Vũ Toái Hư Không epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 145: Ngày Thần Diệt
rầm Côn còn đang suy nghĩ xem chính mình đã đắc tội với ai, đầu ngón tay Bạch Tiên Nhi đã đâm sát tới mí mắt. Hai trận gió sắc bén quét đến làm đau nhức mí mắt hắn.
Hừ, ngươi ra tay thật là cay độc. Tay trái Trầm Côn gạt hai tay Bạch Tiên Nhi ra, tay phải vung lên, xuất ra Lôi Đình Trảm bắn về phía cằm Bạch Tiên Nhi, híp mắt cười nói:
- Mỹ nữ, chớ vội động thủ, trước tiên hãy nói cho rõ ràng một chút. Cuối cùng là ta đắc đắc tội với ai, đến cả tướng quân của Nam Lâm cũng phải ra tay?
- Ai da! Hoà thượng đệ đệ xuống tay thực nhẫn tâm. Nếu mà trúng phải chiêu này của ngươi, tỷ tỷ này đã không còn xinh đẹp nữa đâu.
Bạch Tiên Nhi bỗng nhiên cúi đầu, ánh mắt chuyển thành xanh biếc, miệng duỗi thẳng biến thành miệng một con rắn dữ tợn. Sau đó nàng há to miệng nuốt lấy linh phù. Chứng kiến chiêu này, Trầm Côn ngẩn người ngây dại.
Chiêu này là ' Ngự Thú Tâm Kinh' chính là bí pháp Kình Thôn Thức, nguyên lý cơ bản chính là biến thành yêu thú, nuốt sạch binh khí của đối thủ. Bí pháp này là ngày hôm trước Lý Cuồng Phong đã truyền thụ cho Trầm Côn, lúc này Bạch Tiên Nhi thi triển bí pháp này không biết là có quan hệ gì với Lý Cuồng Phong?
Hai con mắt híp của Trầm Côn sáng rực hẳn lên:
- Mỹ nữ, có lẽ chúng ta đều là đồng môn, cùng từ chỗ Đại Thủy Trùng nhỉ.
Nói xong, hắn lợi dụng lúc Bạch Tiên Nhi đang nuốt linh phù, đồng thời cũng thi triển Kình Thôn Thức. Nhưng mà không phải hắn biến thành rắn, mà là sói.
- Kình Thôn Thức?
Bạch Tiên Nhi ngạc nhiên nói:
- Lý Cuồng Phong là thế nào với ngươi?
- Ngươi cứ nói đi.
Tuy rằng Lý Cuồng Phong đã dặn qua, tuyệt đối không thể tiết lộ quan hệ giữa Trầm Côn và hắn. Nhưng giờ khắc này, cũng chỉ có danh hào Lý Cuồng Phong mới có thể nói chuyện được với Bạch Tiên Nhi. Trầm Côn thật thà nói:
- Một chiêu này của ta chính là do Lý Cuồng Phong truyền dạy, như vậy có được coi là đồ đệ của hắn không?
- Ai da, thì ra là Đại Thuỷ Trùng Long Vương Miếu.
Bạch Tiên Nhi quả nhiên thu tay lại, cười nói:
- Ta gọi ngươi một tiếng tiểu sư đệ. Nhưng mà tỷ tỷ có điều kỳ quái, ngươi là dược tề sư (người chế thuốc), tại sao lúc vừa rồi lại xuất ra linh phù, lại còn bái Lý Cuồng Phong làm vi sư?
Thì ra Bạch Tiên Nhi là đồ đệ của Lý Cuồng Phong. Trầm Côn nhẹ nhàng thở phào, cười nói:
- Hắc hắc, ta sẽ gọi ngươi là Tiên Nhi sư tỷ. Nhưng mà sư tỷ cũng thật là biết nói đùa, ta lúc nào trở thành dược tề sư?
Bạch Tiên Nhi cười duyên một tiếng:
- Tiểu sư đệ, ngươi là một trong ba đại tề dược sư vang danh đại lục, còn không thừa nhận sao?
- Chờ một chút.
Trầm Côn dường như minh bạch ra điều gì đó, bật cười nói:
- Người ngươi cần giết là Hoài Tâm?
- Ngươi không phải là Hoài Tâm sao?
Bạch Tiên Nhi cũng ngây ngẩn cả người.
- A di đà Phật.
Trầm Côn chỉ vào cái đầu trọc của mình:
- Tất cả hoà thượng đều là Hoài Tâm sao?
Đang nói, một đống thịt tròn vo chạy tới từ phía sau quân đội của Ca Thư Tình, vừa chạy vừa hét:
- Đừng đánh, đừng đánh. Đây chính là thiếu gia của ta.
Người tới chính là A Phúc, hắn ướt đẫm mồ hôi lăn đến dưới chân Trầm Côn, ôm đùi Trầm Côn hét lớn:
- Đại thiếu gia, người bị Hoàng Hành đánh bay đi, A Phúc còn tưởng người đã bị chết rồi. Mấy hôm trước sau khi chạy lạc, A Phúc vừa gặp hai vị đại nhân vật, thỉnh nhờ bọn hắn đến báo thù cho người a.
"..."
Một hồi hiểu nhầm.
Biết được Hoài Tâm đã bị Trầm Côn giết chết, Bạch Tiên Nhi cười hì hì xin lỗi. Sau đó dùng danh phận tỷ tỷ của Trầm Côn, thoải mái đi vào trong quân doanh.
Ca Thư Tình cũng đi theo vào trong. Nhưng mà nàng biết vừa rồi mình mắng nhầm người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, luôn luôn cúi đầu ngượng ngùng, không còn dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng lúc nãy.
Lúc ngồi xuống trong trướng bồng, Bạch Tiên Nhi tươi cười nói:
- Tiểu sư đệ của ta, vừa rồi ta thực sự xin lỗi ngươi. Ta cũng không muốn nói nhiều, coi như là ta thiếu ngươi một cái nhân tình.
Nàng thay đổi lời nói:
- Đúng rồi, sư phụ của ta đâu. Lão nhân gia không ở Xích Tiêu thành sao?
- Bạch Tiên Nhi, bây giờ không phải là lúc ôn lại chuyện xưa.
Ca Thư Tình lạnh lùng nói xen vào:
- Lấy đại sự làm trọng. Nếu nơi này do sư đệ của ngươi làm chủ, thì mau nói rõ ý đồ đến đây của chúng ta đi.
- Đúng vậy, trước tiên hãy nói đến chính sự.
Trầm Côn cũng không muốn nhắc tới Lý Cuồng Phong, cười hì hì nhìn Ca Thư Tình một ánh mắt cảm kích. Không muốn đối diện với ánh mắt của Trầm Côn, khuôn mặt Ca Thư Tình lập tức ửng đỏ, vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói:
- Đừng nhìn ta như thế, ta vừa rồi hiểu nhầm đối với ngươi, ta nhận sai không được sao? (Bánh bao: Làm một quả tán tỉnh a)
Tiểu nha đầu cũng biết xấu hổ. Trầm Côn nhịn cười, sau đó hắn cúi đầu, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, cười nói:
- Hai vị mỹ nữ cũng là vì phần mộ tổ tiên của Vương gia mà tới à? Không nên phủ nhận, ta không tin A Phúc chỉ nói mấy câu mà có thể khiến các ngươi tới giết Hoành Hành cùng với Hoài Tâm. Đó chỉ là cái cớ để các ngươi tới đúng không?
- Đúng vậy.
Bạch Tiên Nhi thẳng thắn thừa nhận:
- Tỷ tỷ chính là danh chính ngôn thuận lấy cớ. Bằng không, chỉ có kẻ ngốc mới vì ngươi mà đắc tội với Thiên Cơ môn.
Nói xong, nàng chỉ vào Ca Thư Tình:
- Tiểu muội muội này cũng vì phần mổ tổ tiên của vương gia mà tới. Lúc chúng ta gặp nhau, nể mặt trưởng bối, liền tạm thời liên thủ.
- Trầm huynh, vừa rồi đã đắc tội.
Ca Thư Tình tiếp tục xin lỗi.
- Không sao, không sao.
Trầm Côn tủm tỉm cười nói:
- Nếu là vì phần mộ tổ tiên vương gia mà tới, vậy phải làm sao để phát hiện ra phần mộ tổ tiên vương gia? Sau khi hoàn thành, chúng ta sẽ thế nào? Ba người chúng ta được chia đều công lao?
- Sư đệ thật sảng khoái, nhưng mà.
Bạch Tiên Nhi tiến đến bên cạnh Trầm Côn, hà vào lỗ tai hắn một ít ngụm khí (DG: Sắc dụ?):
- Tỷ tỷ nói sự thật, sư đệ cũng không nên tức giận a. Ngươi xem, ta cùng với Ca Thư tiểu muội muội đại biểu cho hai đại truyền thuyết, nếu để cho hai đại truyền thuyết cùng với một tiểu nhân vật như ngươi mà chia đều bảo vật, lời này thật không thể có một chút công đạo nào a.
- Vậy ý của sư tỷ là...?
- Phần mộ tổ tiên vương gia có tộng cộng bảy bảo vật. Ta cùng với Ca Thư tình mỗi người ba thứ, bảo vật cuối cùng là của ngươi.
Bạch Tiên Nhi cười nói.
Trầm Côn đứng bật dậy. Không phải là hắn tức giận việc hai đại truyền thuyết lấy được nhiều hơn mình. Khả dĩ là Trầm Côn phát hiện ra phần mộ đó lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu hắn biết, phần mộ tổ tiên vương gia có đến bảy bảo vật.
- Không nên kích động.
Bạch Tiên Nhi còn tưởng là Trầm Côn không hài lòng, vội cười nói:
- Chúng ta muốn lấy được nhiều, tất nhiên là sẽ phải gánh vách càng nhiều mạo hiểm. Chốt lại một câu, đồng ý theo bố trí của tỷ tỷ, tỷ tỷ cùng với Ca Thư Tình liền trừ sạch đám khói độc xung quanh phần mộ đó.
Lại là một thông tin động trời.
- Bộp, bộp!
Trầm Côn vỗ vỗ tay:
- Không hổ là hai đại truyền thuyết, chẳng những biết phần mộ tổ tiên có những báu vật gì, mà còn có bản lĩnh hoá giải đám khí độc mà Hoài Tâm không thể làm được. Vậy ta còn có gì để nói nữa.
Bỗng nhiên, hắn cúi đầu khom lưng cười:
- Cho ta thêm một chút lời, dù nhiều ít để cho ta kiếm thêm đi.
"..."
- Hai vị tại sao không nói? Không đồng ý đúng không?
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Như vậy cũng là tốt lắm rồi. Ta chỉ cần một bảo vật, nhưng mà sau khi bảo vật xuất hiện, ta là người được chọn đầu tiên.
Chọn đầu tiên, nghĩa là có thể lấy được bảo vật đáng giá nhất, Trầm Côn cho rằng đó mới là mua bán có lời. Vừa nghe những lời này, Bạch Tiên Nhi cùng với Ca Thư Tình nhất thời ngây người:
- Tiểu sư đệ, chọn trước chọn sau có gì khác nhau chứ? Ai da, ngươi còn không biết bảo vật trong phần mộ đó là những gì à?
Trầm Côn xấu hổ nở nụ cười.
- Tiểu sư đệ của ta à.
Vẻ mặt Bạch Tiên nhi bị bộ dáng của hắn đả bại, buông tay nói:
- Được rồi, ta nói với ngươi về sự tình phần mộ tổ tiên, sự tình này từ thời ngày thần diệt năm ngoái.
- Bạch Tiên Nhi, để cho ta nói.
Vẻ mặt bất hảo nhìn sang Trầm Côn, Ca Thư Tình bỗng nhiên nàng xen vào nói:
- Nhìn sắc mặt của Trầm huynh, dường như ngay cả ngày thần diệt cũng không biết đâu.
Thần Diệt Nhật?
Ca Thư Tình chậm rãi nói:
- Từ xưa đến nay, Cửu Châu xuất hiện vô số cường giả. Trong đó có một người cả đời oanh liệt, sau khi chết có thể lưu danh bách thế, hoặc để tiếng xấu muôn đời. Những cường giả này lúc đó nổi tiếng nhất, có nhiểu ảnh hưởng đến tận đời sau. Tất cả đều cho rằng những người này có năng lực, phi thăng trở thành thần tiên, chỉ là bọn hắn không nắm lấy được cơ hội mà thôi. Cho nên, một nhóm người này được gọi là giả thần. Giả thần tuy rằng đã chết rồi, nhưng cũng để lại một chút di tích. Trầm huynh cũng có thể rất quen thuộc các danh tự này...
Ca Thư Tình tiếp tục nói:
- Ví dụ như, đài Thú Tôn ở đại Triệu vương triều, Ngũ hổ thần tướng Tây Hán Quốc Bái Tương. Còn có phần mộ Liệt Thiên Võ Hoàng Vương Mãng, Trung Châu Đường quốc Lăng Yên Các.
Liệt kê hơn mười tên, Ca Thư Tình lại nói:
- Tuyệt đại đa số di tích giả thần này đều là vô dụng. Nhưng cũng có một vài di tích vô giá.
Trầm Côn cảm nhận sâu sắc gật gật đầu, ít nhất chính là linh hồn đài Thú Tôn Lý Mục, mình có thể mang cho một người Vũ Hồn hoàn toàn mới.
Chậm đã!
Linh quang Trầm Côn chợt hiện ra, thốt lên:
- Ý của ngươi là trong di tích của giả thần có bảo tồn linh hồn giả thần.
- Đúng vậy, dường như mỗi di tích giả thần đều bảo tồn một linh hồn giả thần.
Ca Thư Tình chỉ về phần mộ xa xa:
- Cũng như ngươi đã biết đài Thú Tôn có bảo tồn linh hồn Lý Mục. Phần mộ tổ tiên Vương gia này cũng là một di tích giả thần tên là Độc Cốt Động.
- Độc Cốt Động? Nó bảo vệ linh hồn của ai?
Trầm Côn cau mày nói:
- Theo ta được biết, chỉ có phần mộ của Vương Kiêu cùng Vương Mãng có chôn quần áo cùng với bảo vật. Tiếp tục nói cho ngươi biết một bí mật, hài cốt thê tử của Vương Kiêu là Đỗ Nguyệt Nhi cũng chôn ở chỗ này. Nhưng mà Đỗ Nguyệt Nhi dường như không đủ cấp bấc của giả thần.
- Đỗ Nguyệt Nhi đương nhiên là không xứng làm giả thần.
Ca Thư Tình cất cao giọng nói:
- Ngươi giải thích về Độc Phật Huyền Si thế nào đây? Ngày xưa, Thất Lang Dương gia đã giết chết rất nhiều võ giả vô song, chỉ cách Thiên Môn có một bước. Nhưng mà Độc Phật chỉ với một lọ độc dược giết chết hắn. Vậy theo ngươi, Độc Phật Huyền Si có đủ tư cách làm giả thần hay không?
- Linh hồn của độc cốt trong động là của Độc Phật Huyền Si?
Đôi mắt híp của Trầm Côn phát ra một ánh sáng tham lam đáng sợ!
Gần đây, Trầm Côn đã dính phải thực cốt tán, cần gấp một dược tề sư. Hiện giờ linh hồn Độc Phật Huyền Si ở cách đây khoảng mười dặm, nếu hắn có thể thu phục Huyền Si làmVũ Hồn thì đừng nói thức cốt tán, mà phóng mắt toàn bộ Cửu Châu, liệu ai còn có tài năng hạ độc được trên người Trầm Côn. Nghe tên Vũ Hồn Huyền Si, cơ bản chính là giống như bách độc bất xâm.
Mà nhìn nói xa xa, mỗi một di tích giả thần đều có một linh hồn cường đại. Đây là bao nhiêu siêu cấp Vũ Hồn đây? Hắn chỉ mới tu luyện đến Hồn Kinh cấp ba, sau này nhất định sẽ phải tìm nhiều hồn xác, sẽ có rất nhiều siêu cấp Vũ Hồn đây.
