diệp Âm Trúc hành lễ, nói:
- Dạ, tuân lệnh Cầm Đế đại nhân!
Ngoại trừ hai Băng cực ma viên ra, chỉ có Mai Thanh mới nghe được Diệp Âm Trúc nói gì với Địch Tư, ánh mắt của lão nhìn Diệp Âm Trúc giờ đây bỗng thêm một phần tôn trọng. Một nhà lãnh đạo có thuộc hạ như thế, mặc dù chưa thể khẳng định chắc chắn là hắn đã thành công, nhưng chắc chắn là đủ bản lĩnh để cho thuộc hạ tuân phục tín nhiệm. Đồng thời, Mai Thanh trong lòng cũng ý thức được, đứa cháu này của mình cùng Diệp gia quan hệ với tứ đại dị tộc tại Cầm Thành này tuyệt đối không đơn giản như lời hắn đề cập lúc đầu. Ít nhất từ khi bắt đầu tỷ thí đến giờ, chưa có một nhân vật nào của Cầm Thành dị tộc dám tỏ thái độ bất kính với hắn. Lại thêm vừa rồi hắn ra lệnh cho Địch Tư đã hiển hiện ra khí thế vô hình, gây cho vị thái thượng trưởng lão này một cảm giác thâm bất khả trắc.
Song phương lại trở về điểm xuất phát, 4 trận đấu mỗi bên thắng 2, bất luận là phe Đông Long Đế Quốc hay Cầm Thành tứ đại dị tộc đều trở nên cẩn thận hơn nhiều, dè chừng thực lực đối phương.
Bên phía Đông Long đế quốc, Lan Như Tuyết đang muốn xuất chiến, bỗng bị một đạo thân ảnh cản lại:
- Như Tuyết, trận này để ta đánh. Có bà ở phía sau áp trận chúng ta mới có cơ hội nắm phần thắng trong tay.
Người cản lại không phải ai khác, chính là tông chủ Cúc tông Vị Linh Phong.
Mặc dù tuổi tác đã không còn trẻ nhưng phải thừa nhận vị tông chủ Cúc tông này rất có phong độ, chưa kịp thấy thân hình lão di chuyển thế nào, nhoáng một cái đã đứng ngay giữa chiến trường. Trong tay cầm một thanh trường kiếm, thân kiếm ánh lên màu vàng nhạt, trên vỏ kiếm có khắc hình một con Cự long đang bay lượn, chuôi kiếm buộc một chùm tua dài màu vàng. Chính là Hoàng Long kiếm thành danh từ lâu.
Bên phía Cầm Thành, Tử cùng An Nhã đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau bước từ phe mình tiến ra ngoài. Thực lực Đông Long Bát Tông cường đại vượt ra ngoài ý nghĩ của bọn họ, theo tính toán của Tử cùng An Nhã, Địch Tư cùng với 2 đầu ma thú linh hồn hiến tế thừa sức giành thắng lợi trận vừa rồi nhưng hắn lại chịu thất bại. Diệp Âm Trúc vừa rồi quyết định sáng suốt, mặc dù Mai Thanh thi triển một kiếm vừa rồi tiêu hao lực lượng không ít nhưng thân là Đông Long thái thượng trưởng lão, lão hoàn toàn còn đủ sức giết chết ít nhất là 2 trong số đám 3 người Địch Tư, cho dù cố gắng giành thắng lợi cũng sẽ tuyệt đối là thảm thắng. Đó cũng chính là cục diện mà Diệp Âm Trúc hoàn toàn không muốn xảy ra nhất.
Trận chiến tiếp tục, Tử không cho phép bất cứ thất bại nào xảy ra nên hắn phải tự mình xuất trận, các cao thủ cực mạnh của Cầm Thành tứ đại dị tộc lần lượt ra sau.
- Tử, giáo huấn hắn nặng nề một chút!
Thông qua đồng đẳng bổn mạng khế ước, Diệp Âm Trúc đem ý nghĩ của mình truyền sang cho Tử. Bây giờ hắn không còn ngây thơ đơn thuần như thằng nhóc mới ngày nào rời khỏi Bích Không Hải, đối với chuyện của gia gia và nãi nãi đã có cái nhìn rõ ràng. Mặc dù tình huống cụ thể không biết rõ ra sao nhưng cũng có thể đoán biết trong chuyện mâu thuẫn giữa 2 người này nguyên nhân mấu chốt rất có thể liên quan đến vị Tông chủ Cúc tông này. Trong số Đông Long Bát Tông, duy chỉ có Cúc tông làm cho Diệp Âm Trúc có cảm giác chán ghét nhất, huynh đệ của Vị Linh Phong cũng làm phiền hắn nhiều nhất. Lợi dụng cơ hội này, giúp gia gia đòi lại một chút công đạo chính là lựa chọn tốt nhất của một tử tôn có hiếu.
Tử không trả lời, đôi mắt tím nhạt chỉ liếc Diệp Âm Trúc một cái, hai người tâm ý tương thông, một cử chỉ đó đã nói cho Diệp Âm Trúc biết toàn bộ.
