Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35
C
ó lẽ khoảng một giờ sau đó thì tôi đến khu vực Tổng Thống. Nhưng những gì tôi cần lam cũng phải tốn đúng bằng thời gian đó.
Một người hầu mở cửa cho tôi. "Tổng Thống đang chờ ngài, thưa ngài, nhưng vào lúc mười một giờ".
"Việc khẩn cấp" tôi nói với giọng quyền uy. "Tôi phải gặp ông ấy ngay".
"Ngài đang gặp công chúa. Tổng Thống không bao giờ cho phép chúng tôi làm phiền khi ngài ở trong khu của công chúa".
"Thế thì tôi sẽ trở lại sau một giờ nữa".
Tôi quay ra, rồi đi qua sân từ tư dinh đến ngôi lâu đài nhỏ mà Amparo hiện đang ở. Lính cảnh vệ dập gót chân và đưa tay lên chào. "Tổng Thống mời tôi đến".
"Vâng, thưa ngài". Một người vội vã mở cửa cho tôi.
Tôi bước vào. Ngôi lâu đài nhỏ chẳng thay đổi gì kể từ lần trước tôi tới đây. Khi đó, tôi mới là thằng bé con, vào cái ngày mà trái bom đã lấy đi cánh tay của bố tôi. Cũng rất hay nếu như Amparo hiện diện trong cuộc gặp gỡ của chúng tôi, vì những điều tôi phải nói cũng sẽ tác động đến cô. Tôi gõ nhẹ lên cánh cửa phòng khách.
Không có ai trả lời.
Tôi lại gõ tiếp, lần này mạnh hơn.
Vẫn im ắng.
Tôi vặn núm cửa, bước vào. Chỉ một ngọn đèn mờ ảo ở góc phòng. Rồi tôi nghe tiếng động từ trong phòng ngủ. Tôi đi về hướng đó. Âm thanh mỗi lúc rõ hơn, và tôi nhận ra. Tôi đã lấy Amparo đủ để chưa cần nhìn đã nhận ra nhiều thứ là của cô.
Người hầu ắt đã nhầm hoặc cố tình nói dối. Tổng Thống không có ở đây. Tôi toan quay đi thì một tiếng thét đau đớn rung cả căn phòng. Rồi lại một tiếng nữa. Tiếng thét của sự hãi hùng trong cơn hấp hối làm tôi miễn cưỡng xô người tung cửa.
Tôi bật vào đến giữa phòng trước khi dừng lại được. Và cái tôi thấy chỉ khiến tôi muốn nôn thốc ra những gì đang có trong bao tử. Họ trần truồng trên giường, cả bố lẫn con. Tổng Thống quỳ giữa hai đùi Amparo đang xoạc ra, chiếc dương vật bằng cao su đen trũi, to đùng buộc quanh bụng dưới ông, tay ông vung chiếc roi ngựa.
Ông ngoái lại, thản nhiên "Dax, anh đến thật đúng lúc để giúp tôi trừng phạt con này!"
Âm hưởng của giọng ông giúp tôi thoát khỏi tình trạng tê liệt của mình. Tôi bước đến lôi ông ra khỏi cô. "Ông điên à?" Tôi quát lên. "Ông muốn giết cô ấy à?"
Ông ra khỏi giường, đứng đấy, chiếc dương vật cao su lõng thõng, nom thật tục tĩu. Amparo cố cất đầu lên. "Dax," cô nhẹ nhàng "sao anh làm thế? Giờ thì ông ấy cáu với cả anh luôn".
Tôi nhìn vào mắt cô. Hai con ngươi nở rộng, giãn ra và mờ ảo vì ma tuý. Tôi phủ tấm chăn mỏng che thân cho cô. Khi tôi quay lại, Tổng Thống đã cởi chiếc dương vật cao su ra. Nó nằm trên sàn. Ông nhặt quần lên, xỏ chân vào. "Dax" giọng ông như thể chẳng có gì xảy ra cả "anh đã ký lệnh chưa?"
"Chẳng có lệnh nào để ký cả. Toà án binh đã tha bổng họ".
"Toà án binh?" Tổng Thống sững ra, chiếc quần lơ lửng phía trước ông.
"Vâng" tôi nói "Sẽ không còn tử hình, không còn huỷ diệt ai nữa. Một giờ trước đây tôi đã ra lệnh cho các mặt trận ngừng bắn. Quân đội sẽ chỉ chiến đấu nếu bị tấn công".
Ông nhìn tôi với cặp mắt ghê tởm. "Thằng phản bội!" ông chợt ré lên, để tụt chiếc quần xuống, tay lăm lăm khẩu súng lục, ắt là từ trong túi quần ông. "Thằng phản bội!" ông lại thét lên và bóp cò.
Tôi như đóng băng, chờ đợi viên đạn, nhưng kim hoả đập vào nòng súng rỗng không. Tôi lao vào ông trước khi ông kịp bắn lần thứ hai, và gại khẩu súng khỏi tay ông. Ông lại nhảy bổ vào tôi, la thét tục tĩu, những ngón tay vừa cào vừa móc mặt tôi, rồi đẩy tôi ngã xuống.
