Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Đình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 148: Nguyện Lực Sinh Lửa Nóng
D
ịch giả: Hoangtruc
oOo
Đột nhiên Hư Linh cảm thấy những chuyện trước mặt giống như toàn bộ thành Bá Lăng biến thành một cái bếp lò, mà sinh linh trong thành lại là củi khô. Lúc này củi đã sắp sửa bén cháy.
Khoảng trời đen tối này như hóa thành một thế giới hư vô. Nàng thong thả bước, lại nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Trần Cảnh. Không thấy người thành Bá Lăng có phản ứng gì khi nàng xuất hiện, bởi vì bọn họ không nhìn thấy nàng.
- Sao cô lại tới đây?
Trần Cảnh không mở mắt ra, nhưng tất cả mọi chuyện trong thành Bá Lăng đều hiện lên trong đầu hắn. Lúc này hắn tựa như một con nhện đã ngồi ổn định trong mạng nhện do tín ngưỡng nguyện lực đan xen cùng thần niệm tạo thành.
Hư Linh trầm mặc, nhất thời không biết trả lời ra sao. Năm đó, trước khi theo Tần Thành Hoàng đi xuống Âm phủ, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hấp thu một chút dương khí mãnh liệt từ lôi kiếp để có thể trở thành quỷ tiên. Mà sau khi xuống Âm phủ rồi, không chỉ có Trần Cảnh cảm thấy nàng thay đổi, chính nàng cũng cảm thấy nhất định mình không thể là một sinh linh bình thường. Đột nhiên nàng biết được rất nhiều thứ, nhưng những ký ức then chốt lại không chút khôi phục.
- Ta đến xem thử.
Hư Linh trả lời. Trong mắt người khác, nàng thần bí mờ ảo, như một đám khói mờ không thể nắm bắt được. Nhưng đối với Trần Cảnh, cảm giác này chỉ phớt qua, nhạt hơn nhiều. Phần lớn người khác đều cho rằng Hư Linh là thị linh của Trần Cảnh, nhưng hắn chưa từng nghĩ như vậy qua, chỉ luôn đối xử với nàng như bằng hữu. Về phần trong lòng Hư Linh nghĩ thế nào, hắn chưa từng nghĩ tới.
- Cô nhìn thấy gì?
- Ta nhìn thấy trời đất là bếp lò, chúng sinh là đồng, âm dương là than, tạo hóa là người đốt lò.
Trần Cảnh mở mắt ra, nhìn chằm chằm Hư Linh. Rồi hắn nhịn không mà thở dài:
- Chúng ta có thể thay đổi được gì không?
- Chúng ta không thể thay đổi được gì cả.
Hư Linh đáp lời.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi. Chỉ cần chúng sinh còn tồn tại trong trời đất này, cho dù có là thần hay là tiên, hoặc đã thành vong hồn hay oán linh, thì đều không thể thoát khỏi cái câu chúng sinh là đồng kia được.
Mọi người trong thành đều ngẩng đầu nhìn, vừa làm việc vừa nhìn. Từ trong mắt họ, hắn có thể nhìn thấy một loại ánh mắt gọi là hy vọng.
- Tuy rằng không thay đổi được gì, nhưng ta vẫn muốn làm, bởi vì ta là hy vọng duy nhất của bọn họ. Mấy ngày nay, ta nhớ khi lão kiếm khách đưa ta đi cùng, đã từng nói: "Có những lúc, không phải chúng ta sống vì bản thân, mà nỗ lực là vì những ánh mắt đang chăm chú nhìn vào chúng ta." Không biết cô có biết đến hay đã từng gặp qua cái cảm giác này chưa? Trước kia, cho dù ta vừa được thần vị Hà Bá đã phải chiến đấu với Hà Bá Ác Long hạp, thì đó cũng chỉ vì tính mạng ta bị uy hiếp. Nhưng lần này lại khác, ta có thể rời khỏi nơi này giống như Nạp Lan Vương và Thành Hoàng Chung Ly, ta cũng nghĩ mình sẽ làm vậy. Nhưng cuối cùng ta vẫn ở lại. Bởi nếu ta đi rồi, thì đó chính là tự tay ta đã bóp chết mười vạn sinh linh, là chính ta đã thổi tắt ngọn lửa hy vọng duy nhất của bọn họ.
Hư Linh lẳng lặng nghe. Nhìn Trần Cảnh, rốt cuộc nàng đã biết cảm giác khác người trên người hắn là gì. Loại cảm giác đó vẫn rất mông lung, không rõ ràng, nhưng đến hôm nay thì nàng đã thật sự cảm nhận được Trần Cảnh khác những người tu hành khác.
Trần Cảnh lại nhắm mắt lại, nói:
- Cho dù là tiên hay là thần, hay chỉ là sinh linh bình thường, thì đều có lòng kính nể, kính nể đối với trời đất sinh dưỡng chúng ta. Cho dù là tiên hay là thần, hay chỉ là sinh linh bình thường, thì đều có lòng thương hại, thương hại những người nhỏ yếu cần được giúp đỡ.
Hư Linh trầm mặc không nói, cũng không ai biết nàng đang nghĩ gì. Đúng lúc này, đài tế đã được dựng xong, bốn phía dưới đài tế chi chít người đứng, im lặng ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh.
Trần Cảnh đứng yên trên không nhìn tòa thành đầy kín người, trên thân hắn phát sáng, trở thành nguồn sáng duy nhất trong mảnh trời đất đen tối này.
Thành thủ khu Nam Nghiêm Trọng bày hương án trên bàn. Chỉ nhìn thấy ông ta cúi người thật sâu, miệng khấn:
- Trời đất mịt mờ, thần vứt bỏ Bá Lăng, hai mười vạn sinh linh mất đi sinh cơ, hai mươi vạn cô hồn không có chỗ về. Nay có thần sông Kinh Hà Trần Cảnh nguyện bảo hộ Bá Lăng. Hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn thờ phụng. Nếu làm trái lời nguyện này, sẽ mãi đọa dưới địa ngục, nhận vô tận hình phạt.
Tiếng nói của Nghiêm Trọng vang khắp mọi ngóc ngách trong thành. Ông ta vừa dứt, toàn bộ người trong thành đồng loạt hô lớn:
- Trời đất mịt mờ, thần vứt bỏ Bá Lăng, hai mười vạn sinh linh mất đi sinh cơ, hai mươi vạn cô hồn không có chỗ về. Nay có thần sông Kinh Hà Trần Cảnh nguyện bảo hộ Bá Lăng. Hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn thờ phụng. Nếu làm trái lời nguyện này, sẽ mãi đọa dưới địa ngục, nhận vô tận hình phạt.
Hư Linh chợt thấy hoảng hốt, cảm nhận được một sự nguy hiểm khó giải thích được. Âm thanh phát ra từ tận đáy lòng của hai mươi vạn sinh linh này hội tụ lại với nhau, như hình thành một cơn sóng dữ vô hình, từ bốn phương tám hướng tràn lan đến. Mà ngay chính giữa của con sóng đó, là Trần Cảnh.
Âm thanh vừa vang lên, trong nháy mắt đài tế được dựng bằng gỗ bình thường đến không thể bình thường hơn như bốc lên một ngọn lửa. Ngọn lửa vô hình vô chất, nhưng lại bám vào đài tế mà bốc cháy. Đương nhiên người thường không thể nhìn thấy, cho dù bốn vị thành thủ cũng không nhìn thấy, nhưng Hư Linh đứng trên không trung cách xa khỏi trung tâm thành lại nhìn thấy. Nàng không chút nghi ngờ rằng vừa rồi nếu mình không nhanh chóng rời đi, chắc chắn đã bị ngọn lửa kia thiêu cháy rồi. Tuy sẽ không đến mức hồn phách tan biến, nhưng nàng cũng không muốn hứng chịu cảm giác đau đớn của lửa thiêu.
- Đây là ngọn lửa nguyện lực, có thể thiêu đốt hết thảy tà linh.
Trong lòng nàng đột nhiên như hiểu rõ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ngọn lửa nguyện lực, trước đây cũng chỉ nghe nói mà chưa từng gặp qua.
Ngay khi âm thanh giảm xuống, thành thủ khu Tây cúi đầu sâu xuống, lớn tiếng khấn:
- Nhật nguyện sáng tỏ, âm tà hiện thế. Bá Lăng không chỗ dựa, sinh hồn không chỗ về, nay thần sông Kinh Hà Trần Cảnh nguyện bảo hộ Bá Lăng. Hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn thờ phụng người. Nếu làm trái lời nguyện này, sẽ mãi đọa dưới địa ngục, nhận vô tận hình phạt.
Ông ta nói xong, toàn bộ mọi người trong thành lại niệm lên lần nữa. Trong mắt Hư Linh, ngọn lửa trên đài tế bằng gỗ càng hừng hực. Lấy đài tế làm trung tâm, toàn bộ hắc ám trong không gian này đã bị dạt ra xung quanh.
Toàn thành quỳ lạy, cùng niệm thêm ba lần nữa. Sau đó thành thủ khu Bắc lại cúi thấp đầu, khấn:
- Chư thiên tinh quân, tiên thần khắp trời. Hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng đã khẩn cầu trong ba năm, mỗi đêm đều cầu xin, chỉ xin tà linh đừng diệt thành. Bá Lăng tội gì? Nay thần sông Kinh Hà Trần Cảnh nguyện bảo hộ Bá Lăng. Hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng nguyện đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn thờ phụng người. Nếu làm trái lời nguyện này, sẽ mãi đọa dưới địa ngục, nhận vô tận hình phạt.
Hai mươi vạn người khắp thành lại khấn niệm thêm ba lần, ngọn lửa trên đài tế điên cuồng thiêu đốt. Phía trên ngọn lửa là Trần Cảnh. Lúc này hắn đang nhắm mắt, tựa như nghe được một khúc nhạc tuyệt vời, lại như cảm thụ điều gì đó.
Thành thủ khu Đông lại cúi sát đầu xuống, lớn tiếng khấn nguyện:
- Trời đất mịt mờ, thần vứt bỏ Bá Lăng, hai mười vạn sinh linh mất đi sinh cơ, hai mươi vạn cô hồn không chỗ về. Nhật nguyện sáng tỏ, âm tà hiện thế. Bá Lăng không chỗ dựa, sinh hồn không chỗ về. Chư thiên tinh quân, tiên thần khắp trời. Hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng khẩn cầu, nguyện thờ phụng thần sông Kinh Hà Trần Cảnh làm thần linh suốt kiếp.
Toàn bộ người trong thành Bá Lăng lại cùng khấn niệm câu này. Ngọn lửa trên đài tế đột nhiên bốc lên, bao trùm toàn bộ Trần Cảnh vào bên trong. Đồng thời cũng lúc đó, ngọn lửa trên đài tế trong thành Bá Lăng bắt đầu lan tràn ra bốn phương tám hướng. Vật dẫn của ngọn lửa không phải mặt đất, không phải linh khí, mà là từng người đang cúi lạy trên mặt đất. Trên thân mỗi người đều như có một ngọn lửa vô hình bốc cháy, nhưng bọn họ lại như không hay biết gì.
Hư Linh lại lùi lại phía sau, mãi đến khi đứng sát cạnh rìa thành Bá Lăng mới ngừng lại. Nàng cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm trong ngọn lửa nguyện lực kia. Mà bản thân nàng cũng tin rằng, cho dù Thành Hoàng tòa thành này cũng không cách nào chống lại được ngọn lửa nguyện lực kia. Bởi vì đó là do Trần Cảnh đốt, ngoại trừ Trần Cảnh ra, bất luận thần linh nào tiến vào thành đều sẽ gặp phải nguy hiểm cả.
- Có lẽ, có thể khu trục oán linh cõi âm kia đi.
Không ai biết rõ sự cường đại của cái khí tức trong Minh phủ của miếu Thành Hoàng hơn nàng cả. Lúc chưa vào thành, nàng đã xác định toàn bộ người trong thành này đều không thể sống được rồi. Nàng nhìn ra được, người trong thành đã nhiễm phải khí tức âm tà, cho dù có rời khỏi tòa thành này được, thì cũng đều sẽ hóa thành ác linh.
Hư Linh nghĩ tới đây, lại nhìn Trần Cảnh trên đài tế, phát hiện hắn đã đứng dậy. Hắn đứng trong ngọn lửa nguyện lực hừng hực kia, lại dường như đã hòa làm một với ngọn lửa này.
Hắn nhìn đầy người quỳ lạy trên mặt đất, sau một lúc bèn chậm rãi nói:
- Ta vốn là người phàm, ngẫu nhiên thành thần linh, tiềm tu tại sông Kinh Hà, không cầu thông thiên triệt địa, chỉ cầu thanh tĩnh tự tại. Nhưng có người khẩn cầu ta ở Tú Xuân loan, tế ta ở Bá Lăng, lấy sinh mạng thỉnh về, nên ta không thể cự tuyệt. Trước miếu Hà Bá Tú Xuân loan sông Kinh Hà, ta đã từng nói, người nào uống nước sông Kinh Hà đều được ta che chở. Nay lại nói thêm một lời nữa: Phàm là người tế ta, đều sẽ được ta che chở.
Giọng nói cũng Trần Cảnh vang khắp hư không, tuy âm điệu không cao, nhưng lại như không bị không gian hạn chế, xuyên thấu qua cả mảnh không gian đen tối của thành Bá Lăng, truyền đi cực xa.
* * *
Nạp Lan Vương vẫn chưa đi xa, mà chỉ đứng ở đám mây bên ngoài thành Bá Lăng. Nếu nhìn kỹ vào đôi mắt lóng láng ánh sáng bạc của gã, có thể phát hiện có hai điểm sáng như hai cái bánh xe nhỏ màu bạc, thu hết cả thành Bá Lăng vào trong đáy mắt. Lúc này nghe Trần Cảnh nói vậy, gã cười lạnh một tiếng, rồi nói với Thành Hoàng Chung Ly đứng bên cạnh:
- Một Hà Bá nho nhỏ, lại có khẩu khí muốn nuốt cả trời. Lẽ nào hắn muốn trở thành vương của cả vạn thần hay sao?
Thành Hoàng Chung Ly chỉ lẳng lặng đứng đó, trầm mặc không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nạp Lan Vương nghiêng đầu nhìn ngó, cười nói:
- Ngươi cho là hắn cứu ngươi sao? Ha ha, chẳng qua chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi. Coi như hắn không ra tay, ta cũng sẽ xuất thủ, huống chi tự ngươi cũng có thể thoát được.
Thành Hoàng Chung Ly trầm mặc đáp:
- Nói thế nào đi nữa, thì hắn cũng đã ra tay rồi. Cho dù xuất phát từ mục đích nào thì ta cũng đã nhận trợ giúp của hắn. Có lấy lí do gì thoái thác cũng không phủ nhận được sự thật này.
Nạp Lan vương có chút ngoài ý muốn, lại lần nữa nghiêng đầu nhìn Thành Hoàng Chung Ly, cười cười. Gã cũng không đề cập chuyện này nữa, mà chỉ hỏi:
- Chắc hẳn ngươi cũng thấy trong Minh phủ* Thành Hoàng có gì đi?
(Minh phủ: phủ đệ không ở trên mặt đất mà ở cõi U Minh, ở dưới Âm phủ)
-----oo0oo-----
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Đình
Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Hoàng Đình - Thân Vẫn Chỉ Tiêm
https://isach.info/story.php?story=hoang_dinh__than_van_chi_tiem