Vị Linh Phong mới thấy Tử lần đầu, tóc tím, mắt tím, thân thể to cao cường tráng, hắn lập tức phán đoán ngay ra Tử là một chiến sĩ có lực lượng mạnh mẽ, tay trái nâng trường kiếm lên, bình thản nói:
- Ta là tông chủ Cúc tông, Vị Linh Phong. Kiếm tên Hoàng Long, thủ trực đảo Hoàng Long chi ý.(1) ( luôn bao hàm Hoàng Long chi ý.)
Khóe mép Tử bỗng nhiên nhúc nhích, trả lời một câu:
- Nguyên lai đông long bát tông dã hữu đặc thù đích tính thủ hướng ái hảo giả. (Nguyên lai Đông Long Bát Tông cũng có người có sự suy nghĩ đặc biệt như vậy – kái này ta không chắc lắm). Ý nghĩa của trực đảo Hoàng Long này dùng trên người của tông chủ Cúc tông tựa hồ là rất thích hợp(1).
Nếu không phải là trọng tài của trận chiến sắp bắt đầu, Diệp Âm Trúc hẳn là sẽ ôm bụng mà cười ngất, hắn hoàn toàn không ngờ Tử luôn luôn lãnh đạm vô tình lại có thể hài hước như vậy.
“ Ngươi muốn chết!” Vị Linh Phong sắc mặt đại biến, nộ khí vừa xuất hiện đã tiêu biến, nghe choang 1 tiếng, trường kiếm rời vỏ, tử cấp đấu khí sắc bén trực chỉ thẳng vào ngực Tử. Nhìn màu sắc đấu khí, Diệp Âm Trúc phán đoán cấp bậc đấu khí của Vị Linh Phong hẳn là phải tương đương với Tử cấp tam giai.
Mắt nhìn tử quang lăng lệ ập vào ngực mình, Tử vẫn bất động, chỉ lẳng lặng nhìn đối thủ chằm chằm.
Kiếm pháp Cúc tông và Mai tông đại khai đại hợp hoàn toàn bất đồng. Mặc dù đang trong cơn thịnh nộ nhưng Vị Linh Phong dù sao cũng là tông chủ đứng đầu một tông. Trường kiếm được tử quang bao phủ hình thành một đạo ánh sáng dài, tựa như cành hoa cúc mềm mại, nhìn có vẻ như hắn muốn đâm vào ngực Tử nhưng ngay lúc trường kiếm tiến sát vào người lập tức chếch lên hướng vào cổ họng. Kiếm pháp quỷ dị nhưng cũng không kém phần lăng lệ tàn độc.
Tử nhấc tay lên, động tác của hắn quá nhanh, Vị Linh Phong thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của Tử thế nào nhưng khi Hoàng Long kiếm đâm tới mặt Tử thì lại gặp phải bàn tay to lớn của Tử cản lại.
Tay Tử biến thành dạng tinh thể rất cứng rắn, “đinh đang” một tiếng ngân nhỏ vang lên, trường kiếm tràn ngập Tử cấp đấu khí bao phủ đã bị nắm chặt không cách nào tiến thêm một phân. Đồng thời một đạo đấu khí Tử sắc khắc cũng chạy dọc theo phù điêu trên thân Hoàng Long kiếm, lập tức Tử tinh xuất hiện, Hoàng Long kiếm của Vị Linh Phong cũng xuất hiện hiện tượng tinh thể hóa.
Mặc dù Vị Linh Phong kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng tình huống như vậy cũng là lần đầu tiên lão gặp phải. Thậm chí lão còn không rõ Tử thi triển ma pháp hay là đấu khí. Trong lòng hoảng sợ, đấu khí toàn thân bùng phát. Cổ tay xoay một vòng, 5 ngón tay đang cầm trường kiếm buông ra, ngón giữa, ngón vô danh cùng ngón út trong nháy mắt búng ra 3 đạo đấu khí vô hình, hóa thành 3 đạo kiếm khí nhắm thẳng vào 2 mắt cùng yết hầu của Tử. Đồng thời Hoàng Long kiếm cũng phát ra tiếng leng keng chói tai, xoay vòng trong không khí trở về ...
• Chú thích:
(1): “trực đảo hoàng long” kái này theo ta suy đoán có lẽ là một kiểu chơi chữ của Tử dành cho Vị Linh Phong. Bởi vì nếu giải thích đơn thuần như câu ở trên khi Vị Linh Phong nói thì chỉ là bao hàm hoàng long chi ý ( lý tưởng của Hoàng Long?) nhưng nếu để giải thích cho câu nói của Tử lại không hợp nghĩa.
Nên ta từ đây đến hết chương 149 có nhiều chỗ vẫn giữ nguyên là “trực đảo hoàng long”
Theo ta suy đoán thì ý tứ của Tử khi nói với Vị Linh Phong chính là bảo người này trong suy nghĩ về giới tính có vấn đề, có lẽ giống pede.