Nghĩ đến đây, trái tim Trầm Côn bắt đầu nhảy loạn.
- Tiểu sư đệ, nghĩ gì thế?
Bạch Tiên Nhi bị quang mang trong mắt Trầm Côn doạ cho nhíu lại, trong lòng phát run. Đôi mắt híp của tặc hoà thượng này thật đáng sợ, ánh mắt đó rõ ràng có thể ăn thịt người.
- Không có gì, ta chỉ là quá kích động. Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng mới biết phần mộ đó là có cái gì.
Trầm Côn cười hắc hắc:
- Ca Thư tiểu thư, làm phiền ngươi tiếp tục, ngày thần diệt là chuyện gì xảy ra?
- Ngày thần diệt chính là ba ngày trong tháng chạp năm ngoái.
Ca Thư Tình chậm rãi nói:
- Vốn là linh hồn giả thần được bảo vệ trong di tích, không ai có thể thương tổn, hoặc là lợi dụng bọn họ. Nhưng mà ba ngày đầu tháng chạp năm ngoái, chí ít có năm di tích giả thần bị công kích bất ngờ. Nổi bật chính là đài Thú Tôn ở đại Triệu vương triều cùng với thành Xuất Vân Hải bị rất nhiều giả thần công kích, di tích bị huỷ, cho nên gọi là ngày thần diệt.
- Ba ngày đầu tháng chạp, ngày thần diệt.
Trầm Côn nhớ đến hắc kỵ sĩ.
- Biết ai là hung thủ phá huỷ di tích không?
- Không ai có thể tra ra.
Ca Thư Tình bất đắc dĩ thở dài:
- Chỉ có thể xác định một điều chính là hung thủ phi thường cường đại, ít nhất cũng sánh ngang với cha ta. Mà mỗi di thích giả thần, đều bị bọn hắn làm cho vỡ vụn thành bảy khối.
- Nga.
Trầm Côn nhẹ nhàng thở ra, không biết hung thủ là tốt rồi. Bởi vì có rất nhiều dấu biết rõ ràng, một trong những người phá huỷ di tích là Cửu Châu Trầm Côn.
- Ca Thư tiểu thư, sau đó thì sao?
- Sau khi di tích bị phá huỷ, linh hồn giả thần bên trong cũng mất đi, trở thành cô hồn dã quỷ bị người ta lợi dụng. Mà lực lượng của bọn hắn cũng phát tiết ra, có thể làm cho người ta có những biến hoá phi thường kỳ diệu.
- Cái này ta hiểu.
Trầm Côn nói:
- Giống như đài Thú Tôn, nó bị phá hủy thành bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên, mỗi khối đều có thể khiến cho người ta thăng cấp.
Còn một câu không nói ra, đó là chỉ cần tập hợp đủ sáu khối Hải Nạp Bách Xuyên, là có thể gọi về linh hồn Lý Mục.
- Không sai, đặc điểm của các khối đá đài Thú Tôn, chính là làm cho người ta thăng cấp. Mà Độc Phật Huyền Si Độc Cốt Động...
Ca Thư Tình không hiểu tại sao bỗng nhiên thở dài:
- Các mảnh nhỏ của Độc Cốt Động có hai tác dụng. Thứ nhất là giúp dược tề sư thăng cấp. Thứ hai, Độc Phật tuy rằng nổi danh sử dụng độc, nhưng từ xưa đến này là một trong những dược tề sư mạnh nhất. Vì vậy các mảnh nhỏ linh hồn của hắn có thể dùng để cứu người, gọi là Phục Hoạt Thạch (Đá hồi sinh)
Nói xong, Ca Thư Tình lấy từ trong lòng ngực một khối đá vụn màu vàng, để trước mặt Trầm Côn:
- Đây là một trong bảy khối Phục Hoạt Thạch.
- Nó không phải là ở trong phần mộ sao? Làm sao ngươi có được?
Trầm Côn cả kinh nói.