Chợt tôi thấy Amparo đang trần truồng nhảy nhót xung quanh. "Giết hắn đi, Dax" cô thét lên, phấn khích. "Giết hắn đi!"
Những ngón tay Tổng Thống vươn tới khẩu súng, và trên mặt ông là một biểu hiện mà tôi từ hồi nhỏ đã thấy. Đấy là sự tập trung cao độ khi ông nâng khẩu súng máy cho tôi bóp cò. Nhưng khi đó tôi đâu hiểu gì về giết chóc. Tôi tưởng tôi làm cho mẹ và chị tôi sống lại.
Lần đầu tiên, tôi giận dữ đấm một quả vào bộ mặt dâm dật và đểu cáng ấy. Tổng Thống ngã lăn ra, đầu choang xuống sàn. Tôi cầm khẩu súng, đứng lên.
"Giết hắn đi, Dax!" Amparo thì thầm vào tai tôi. "Ngay đi! Đây là cơ hội của anh, giết hắn đi!"
Tôi nhìn Tổng Thống đang nằm lịm, rồi nhìn khẩu súng. Đã bao nhiêu người chết vì ông ta. Cũng chỉ là công bằng mà thôi.
"Bây giờ, Dax! Ngay! Ngay! Ngay đi!"
Giọng Amparo là một bài ca tục tĩu vang trong tai tôi Chậm rãi, tôi giơ súng lên. Tổng Thống mở mắt và chúng tôi nhìn nhau hồi lâu.
Amparo khúc khích như điên dại. "Giết! Giết! Giết!"
Tôi cảm nhận ngón tay mình đè nặng lên cò súng.
"Không, Dax" ông lặng lẽ nói, cặp mắt chẳng sợ hãi "Nếu vậy thì anh cũng chẳng khác gì tôi".
Tôi chợt hạ súng xuống. Tham vọng đã biến mất. Amparo giận dữ đánh vào vai tôi. Tôi mệt mỏi gạt cô ra. "Trở lại giường đi, Amparo".
Cô bỗng lặng thinh khi cô chui lên giường.
Tôi nhìn Tổng Thống đang cố đứng dậy. Chợt tôi thấy ông đã là chính ông, già cả, ốm o, run rẩy. Một cách bản năng, tôi đưa tay ra đỡ. Ông liếc tôi, rồi rơi vào chiếc ghế bành. "Hết rồi?"
"Phải".
Ông đăm chiêu rồi nói "Ta đã dạy con cừ lắm mà. Giờ thì sao đây?"
Tôi liếc Amparo. Cô đang ngồi trên giường, hai tay khoanh trước đầu gối, dõi nhìn. Cặp mắt cô như rõ ràng hơn. Ma tuý có thể đã tan. Tôi quay lại Tổng Thống. "Lưu vong".
Ông gật đầu. "Anh như một đứa con trai. Khi các con trai ta chết, ta đã dành cho anh chỗ của chúng trong trái tim mình".
Tôi không trả lời. Ông nhìn Amparo "Bao giờ chúng ta đi?"
"Bây giờ" tôi nói. "Ngay sau khi ông mặc quần áo".
"Đi đâu?" Amparo hỏi.
"Trước hết là Panama. Sau đó là bất cứ đâu ở Âu Châu mà ông chọn. Nhưng trước hết, ông phải ký những giấy tờ này đã".
"Giấy tờ gì?"
"Đơn xin từ nhiệm Tổng Thống và thoả thuận tự nguyện sống lưu vong suốt đời".
"Đưa bút đây" ông ký mà thậm chí không nhìn vào giấy.
"Tôi chờ ở ngoài trong khi ông mặc quần áo" tôi nói.
Tôi bước vào phòng khách, nhấc điện thoại lên, quay số văn phòng tôi. Tulia trả lời. "Đưa xe đến lâu đài nhỏ" tôi mệt mỏi nói. "Họ đã sẵn sàng đi".
Tôi đặt điện thoại xuống rồi chợt nhớ lời tôi đã hứa với Beatriz vào buổi sáng. Tôi lại cầm điện thoại lên, quay số của cô.
"Em vẫn muốn đi khỏi Corteguay à?"
"Phải".
"Vậy thì hãy sẵn sàng trong vòng nửa giờ. Anh sẽ đón em".
Amparo ra khỏi phòng ngủ, tay còn túm váy. "Cha em muốn có bộ quân phục mới. Anh biết ông ấy. Bộ ông đang mặc bẩn hết rồi".
Tôi ra hiệu về chiếc điện thoại.
Cô quay số, bảo người hầu nào đó mang đến một bộ quân phục mới. Rồi cô trở lại phòng ngủ.
"Amparo?" Cô dừng lại. "Tại sao để ông ấy làm thế với em?"
"Vì ông ấy là Tổng Thống" cô dịu dàng "và bởi vì ông ấy là một ông già, và là cha em. Không còn ai để cho ông giữ lấy cái ảo ảnh của ông nữa".
Cô trở vào phòng ngủ.
Từ bên ngoài, tôi nghe tiếng xe.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins