Chương 145: Tam Phái Hợp Lực..
ưới lệnh của nàng, tất cả đệ tử còn khả năng hành động của các Lăng Tiêu các gần như đều xông lên.
- Tỷ tỷ!
Hồ Mị Nhi quay đầu lại, giương mắt nhìn Hồ Kiều Nhi.
- Kiều Nhi, vũng nước đục này hay là chúng ta đừng nhúng vào nữa, ai biết được yêu thú đó còn lực đánh trả lại hay không, chi bằng chúng ta cứ lặng theo dõi diễn biến, xem người của Lăng Tiêu các…
- Câm mồm đi, đồ nhát gan!
Hồ Mị Nhi tức giận trợn mắt nhìn Long Tuấn.
Long Tuấn kinh ngạc.
Hồ Kiều Nhi gượng cười, liếc nhìn muội muội rồi lại nhìn sang Dương Khai bên đó, trong mắt hiện lên chút dịu dàng, rồi nàng lập tức hô lớn:
- Huyết Chiến bang hãy tiến lên trợ giúp!
Nói rồi lập tức dẫn đầu xông lên.
Ở phía Phong Vũ lâu bên kia, Đỗ Kí Sương cũng khẩn trương nhìn Phương Tử Kỳ rồi khẽ nói:
- Hắn đã từng cứu mạng muội đấy.
Phương Tử Kỳ nhéo mũi:
- Ta muốn nói chúng ta hãy cứ ngồi nhìn hổ đấu…
- Ta khinh bỉ huynh, cả đời coi thường huynh!
Đỗ Ký Sương không chút sợ hãi nhìn vị đại sư huynh của mình.
- Ai…
Phương Tử Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Muội đã nói vậy rồi thì ta có thể thế nào được nữa?
Chợt lại là một tiếng cười dài:
- Hôm nay được biết bậc anh hùng hào đảm như vậy, Phương Tử Kỳ ta cũng làm sao có thể thua kém! Đệ tử Phong Vũ lâu nghe lệnh, hãy theo ta xông lên, để họ biết nam nhân của Phong Vũ lâu ta mới là bậc nam nhân thực sự.
- Hống!
Nam đệ tử của Phong Vũ lâu đồng thanh gầm lên.
- Phương sư huynh, còn bọn muội nữa? Nữ đệ tử bọn muội thì làm gì?
Đỗ Ký Sương vẻ không ưng thuận hỏi.
- Tránh ra một bên và ngoan ngoãn đứng xem, đám nữ tử các người chỉ cần biết tương phu giáo tử là được, quản nhiều việc như vậy làm gì?
Nói rồi dẫn một đám người xông lên phía tên yêu thú kia.
- Hừ!
Đỗ Ký Sương nhéo mũi:
- Biết là huynh trọng nam khinh nữ mà, ta còn lâu mới thua kém các huynh!
Nói rồi cũng lại xông lên.
Trải qua nhiều ngày như vậy đệ tử ba phái chỉ còn lại bảy tám trăm người, còn những người kia đều hi sinh trong Truyền Thừa Động Thiên này rồi, nhưng trong số bảy tám trăm người này cũng có đến tám phần xông lên.
Hai phần còn lại đều bị thương, không còn khả năng chiến đấu nữa, hoặc là sức lực quá yếu, tự thấy mình có xông lên thì cũng không làm gì được.
Tiếng hò hét rung trời, ba dòng lực lượng, ba phương hướng, đều hướng đến một mục tiêu, đó chính là yêu thú hình rùa đang nằm bò trên đất.
Chưởng đó của Dương Khai khiến nó bị thương không nhẹ, cho dù không thể lấy tính mạng nó nhưng tạm thời nó cũng không thể động đậy được.
Người của Lăng Tiêu các xông lên trước, ai nấy mắt đều đỏ rực triển khai võ kỹ sở trường của mình tấn công vào con yêu thú hình rùa kia, lửa bắn tung tóe.
Sau đó là Huyết Chiến bang, và tiếp theo là Phong Vũ lâu.