Hắn chợt hiểu rõ: Sở dĩ phần mộ Vương gia lưu truyền tin tức bảo bối, chính là vì một dược tề sư đột nhiên thăng cấp Lam Nguyên. Là do dược tề đó lấy được khối Phục Hoạt Thạch.
Quả nhiên, Ca Thư Tình cười nói:
- Tiểu muội bất tài, đã giết chết tên dược tề sư tà ác này. Sau đó mới biết được trong lúc Độc Cốt Động bị huỷ, tên dược tề sư này ở gần đó, vô tình có được một khối Phục Hoạt Thạch.
- Hắc hắc, truyền thuyết tại thành Xích Tiêu, một dược tề sư bị thần bí cao thủ thủ tiêu, thì ra là Ca Thư tiểu thư a.
Trầm Côn không khỏi liếc nhìn Ca Thư Tình vài lần. Dược tề sư kia chính là Lam Nguyên Vũ tông, Ca Thư Tình dễ dàng thủ tiêu hắn, ít nhất nàng cũng có cấp bậc Lam Nguyên Vũ tông.
Đồng dạng, Bạch Tiên Nhi cùng với Ca Thư Tình ngang vai ngang vế, thực lực cũng có thể là Lam Nguyên Vũ tông.
- Hô.
Hoàn hảo là bần tăng có danh phận đồng môn tỷ đệ. Nếu không, vừa rồi bần tăng đã bị phơi thây tại chỗ.
- Tiểu sư đệ, hiện tại ngươi đã biết rõ vì sao? Bên trong phần mộ vương gia là sáu khối Phục Hoạt Thạch, ngươi chọn trước hay sau thì đều là giống nhau.
Bạch Tiên Nhi cười nói:
- Nhưng mà tỷ tỷ cũng không hề bạc đãi sư đệ. Cứ như thế này đi, sau khi chuyện này thành công, ta cùng Thư Ca Tình mỗi người ba khối Phục Hoạt Thạch, còn đồ vật khác, toàn bộ đều thuộc về ngươi. Ngươi thấy sao?
Trầm Côn ai oán thở dài:
- Mỹ nữ sư tỷ, ngươi không thể thêm một chút sao? (DG: Lại giở trò miệng lưỡi chợ búa)
Đã biết được linh hồn Độc Phật ở phụ cận, lại biết được manh mối quan trọng của ngày thần diệt, tâm tình Trầm Côn rất tốt, ước định sáng mai liền đến phần mộ đó. Hắn liền tự mình dẫn hai người đi nghỉ ngơi.
Trở lại trướng bồng, khoé miệng Trầm Côn vẫn còn hiện lên một nụ cười:
- Mỹ nữ lão sư, lần này kiếm được thật lớn. Ha ha, ngày thần diệt, ít nhất năm giả thần xuất thế, bần tăng nếu đem bọn họ tất cả thu thập lại, có năm Vũ Hồn thay nhau trên mình. Mỹ nữ lão sư, ngươi không có hứng thú?
A La ngồi ở ghế trên, hai tay chống cằm, tựa như đang suy nghĩ gì ậm ừ một tiếng.
- Ai da, không phải là không cẩn thận trông thấy ngươi đang tắm rửa sao?
Trầm Côn đột nhiên nhớ lại sự kiện kia, đỏ mặt ngồi xổm xuống, cười nói:
- Vừa rồi ta chưa nói xong, ngươi cũng không nghe được. Nhắc lại chuyện của hai mỹ nữ kia, ngươi phấnn chấn cái gì, ngươi có thể tạm hạ phấn khích xuống không, nghe ta nói đây.
- Trầm Côn, ngươi nói bọn hắn cần Phục Hoạt Thạch làm gì?
A La thật sự không có nghe Trầm Côn nói chuyện, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nghi ngờ nói:
- Phục Hoạt Thạch mặc dù là bảo bối, nhưng mà với bổn sự của Ca Thư Ứng Long cùng với Luyện Xích Hào, bọn hắn cần Phục Hoạt Thạch sao? Với bọn hắn, tất cả ta đều hiểu, hoàn toàn đã hiểu.