Nhưng mà, Vị Linh Phong đã hoàn toàn sai lầm trong phán đoán của mình, hắn đối với nhận thức về thực lực của Tử rõ dàng là còn quá ít. Đối mặt với sự công kích của ba đạo kiếm khí, Tử thậm chí không có một động tác gì để né tránh hoặc là ngăn chặn, chỉ là nhắm hai mắt lại. Khi ba đạo kiếm khí đâm trúng giữa mắt và cổ họng thì nơi này sớm đã biến thành Tử Tinh. Ba âm thanh nhẹ vang lên, ba đạo tử cấp đấu khí vậy mà không có năng lực lưu lại chút dấu vết nào trên người Tử.
Trước khi Tử là bát cấp, có thể thông qua Tử Tinh huyết mạch bao trùm trên thân thể một tầng Tử Tinh khải giáp, khi Tử đạt tới cửu cấp, cũng đã hoàn toàn biến thành Tử Tinh, đệ nhất thần thủ đứng đầu tứ đại thần thú trong Thú nhân tộcTử Tinh Bỉ Mông, mặc dù vẫn chưa đạt đến trưởng thành kì, nhưng cũng không phải là đấu khí tử cấp tam giai có khả năng làm thương tổn được.
Khi ba đạo kiếm khí đồng thời mất tác dụng, Vị Linh Phong nhanh chóng biến chiêu định thu kiếm lại cũng không được, Hoàng Long kiếm nằm trong bàn tay cứng như thép nguội của Tử không thể xê dịch nửa phân, bất luận hắn phát lực như thế nào cũng không cách gì thoát đại thủ của Tử.
Với lực lượng cùng phòng ngự tuyệt đối trước mặt, kỹ xảo đã trở lên mất tác dụng, nhưng Vị Linh Phong cũng không phải là một kẻ cam tâm khuất phục, nếu không hắn cũng sẽ không cùng với Diệp Ly tranh đấu nhiều năm như vậy. Mắt thấy lực lượng và phòng ngự của đối phương không phải chính mình dễ dàng có khả năng chiến thắng, lập tức có một lựa chọn chính xác nhất.
Vị Linh Phong nhanh chóng huy động tử cúc đấu khí dung nhập vào chuôi Hoàng Long kiếm, thân thể rất nhanh lui về phía sau, chẳng biết hắn từ chỗ nào lại rút ra một thanh đoản kiếm, ngay sau đó hét lớn một tiếng:
- Cúc Trán Thiên Lý.
Từng đạo, từng đạo quang hồ tử sắc lấy Vị Linh Phong làm trung tâm bùng lên mạnh mẽ, Toàn bộ thân thể hắn dường như đều biến thành một đóa hoa cúc to lớn, mỗi một cánh hoa cũng đều trở thành lợi khí sát nhân. Liên kết thành những vòng quay tròn lan rộng, những cánh hoa cúc dày đặc từ bốn phương tám hướng quấn quanh Tử, cánh hoa cực kỳ sắc bén, nhằm thẳng đến những nơi yếu hại trên toàn thân Tử.
Tử vẫn không chuyển động, thậm chí ngay cả Diệp Âm Trúc đều có chút kinh ngạc. Sau khoảnh khắc, những cánh hoa cúc do tử quang vẽ thành đã đem thân thể hắn quấn quanh giữ chắc ở trong đó, âm thanh ma sát chói tai không ngừng vang lên, từ những cánh hoa từng điểm từng điểm nhỏ tử sắc quang mang cùng với thân thể Tử Tinh của Tử va chạm nhau kịch liệt phát ra.
Đấu khí Vị Linh Phong đã thúc động đến cực hạn, thường thì phòng ngự lực của thân thể cho dù cường thịnh hơn nữa, cũng luôn luôn có sơ hở, như vậy với sự công kích toàn phương vị, thì đối thủ trước mặt bất luận như thế nào cũng sẽ lộ ra sơ hở, trước mặt Cúc Tông nhất chiêu cường đại này cũng phải băng liệt.
Đúng lúc trong lòng Vị Linh Phong đang mừng thầm thì nghe được ba chữ:
- Tinh hóa. Phá.
Những cánh hoa cúc quỷ dị vặn vẹo cùng một lúc ngưng kết lại, Vị Linh Phong hoảng sợ phát hiện, chính mình đã mất đi sự khống chế đối với nhất thức tuyệt học ‘Cúc Trán Thiên Lý’ này. Ngay sau đó, tử quang hung bạo bắn ra, những cánh hoa cúc tất cả đều tan rã, hóa thành vô số mảnh nhỏ tản ra khắp bốn phương tám hướng.
“Ngươi cũng tiếp ta một kiếm.” Thanh âm lạnh như băng của Tử vọng ra từ vô số mảnh hoa cúc vỡ nát, thân hình vẫn còn đứng ở đó, nhưng trong tay hắn đã hiện ra một thanh trường kiếm khủng bố. Đúng vậy. Quả là quá khủng bố. Thân kiếm dài đến mười bảy thước so với cánh cửa còn muốn rộng lớn hơn, giơ lên từ trong hai tay của Tử, khác nào ‘cột trụ chống trời’, Hoàng Long kiếm của Vị Linh Phong mệnh danh là Trực Đảo Hoàng Long cùng so sánh, chỉ là lửa đom đóm sánh cùng ánh trăng rằm.