Trong số những người này, đạt đến Chân Nguyên cảnh có rất ít, chỉ vài ba người mà thôi, trong đó Tô Nhan đã không còn sức chiến đấu nữa, Giải Hồng Trần thì vẫn bất thần giữa không trung, chỉ còn lại ba người Phương Tử Kỳ, Long Tuấn và Hồ Mị Nhi mà thôi.
Hơn nữa cả ba đều mới chỉ ở Chân Nguyên cảnh lưỡng tầng. Với sức lực như vậy muốn đánh thương yêu thú hình rùa phòng ngự tốt như vậy quả là rất khó.
Chiêu thức vừa xuất ra đã tiêu hao hết nguyên khí rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Dù như vậy nhưng đệ tử tam phái cũng không có ai nản lòng lùi bước, trong tình hình nguy hiểm vẫn triển khai sát chiêu của mình, tiếng leng keng ở phía con yêu thú kia vang lên không dứt.
Dương Khai đứng đó cười.
Hắn cảm thấy cuối cùng cũng không uổng phí Tinh Ngân mà mình tích lũy đã lâu, có thể kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ là đủ rồi.
Tô Nhan ngạc nhiên nhìn, nhìn cảnh tượng gần như có thể gọi là kỳ tích này.
Đệ tử tam phái trước giờ đều không ngừng chiến đấu, đặc biệt là sau khi tiến vào TruyềnThừa Động Thiên, tranh giàng xâu xé càng gay gắt, nàng vốn không thích tranh đấu, vì thế mấy ngày này đều là một mình hành động, nếu không với thân phận và tiếng tăm của nàng thì chỉ cần vung tay hô lên thì tất cả đệ tử Lăng Tiêu cácđều sẽ vây tụ bên quanh nàng.
Lần này Giải Hồng Trần rước đến phiền phức lớn nên nàng mới bất đắc dĩ ra tay, cứ nghĩ rằng lần này Lăng Tiêu các khó thoát nạn, nhưng không ngờ tình hình lại xuất hiện chuyển biến.
Hơn nữa chuyển biến này chính là do người nam nhân trước mặt tạo ra.
Trước giờ không ai có thể khiến đệ tử tam phái hiệp lực đến mức độ này, lúc này trong mắt mọi người không có tranh giành, không có lừa gạt, chỉ có duy nhất một ý niệm là giết chết con yêu thú hình rùa kia!
Đây chính là một kỳ tích!
Nhìn thấy cánh tay phải hắn vẫn đang run rẩy chảy máu, trong lòng Tô Nhan âm thầm có chút đau đớn.
Nàng muốn lên đó giúp hắn trị thương nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn được.
Bởi vì lúc này người nam nhân này đang đại diện cho thiết huyết, nếu như mình lên đó sẽ không khỏi mềm lòng, trong lúc này hắn không cần sự mềm lòng đó cảm hóa.
Đang khi trong lòng vẫn đang xúc động, Tô Nhan chợt nhìn thấy tiểu cô nương tên Hồ Mị Nhi của Huyết Chiến bang vội bước đến cạnh Dương Khai, sau đó vẻ mặt gấp gáp lo lắng hỏi han vết thương của hắn, rồi lập tức lấy ra thuốc trị thương từ trong người, lại xé áo của mình ra để băng bó cho hắn.
Đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh, sau đó từ từ tản sang phía khác.
Trong chiến trường, có lẽ là do sự công kích của đệ tử tam phái đã đánh thức con yêu thú hình rùa, khiến nó đang trong tình trạng vô tri vô thức chợt từ từ tỉnh lại, thân mình khổng lồ như muốn di chuyển, tứ chi nặng nề cũng đã bắt đầu cử động.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều đề phòng, lực công kích trong tay lại càng hung mãnh hơn.
- Đánh vào đầu nó, đầu nó đã bị thương rồi!
Đột nhiên một tiếng một nữ tử hét lên, đó chính là Đỗ Ký Sương của Phong Vũ lâu.
Nghe thấy nàng hô lên như vậy, Phương Tử Kỳ và Hồ Kiều Nhi vội chạy lên đó, mắt nhìn chằm chằm, bất giác hít sâu một hơi.
Bọn họ phát hiện trên đầu con yêu thú này quả nhiên là có vết thương nhìn giống như vết nứt, lúc này máu đỏ thẫm chảy róc rách, do đầu nó luôn vùi trong hang sâu, nếu không đứng sát vào xem thì không thể phát hiện ra.
- Mả mẹ mày!
Phương Tử Kỳ không kìm nổi đã tuôn ra một câu nói tục, vừa rồi hắn mất công đánh bao lâu mà vẫn không thể làm nó bị thương, vậy mà ở chỗ này lại có một vết thương dài hơn một thước.
Đây chính là dấu vết mà một chưởng của Dương Khai đã để lại! Nắm đấm của hắn rốt cuộc có uy lực lớn thế nào mà lại có thể tạo ra hiệu quả lớn đến vậy?
Tuy có vẻ rất kinh hãi nhưng tay Phương Tử Kỳ vẫn không hề hồ đồ, hắn tranh với Hồ Kiều Nhi để lên trướcđánh vào vết thương đó.
Chiêu thức của hai người va chạm vào nhau, khiến người con yêu thú hình rùa càng co rút lại.
- Đàn bà tránh ra!
Phương Tử Kỳ sợ Hồ Kiều Nhi làm vướng tay vướng chân nên không kìm được đã quát lên một câu.
- Đồ ngu xuẩn trong mắt chỉ có đàn ông, bổn cô nương không muốn chấp nhặt với ngươi!
Hồ Kiều Nhi trợn mắt lườm hắn.
Tinh cách tên Phương Tử Kỳ này đệ tử tam phái đều biết, hắn quá trọng nam khinh nữ, hắn luôn cho rằng chỉ có nam nhân mới làm được việc lớn, còn đám nữ nhân thì hắn không coi ra gì, chỉ riêng có Tô Nhan mới được hắn coi trọng một chút.
Người ta đồn rằng, có một thời gian hắn không ngừng góp ý với lâu chủ của Phong Vũ lâu, và cũng chính là sư tôn của hắn Tiêu Nhược Hàn sau này không thu nhận đệ tử nữ nữa, Tiêu Nhược Hàn mới đầu bỏ ngoài tai lời của hắn nhưng kết cục càng thêm phiền phức,, cuối cùng không biết làm thế nào hai sư đồ đã cùng nhau đi một chuyến đến Xuân Phong Tế Vũ lầu của Ô Mai trấn.
Từ đó trở đi Phương Tử Kỳ không còn nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng cái tư tưởng ăn sâu trong người hắn đó vẫn không hề thay đổi.
Đương nhiên không phải là hắn ghét nữ nhân, mà chỉ là trong suy nghĩ của hắn nam nhân và nữ nhân là hai giống loài khác nhau, trong đó nam nhân cao quý hơn nhiều.
Ta kiêu ngạo vì ta là nam nhi, ta tự hào vì ta là nam nhi!
Theo lý mà nói, Phương Tử Kỳ đã có suy nghĩ này thì lẽ ra ánh mắt nhìn nữ nhân của hắn sẽ không có chút thay đổi mới đúng.
Nhưng rõ ràng một kẻ vô cùng phong lưu phóng khoáng như hắn, cộng thêm tuổi trẻ tài cao, sức lực thâm hậu, dáng vẻ lại đường đường như vậy, vậy nên bên cạnh hắn trước giờ không hề thiếu nữ nhân, lúc nào cũng có các cô nương oanh oanh yến yến vây lấy hắn.
Đây là một nam nhân mà trong người chứa đầy mâu thuẫn.
Nghe Hồ Kiều Nhi nói vậy Phương Tử Kỳ lông mày ngưng lại, vừa đánh mạnh lên khe hở trên đầu con yêu thú vừa quát lớn:
- Tiểu nương bì, ngươi nói ai là đồ ngu xuẩn?