- Mỹ nữ, ngươi không thể thật sự nghe ta nói một chút sao?
Trầm Côn ai oán nói.
- Đừng nói nữa, ta có việc phải ra ngoài một chuyến, chậm nhất là sáng mai trở về. Trầm Côn, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, trước khi ta quay về, không được động thủ với bất kỳ một hoà thượng nào. Nói xong, A La như tia chớp ly khai lều trại.
Không thể động thủ với hoà thượng? Trầm Côn xoa xoa cái đầu trọc, rốt cuộc A La nghĩ ra cái gì? Nhắc đến hoà thượng, Trầm Côn chợt nhớ tới cái chết của Hoài Tâm. Hắn đi vào trướng bồng cất giữ thi thể của Hoài Tâm nghiên cứu một phen. Hoài Tâm là dược tề sư, trên thân thể có lẽ có thể lưu lại một chút manh mối trị liệu thực cốt tán gì đó. Đây chính là mục đích của Trầm Côn, nhưng mà hắn lắc qua lắc lại đến tận nửa đêm, cũng không phát hiện ra được chỗ nào đặc biệt, đành phải đem toàn bộ thi thể Hoài Tâm đem chôn cất.
- Chưa thể coi như xong, dù sao linh hồn Độc Phật Huyền Si cách đây cũng không xa, bần tăng đi tìm Huyền Si là được.
Nghĩ đến đây, Trầm Côn mang theo một cái bọc nhỏ, nhanh nhẹn đi đến trướng bồng đang giam cầm Hoàng Hành.
- Hoàng lão huynh, đã lâu không gặp.
Gân tay gân chân Hoàng Hành đều bị cắt đứt, bị một dây xích sắt lớn treo lên. Trên người hắn cũng không có hắc bào, lộ ra một thân hình sưng tấy, mưng mủ tanh tưởi.
- Ôi, thối muốn chết...
Trầm Côn ngồi đối diện với Hoàng Hành, bịt chặt cái mũi:
- Thiên Cơ môn các ngươi sao lại thế này? Vẻ mặt thì giống như cái bao tải, bộ dạng toàn thân thì mưng mủ.
- Thiên cơ bất khả lộ, tiết lộ thiên cơ quá nhiều sẽ bị thiên khiển.
Hoàng Hành bình thản mở ra một con mắt sưng phù:
- Trầm Côn, ta thay trời hành sự. Ngươi dám đả thương ta, sẽ bị thiên khiển. Cẩn thậnh bị cửu lôi oanh mà chết.
- Thiên khiển? Dừng lại, lúc này là ngươi chứ không phải ta.
Trầm Côn bĩu môi, lấy ra từ trong tay một bọc nhỏ:
- Được rồi, không nhắc chuyện này nữa. Ta biết, Thiên Cơ môn các ngươi tồn tại là nhờ có " Thiên mệnh cửu nhân".
- Ngươi biết dự ngôn của Thiên Cơ môn?
Hoành Hành ngẩn người.
- Không những biết, ta còn có được cái này.
Đồ vật này, chính là lúc Lăng Vân tông bị giết, Trầm Côn lấy được bản đồ vô danh. Vương Kiêu đã nói qua, tấm bản đồ này có dấu hiệu Khô Lâu, chứng tỏ sắp xuất thế một vị tà ác ma đầu. Đương nhiên, ma đầu kia có thể trở thành Vũ Hồn, vì thế Trầm Côn giữ lại tính mạng của Hoàng Hành, muốn hỏi rõ chỗ của tà ma này:
- Tướng quân giác tỉnh, lấy máu chỉ dẫn, tà ác dụ hoặc, sa vào ác ma, tái hiện trên nhân gian, phụng hành ý chỉ của thần...
Vừa nhìn thấy tấm bản đồ này, Hoành Hành lập tức đọc dự ngôn của Thiên Cơ môn - Tà Khúc Thiên. Sau đó hắn ngẩng đầu:
- Trầm Côn, đây chính là trọng bảo lưu truyền của Thiên Cơ môn chúng ta, tại sao lại ở trong tay ngươi?