Trong khoảnh khắc, trường kiếm cực lớn ấy đã phá không hạ xuống, dù rằng nó không có mang theo bất cứ âm thanh gì, nhưng... đạo tử quang này tại giữa không trung mang tới một mảnh huyễn lệ.
Trong lúc bất ngờ, Vị Linh Phong chỉ kịp vung đoản kiếm trong tay lên, không có một tiếng va chạm nào, thanh đoản kiếm chỉ cần nhìn qua cũng thấy phẩm chất bất phàm đã biến thành những mảnh nhỏ, cùng giống như Hoàng Long kiếm biến mất tăm giữa khí tức Tử Tinh.
“Tử -” Trong chớp mắt ngay lúc Tử Tinh cự kiếm sắp biến Vị Linh Phong thành nhục nê, Diệp Âm Trúc phát ra tín hiệu dừng lại. Hắn là trọng tài, phải bảo vệ cho đôi bên, dù cho Vị Linh Phong cho dù bất hảo như thế nào đi nữa, hắn rốt cục cũng là Đông Long bát tông, một thành viên trong Đông Long đế quốc.
Tử Tinh cự kiếm trải qua Ải Nhân đại sư tái chế tạo, cứ như vậy vắt ngang chỉ cách một tấc phía trên đỉnh đầu Vị Linh Phong, trong phút chốc y phục trên người Vị Linh Phong đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, chính lúc nãy nếu Tử không nương tay thì chỉ e rằng riêng sức nặng của cự kiếm này cũng đủ chấm dứt tánh mạng của chính hắn.
Cường giả Đông Long đế quốc một bên sắc mặt đều trở nên rất khó coi, bọn họ tự nhiên nhìn ra được Tử Tinh cự kiếm trong tay Tử nhất định là một kiện thần khí, nhưng thần khí cực lớn như thế, trường kiếm thật lớn như thế bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, loại kiếm như vậy cân nặng bao nhiêu? Sợ rằng phải trên vạn cân chứ không ít. Nhìn người sử dụng ung dung dễ dàng theo ý muốn, trong lòng Đông Long cường giả đều nặng trĩu. Thực lực Cầm Thành tứ đại dị tộc thì cường hãn như vậy, khiến cho trong lòng Vị Minh Thái thượng trưởng lão lần đầu tiên sinh ra cảm giác e rằng sẽ nhận lấy thất bại.
Dĩ nhiên, Diệp Ly là trường hợp ngoại lệ, nhìn Vị Linh Phong bị lép vế nhục nhã, trong lòng hắn chỉ có một chữ ‘sảng khoái’, suýt nữa kêu lên thành tiếng, trong lòng thầm nghĩ: ‘ Âm Trúc, hảo tiểu tử, gia gia không có uổng công yêu thương ngươi’.
Tử quang biến mất, Tử Tinh cự kiếm dường như chưa từng xuất hiện qua, Tử đẩy nhẹ mũi chân trên mặt đất, chuôi của thanh Hoàng Long kiếm còn sót lại bắn vù tới trước mặt Vị Linh Phong, hắn vô ý thức giơ tay chụp lấy.
- Trực đảo hoàng long trả về ngươi để ngươi làm đồ chơi nhé.(1)
Để lại một câu nói như vậy, Tử xem như không có gì xảy ra, hiên ngang rời đi.
Sắc mặt của Vị Linh Phong biến đổi lúc xanh lúc trắng, dưới áp lực phẫn nộ lên đến cùng cực ‘Oa’ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn bây giờ đúng là cùng một màu với hoa cúc, lảo đảo bước về chỗ của mình. Khi hắn đi ngang qua chỗ Diệp Ly, loáng thoáng nghe Diệp Ly đang lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm: ‘tự kỉ hòa tự kỉ trực đảo hoàng long là cái ý tứ gì nhỉ?” (mọi người chú ý nhé “tự kỉ” nghĩa là: chính mình, bản thân – do chưa thể giải nghĩa chính xác được nên mình để nguyên)
Phẫn nộ lên đến cực hạn, Vị Linh Phong nhịn không được lại ói ra một ngụm máu tươi, nhờ Vị Thính Phong dìu một bên mới miễn cưỡng quay về chỗ của mình, hắn cúi thấp đầu, trong mắt lóe ra tia quang mang oán hận, toàn thân đều run rẩy. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn là nhân tài kiệt xuất trong Cúc tông, có khi nào bị qua sự sĩ nhục như thế. Lời nói của Tử, thậm chí so với giết hắn đi còn làm cho hắn thống khổ hơn.
Trong mắt Lan Như Tuyết hàn quang chợt lóe, chuẩn bị ngay từ chỗ của mình bước ra nghinh chiến, nhưng bị Vị Minh Thái thượng trưởng lão bên cạnh cản lại:
- Sĩ có thể chết không thể nhục, xem ra, chúng ta nhất định phải giáo huấn thật nặng một lần cho bọn dị tộc này, bọn chúng mới có thể đầu hàng khuất phục. Cúc tông tông chủ chịu nhục, Thái thượng trưởng lão ta là xuất thân từ Cúc tông, ta sao có thể ngồi yên không lý gì đến, Lan trưởng lão, trận đánh này nhường cho ta đi.
Vừa nói xong, hắn đã tách khỏi Đông Long đế quốc nhất phương, hướng về Diệp Âm Trúc bên này đi đến.
Vị Linh Phong chính là tử chất của hắn, nhìn thấy bên cạnh Diệp Ly âm thầm sảng khoái và Vị Linh Phong trong lòng giận dữ đến ói máu, sự tức giận trong lòng vị Thái thượng trưởng lão này đã lên tới cực điểm, trong mắt sát khí ẩn hiện, ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc một bên cực kỳ bất thiện.
Đồng thời lúc Diệp Âm Trúc trong lòng đang âm thầm tính toán, bên Cầm Thành người được chọn trận thứ sáu cũng đã đi ra. An Nhã và Tử đều là người có con mắt tinh đời, tự nhiên nhìn ra được bên Đông Long bát tông vị Vị Minh trưởng lão này làm nòng cốt, bọn họ biết rằng, chỉ cần trận này tiếp tục giành được thắng lợi, hơn nữa đánh bại đúng cường giả của đối phương, dẫn trước tỷ số 4/2 ít nhất thì đã chiếm lấy ưu thế không bại rồi. Cho nên, trận chiến thứ sáu này ra trận cũng là cường giả nhất bên Cầm Thành, Thú nhân tộc tứ đại thần thú xếp hạng thứ ba, Sơn Lĩnh cự nhân trưởng thành ‘Minh’.
Khi Vị Minh nhìn thấy Minh vóc người so với Tử còn muốn cao lớn tròn trịa hơn thì trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: ‘Chẳng lẻ bọn dị tộc này đều nhờ ăn ‘thức ăn gia súc’ mà to lớn lên sao? Như thế nào tên này so với tên kia còn cường tráng hơn’.
Lúc trước trong khi Tử ra tay hắn đã nhìn ra Tử cũng không phải là nhân loại, mà là một loại cửu cấp ma thú, mặc dù hắn không thể đoán ra thân phận chính thức của Tử, nhưng đối với thực lực của Cầm Thành càng thêm chú trọng đánh giá. Lúc này nhìn thấy khí thế trên người Minh tựa hồ so với Tử có lẽ yếu kém hơn một chút, trong lòng âm thầm cười lạnh, tiện thể dùng hắn để phát tiết ‘cục tức’ ban nãy được rồi.
Tính cách của Minh thường rất ôn hòa, ngay như khí tức hắn phóng ra cũng tương tự như thế. Nói về thực lực chân chánh, Sơn Lĩnh cự nhân so với Chiến Tranh cự thú tuyệt sẽ không yếu kém hơn bao nhiêu, cũng bởi vì Sơn Lĩnh cự nhân có tính cách dễ thân cận không tranh chấp mới làm cho hắn xếp hạng dưới Chiến Tranh cự thú.
- Đông Long bát tông Thái thượng trưởng lão Vị Minh.
Vị Minh thậm chí ngay cả ba chữ ‘xin chỉ giáo’ cũng không nói ra, do hắn nhận thấy tại trận chiến này nhất định là phải thắng không sai chạy vào đâu được.
“Ta gọi là Minh.” Trên gương mặt thật thà chất phát của Minh toát ra một tia mỉm cười, hướng về Vị Minh trưởng lão gật gật đầu.
Vị Minh nhàn nhạt nói:
“Không cần nhiều lời, chúng ta bắt đầu đi.” Vừa nói xong, chân phải hắn lập tức tiến lên trước một bước, nhất thời, một cỗ đấu khí thâm tử sắc bay lên trời, đấu khí mạnh mẽ đạt đến tử cấp thất giai trong nháy mắt bùng cháy, hỏa diễm thâm tử sắc toàn bộ tụ tập vây quanh thân thể hắn.
Trên phương diện kỷ xảo chiến đấu mặc dù Vị Minh chưa hẳn so với Mai Thanh Thái thượng trưởng lão cao hơn, nhưng nói về đấu khí, cả Đông Long bát tông phải dành hạng đầu cho hắn. Nếu không hắn cũng sẽ không ngồi trên vị trí đệ nhất Thái thượng trưởng lão này.
Với thực lực Tử cấp thất giai, hắn đã có khả năng phi hành một đoạn ngắn, dựa vào kỷ xảo đặc biệt của Đông Long bát tông, hắn tin tưởng rằng, cho dù gặp phải An Nhã người xếp thứ hai của Cầm Thành xuất trận hắn cũng có lòng tin giành được chiến thắng.
Cảm nhận được áp lực Vị Minh Thái thượng trưởng lão mang đến, Minh không có chuyển động, chỉ là lẳng lặng nhìn Vị Minh.
Vị Minh thân phận tự cao tự đại, vốn định chờ đợi Minh bắt đầu công kích thì ra tay đánh trả, nhưng nhìn bộ dáng của đối phương có chút ngơ ngẩn sững sờ không nhịn được khí giận trong lòng bùng lên, không có sử dụng bất kỳ kỷ xảo gì, trực tiếp hướng về Minh vỗ một quyền ‘Oanh!’ một tiếng rền vang... ‘Ra tay trước thì sao, chẳng qua ta không sử dụng kiếm là được’.
Làm Thủ tịch trưởng lão của Đông Long bát tông, hắn quả thật vốn sẳn có tính kiêu căng ngạo mạn, thực lực chân chính là Đông Long bát tông đệ nhất cao thủ đủ để cho hắn xem thường những dị tộc cường giả trước mắt này, đáng tiếc, hôm nay hắn gặp phải lại là một trong viễn cổ tứ đại thần thú đích xác là Sơn Lĩnh cự nhân.
*Chú thích:
(1): “trực đảo hoàng long” giống như giải thích ở phần 1
Trong Cầm Thành, cường giả tứ đại dị tộc thì người ít kinh nghiệm chiến đấu nhất chính là Minh, bản thân chính là thập cấp thần thú, khí tức thiên sinh cũng đủ để trở thành chiêu bài bảo vệ, thử hỏi tại Cực Bắc Hoang Nguyên, có ma thú nào cảm nhận được khí tức của hắn lại dám đi công kích hắn? Giống như lúc trước Địch Tư và Mạt Kim Tư lần đầu tiên gặp được Tử, rõ ràng Tử thực lực yếu hơn, nhưng bọn họ căn bản không có nửa phần phản kháng trong tâm trí.
Cho nên, là một thần thú tuy kinh nghiệm chiến đấu cũng không phong phú, nhưng Minh rất thông minh khi lựa chọn cách bắt chước, bản thân hắn không thể so với trí tuệ loài người, thì bắt chước tự nhiên là lựa chọn thích hợp nhất, bản thân cũng dễ dàng bắt chước người khác nhất. Phương thức chiến đấu lúc trước của Tử cũng chính là như thế này.
Bởi vậy, khi quyền đầu của Vị Minh hướng phía trên thân của hắn đánh tới, Minh học bộ dáng của Tử, cũng đứng tại chỗ bất động, nhìn một quyền của Vị Minh đánh tới.
Một quyền này của Vị Minh trưởng lão vốn chỉ thử tính công kích, nhất quyền hàm chứa tử cấp thất giai đấu khí đánh tới trên người nhưng đối thủ ngay cả một chút ý tứ né tránh đều không có, nhất thời khiến cho Vị Minh giận dữ, đường đường thủ tịch Thái thượng trưởng lão, đối phương lại xem thường chính mình hay sao? Nhất thời trên quyền này lại tăng thêm hai phân lực.
“Phanh “ âm thanh khô khốc vang lên, thân thể Minh rung lên một chút, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất mà trên mặt lúc này có chút nhíu mày, bàn tay to đặt trên tiểu phúc (bụng), nhếch miệng nói:
- Có chút lực, khá xuất sắc.
Vị Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh, ngay khi một quyền của ông ta oanh kích trên người Minh, cảm giác được chính mình tựa hồ không phải đánh vào một người mà là đánh vào một bức tường, đấu khí bảo vệ trên nắm tay đều bị chấn động. Hơn nữa, bức tường này nếu so với nham thạch còn cứng rắn hơn nhiều, cho dù là đá hoa cương tại đấu khí của chính mình cũng sẽ bị nghiền nát, mà tên khổng lồ trước mắt này lại chỉ là nói câu có chút lực mà thôi.
Vị Minh Thái thượng trưởng lão không thể tin chuyện này là thật, âm thầm tự nhủ với chính mình, ảo giác đây nhất định là ảo giác. Cho dù đối phương là ma thú, nhưng dạng ma thú nào mà có thể bằng vào thân thể ngạnh tiếp một quyền của mình được? Cho dù Thần Thánh Cự Long trong truyền thuyết cũng không cách nào làm được. Ông ta đương nhiên không biết, trước mặt mình là kẻ có phòng ngự lực mà Thần Thánh Cự Long không cách nào so sánh với hắn.
Vì kiểm nghiệm chính mình vừa rồi chỉ là ảo giác, Vị Minh Thái thượng trưởng lão lại một lần phát động công kích, lần này không hề chỉ là thử một quyền, thân hình lướt về phía trước, triển hiện ra sự linh hoạt không ngờ tới trái ngược hắn với cái tuổi của ông ta, trong khoảng cách ngắn chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh. Vô số quyền ảnh mang theo từng quỹ đạo đẹp mắt lướt trên người Minh tới các nơi yếu hại mà oanh kích.
Đều là xuất thân từ Cúc Tông, Vị Minh Thái thượng trưởng lão này vừa ra tay lập triển hiện ra thực lực cường đại của mình, so với Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong thì đấu khí của ông ta cường đại hơn, mật độ dày đặc hơn, nhìn qua tốc độ công kích nhanh vô cùng, nhưng mỗi một quyền đều là thật sự công kích không có gì hư chiêu.
Đồng thời oanh xuất ít nhất trên trăm quyền toàn bộ đánh lên thân Minh với các vị trí bất đồng, hơn nữa đại bộ phận đều là nơi yếu hại, nhất thời vang lên một chuỗi âm thanh “phanh phanh “. Tử khí tràn ngập thân thể Minh. Trong khi bị đánh thì thân hình hắn khi hóa thành người cao khoảng ba thước bị quyền phủ lên chỉ bị hơi nghiêng người theo.
Nhưng thân thể Minh bất luận như thế nào rung lên, nhưng thủy chung đứng yên một chỗ, hai chân hắn tựa hồ mọc rễ trên mặt đất, không có dấu vết di động. Quyền đầu của Vị Minh kịch liệt oanh kích làm thần sắc trên mặt hắn cũng xuất hiện biến hóa khác thường qua hơn một ngàn năm mới thấy. Lúc thì nhíu mày lúc lại vui, đầu quyền của Vị Minh thái thượng trưởng lão oanh kích càng nhiều thì bộ dáng thống khoái lại tăng lên rõ rệt.
Toàn lực xuất ra trăm quyền oanh xuất trên người Minh, tử ảnh chợt lóe, Vị Minh Thái thượng trưởng lão đã nhảy ra ngoài mười thước, sắc mặt ông ta mặc dù không đổi, nhưng trước ngực cũng có chút phập phồng. Đấu khí đại lượng tiêu hao làm ông ta cũng không cách nào nhận biết đã oanh kích tới trăm quyền. Vị Minh phát hiện các quyền của mình đánh ra đều giống nhau, đối phương bất luận là vị trí nào, bất luận có phải vị trí yếu hại hay không, đều cứng rắn như nham thạch, nhưng Vị Minh đối quyền của mình rất tự tin, ông ta tin tưởng, cho dù đối phương bên ngoài nhìn qua không có chuyện gì, nhưng trên thực tế hẳn là đã bị trọng quyền của mình chấn thương nội tạng, đối mặt với một kẻ không biết hoàn thủ chỉ biết chịu đón, thì căn bản không cần dùng đến kiếm chỉ cần dùng quyền đâu thắng lợi sẽ rất nhanh đến.
Minh nhìn lại phía sau Vị Minh. Lắc lắc đầu, cổ họng phát ra một tiếng kêu sảng khoái, há mồm phun ra một ngụm tử khí, nói một câu khiến cho Vị Minh suýt nữa hộc máu.
- Hảo sảng, đã lâu không thư hoạt gân cốt như vầy. Thật thoải mái! Ngươi tiếp tục nữa không?
"Ngươi ……" sắc mặt Vị Minh lúc này đây đã thay đổi, ông ta phát hiện đối thủ này quả thực là một tên biến thái, hắn không có bị gì sao? Không, ta không tin, hắn nhất định chỉ là cường chống mà thôi. Để chứng minh cho ý nghĩ này Vị Minh liền đứng yên, nhìn Minh, chờ hắn lộ ra vẻ bị thương nhưng rất nhanh ông ta đã phải thất vọng, Minh cũng đồng dạng đứng yên, nhìn ông ta một tia thống khổ trên vẻ mặt cũng không có.
Kỳ thật, Minh thât sự không phải cố ý muốn chọc giận Vị Minh, nói về phòng ngự lực, Sơn Lĩnh Cự Nhân cùng Chiến Tranh Cự Thú có thể nói là vô địch trong tất cả ma thú, đừng nói Vị Minh chỉ có Tử cấp lực công kích, cho dù là thứ thần cấp công kích cũng vị tất đem cho hắn bao nhiêu thương tổn mà siêu cường phòng ngự lực cũng có chút vấn đề để nói thân thể đối với ngoại giới kích thích quả thật không hề có chút mẫn cảm, Vị Minh vừa rồi oanh kích trên người hắn dùng quyền với tất cả lực lượng Tử cấp thất giai đấu khí tựa như làm cho Minh giống như được xoa bóp toàn thân, từ nhỏ đến lớn hắn lần đầu tiên có cảm giác sảng khoái thân thể như lúc này, nên mới không cầm lòng buộc miệng nói ra cảm giác của mình lúc này.
Minh thấy Vị Minh Thái thượng trưởng lão tựa hồ không có ý động thủ tiếp thì mới nhớ mình đến để chiến đấu chứ không phải để người xoa bóp, liền nói:
- Ngươi nếu không đánh ta nữa, ta sẽ đánh ngươi một chút xem sao.
Minh lúc ở bản thể chỉ có một con mắt mà thôi, nhưng khi hắn biến hóa thành hình người thì tự nhiên giống loài người có hai mắt, lúc này cặp mắt to lớn của hắn đột nhiên xuất hiện một mảng vầng sáng màu tím kỳ dị, ngay sau đó đã sảy ra một tràng cảnh khiến Vị Minh thái thượng trưởng lão giật mình. Cặp mắt Minh lóe ra quang mang màu tím xanh, con mắt cũng di động hướng phía trung ương di chuyển tới.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Rất nhanh, hai con mắt của Minh đã dung hợp thành một con mắt, so với hai con mắt lúc trước còn lớn một chút, lóe ra vầng sáng màu tím lam nhìn trừng trừng vào Vị Minh.
Xoẹt, một tia điện quang màu tím vặn vẹo từ trong con mắt duy nhất phát ra, lôi điện có tốc độ thật sự là quá nhanh, Vị Minh bởi vì biến hóa xuất hiện trên mặt của Minh làm cho ông ta có chút ngốc trệ, căn bản ngay cả cơ hội né tránh đều không có, lập tức đã bị đạo lôi điện màu tím lam oanh kích lên trên người.