- Lão huynh, ngươi không biết rằng tù binh không có tư cách hỏi như thế sao?
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ta có một giao dịch, chỉ cần ngươi nói cho ta biết linh hồn ác ma trong Tà Khúc Thiên ở nơi nào, ta liền tha cho ngươi. Ngoài ra, ta sẽ thu hồi ma pháp trên người của ngươi, cho ngươi trở thành một người bình thường.
- Ngươi cũng muốn tìm thiên mệnh cửu nhân?
Hoành Hành hừ lạnh một tiếng, mắng chửi:
- Trầm Côn, chỉ có Phong Thủy sư mới có tư cách nhìn được thiên mệnh. Ngươi dám tự tiện dò xét thiên mệnh, sẽ gặp phải thiên khiển.
- Thiên khiển, thiên khiển. Lão huynh ngươi đi tới đi lui cũng chỉ nói được câu này thôi sao?
Trầm Côn lắc đầu, nói:
- Ngươi bây giờ đang là tù binh, phải biết nghe lời. Hãy nói ra chân tướng của tấm bản đồ này, nếu không ta sẽ dùng đến nghiêm hình bức cung.
- Nghiêm hình?
Hoàng Hành cười lạnh lùng, hắn cúi đầu, nhìn ngực mình đang thối rữa.
- Ta lại còn sợ nghiêm hình bức cung sao? Trầm Côn, ngươi nhìn bên ngực trái của ta. Mười lăm năm trước, ta xem quả bói cha ta sẽ chết trong một chiến dịch. Ta đã cản trở, kết quả là ta đã xoay chuyển thiên mệnh bị thiên khiển " Độc Xà Phệ Tâm"...Ha ha, mười hai con độc xà, từng con từng con cắn xé, sau đó xuyên qua trái tim ta...
- Còn cánh tay trái của ta, ta coi quẻ xem cách trị liệu thương thế của một bằng hữu, đáng nhẽ ra hắn đã khỏi bệnh, nhưng ta lại làm cho hắn bị trọng thương mà chết. Ta đã bị thiên khiển suốt một năm, khung xương bị ăn mòn, khửu tay trái của ta từng ngày từng ngày thối rữa. Từng cơn đau hành hạ ta đến chết đi sống lại.
Một hồi giải thích từng vết thương trên người mình, cuối cùng Hoàng Hành cất tiếng cười to:
- Ngươi xem, trong thiên hạ này còn có nghiêm hình nào có thể tàn nhẫn, tàn khốc so với thiên khiển? Cả đời ta đã trải qua mười bảy lần thiên khiển, lại còn sợ nghiêm hình bức cung của ngươi?
- Tất cả những vết thương này đều do thiên khiển tạo thành?
Nhìn kỹ những vết thương trên người Hoàng Hành, Trầm Côn hoảng sợ phất hiện ra, phong thủy sư nhìn tuy phong quang, nhưng sau lưng gánh chịu thực lắm tội.
- Không sai, đây chính là do thiên khiển.
Hoành Hành cuồng tiếu nói:
- Trầm Côn, đến đây đi, dùng tất cả thủ đoạn của ngươi mà tra tấn ta cho tốt vào. Nhưng mà ngươi yên tâm, trước khi ta bị hành hạ tới chết, nhất định sẽ thêm một lần nghịch thiên, tiên đoán vận mệnh của ngươi, xe ngươi như thế nào mà lại dương dương tự đắc. Ta cần phải tận mắt thấy sau này ngươi sẽ bị chết như thế nào. (Bọn đả tự: Không giết được người khác, nhìn thấy người khác chết cũng tốt. DG: Cho nó xem cho nó thất vọng. Biên: Xem làm gì, mất hay).
Nói xong, con ngươi hắn biến mất, hai mắt biện thành một màu trắng như tuyết. Đồng thời quanh người xuất hiện một tầng hơi nước. Hắn thật sự muốn xem vận mệnh của Trầm Côn.
Vũ Toái Hư Không Vũ Toái Hư Không - Du Tạc Bao Tử Vũ Toái Hư Không