Vị Minh Thái thượng trưởng lão cũng không bị mất thể diện, ít nhất ông ta sau khi bị công kích cũng giống Minh lúc bị quyền của ông ta đánh trúng là không có rời đi nửa bước, chỉ bất quá bây giờ Thái thượng trưởng lão bị biến ra hình dáng khác.
Vốn đạm vàng cổ phác trường bào đã biến thành màu đen, kể cả da tay lộ ra bên ngoài cũng hoàn toàn biến thành như vậy, buồn cười nhất là tóc của ông ta, vốn có màu trắng bạc cột chỉnh tề thành một búi sau đầu nhưng lúc này hoàn toàn giống như một nhúm cương châm dựng đứng.
Đông Long Bát Tông cường giả đang xem cuộc chiến bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn chuyện này, Diệp Ly thì thào tự nhủ: "Chẳng lẽ, đây là siêu cấp cao thủ trong truyền thuyết của Ải Nhân tộc.
Minh quay đầu hướng trứ Diệp Âm Trúc nhếch miệng cười.
- Ta thắng, hắn sợ rằng không động đậy được, nửa giờ sau sẽ tốt thôi. Hắn có đấu khí đủ để bảo vệ chính mình sẽ không bị lôi điện của ta chánh thức thương tổn.
"Ta còn không có bại." Thanh âm Vị Minh đột nhiên vang lên, sau khi bị lôi điện công kích, quả thật toàn thân ông ta không nhúc nhích được, nhưng đấu khí Đông Long Bát Tông dù sao cùng các loại khác bất đồng, dựa vào thực lực mạnh mẻ của bản thân, ông ta bề ngoài mặc dù biến hóa thật lớn, nhưng bản chất cũng không bị quá lớn thương tổn, lúc này đang điên cuồng thúc dục đấu khí trong cơ thể, thân thể đã khôi phục năng lực hành động.
Minh nhíu nhíu mày, "Ngươi thua, không cần phải tiếp tục! Chẳng lẻ ngươi cũng không rõ hay sao?" Vừa nói trứ, đôi mắt vừa dung hợp thành một mắt lại lóe ra ra lôi điện quang mang, chỉ bất quá lúc này đây ánh sáng lôi điện đã là màu trắng.
Vị Minh ngơ ngác đứng yên tai chỗ, nhìn quang mang loé lên trong mắt Minh, hắn đương nhiên biết đó là cái gì, đồng dạng với quang mang lúc trước do Mai Thanh thái thượng trưởng lão thi triển ‘nhất tiễn hàn mai’ cũng từng xuất hiện qua. Minh cũng không có vẻ gì tích súc công lực, chỉ tùy tiện xuất ra. Vị Minh biết rõ chính mình đã thua, đồng thời hắn đến bây giờ cũng mới hiểu được, địch nhân trước mắt này sợ rằng mới là cường giả mạnh nhất trong Cầm Thành tứ đại dị tộc! Nhìn qua nếu không biết thì căn bản đại ngu.
Vị Minh Thái thượng trưởng lão cự tuyệt hảo ý của Diệp Âm Trúc muốn dìu ông trở về bên Đông Long, chỉ tập tễnh bước trở về Đông Long Bát Tông, Đông Long Đế Quốc mới thành lập hoàn toàn trầm mặc, không chỉ có Đông Long Bát Tông cường giả, mà ngay cả đệ tử các tông đang xem cuộc chiến trong mắt cũng toát ra vẻ thất vọng và một chút đặc thù quang mang.
Đế quốc vừa mới thành lập, còn không có chỗ đứng ở trên lục địa này để triển hiện thực lực chính mình, trong một tòa Cầm Thành cùng với dị tộc cường đại khiêu chiến, sáu trận chiến bốn thua, kết cục như vậy đừng nói bọn họ không chịu nổi, mà cũng đã nằm ngoài dự đoán của người làm trọng tài như Diệp Âm Trúc. Đương nhiên, Diệp Âm Trúc cũng biết, có thể lấy được thành tích như vậy chủ yếu bởi vì Cầm Thành tứ đại dị tộc đã phái ra tất cả người mạnh nhất, các trận sau sẽ không có dễ dàng như vậy, ngoại trừ Thiểm, Lôi còn có thể dựa vào năng lực đặc thù để thu được một hồi thắng lợi, Cầm Thành sẽ không có ai có thể cùng cấp bậc tông chủ Đông Long Bát Tông cao thủ chống lại, nhưng nếu có thể đạt tới kết quả hòa năm so với năm, đó là hy vọng nhất mà Diệp Âm Trúc muốn thấy, như vậy sẽ dễ dàng hóa giải đối nghịch song phương . Lúc đó thực lực đôi bên đều hiện ra trước mặt đối phương, cũng sẽ dễ dàng được đối phương tôn kính. Đưa ra mười tràng chi chiến này hắn cũng có thể nói có chút khó xử.
Cầm Đế (Thần Âm) Cầm Đế (Thần Âm) - Đường Gia Tam Thiếu Cầm Đế (Thần Âm)