Hồ Kiều Nhi hai tay tung lên, tiếp theo là một sát chiêu mạnh đánh vào vết thương đó, không chút yếu thế:
- Đồ nam nhân thối, nếu ngươi thật sự căm ghét nữ nhân đến vậy sao không cùng các sư đệ của ngươi đi điên loan đảo phượng, đêm ngày sênh ca.
Lời này khiến Phương Tử Kỳ mặt mày tái mét, dạ dày cuồn cuộn, suýt chút nữa thì nôn ọe ra tại chỗ.
Cùng với các sự đệ của ngươi…
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó Phương Tử Kỳ liền váng đầu hoa mắt, lảo đảo muốn ngã.
Nhìn thấy mặt hắn biến sắc, Hồ Kiều Nhi cười khanh khách, trong điệu cười lộ ra vẻ đắc ý và vui sướng trước đau khổ của người khác.
- Ngươi đúng là đồ nữ nhân không biết xấu hổ, lời nào cũng dám nói.
Phương Tử Kỳ cảm thấy không thể chịu nổi:
- Sau này ai lấy phải ngươi đúng là đã đen đủi rồi!
- Ai cần ngươi lo!
Hồ Kiều Nhi mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn hắn.
Phương Tử Kỳ nói tiếp:
- Ta cũng không muốn đấu khẩu với ngươi, để xem hai ta ai có thể đánh chết được con yêu thú này.
- Hừ, ta lại sợ ngươi sao?
Hồ Kiều Nhi cười nhạt một tiếng.
Nhưng không đợi hai người kịp xuất chiêu, một bóng người trắng tinh đột nhiên chạy đến, mang theo một dòng hơi lạnh đóng băng, ngón tay ngọc Thiên Thiên vừa chỉ xuống thì trong vết thương của con yêu thú đột nhiên xuất hiện một bông hoa băng trắng tinh.
Hoa băng này hút máu của con yêu thú, trong phút chốc sau liền biến thành một bông hoa màu máu, để lộ ra một vẻ đẹp diễm lệ.
Két một tiếng, bông hoa băng vỡ vụn ra, hóa thành vô số băng nhũ sắc nhọn và đâm thẳng vào đầu con yêu thú.
“Gừ…” Con yêu thú hình rùa đột nhiên thò đầu ra khỏi cái hố lớn trên mặt đất, nó ngẩng mặt lên trời gầm một tiếng lớn, thân hình khổng lồ lắc lư, chân đứng không vững, hai tròng mắt đỏ rực hiện lên sức sống có vẻ yếu ớt, nhìn có vẻ như sắp không ổn rồi.
Phương Tử Kỳ và Hồ Kiều nhi cùng lúc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tô Nhan lúc này sắc mặt trắng bạch, dùng hết chút sức lực mà mình vừa mới khôi phục được để đánh ra một sát chiêu.
Vừa đánh ra một chiêu Tô Nhan quay đầu rồi ngã xuống, nàng không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa.
Phương Tử Kỳ và Hồ Kiều Nhi còn cảm giác thấy rõ ràng cái lạnh lần này phát ra trên người Tô Nhan có chút không giống với trước đây.
Cái lạnh trước đây là lạnh đơn thuần, đó là cái lạnh vô cùng thuần túy, không có trộn lẫn với bất kì thuộc tính nào khác.
Nhưng dòng hơi lạnh hiện giờ như có thêm thứ gì đó, khiến người ta càng cảm thấy khó chịu hơn.
- Ai chọc ả ta rồi?
Phương Tử Kỳ nghi hoặc hỏi.
- Sao ta biết được?
Hồ Kiều Nhi có chút bực mình, là người của Huyết Chiến bang, nàng cảm thấy đệ tử của hai phái kia đều không ra gì.
Tên Phương Tử Kỳ trước mặt thì không cần phải nói, hắn tuyệt đối là đại diện của đại nam tử chủ nghĩa.
Phía Lăng Tiêu các bên kia, Tô Nhan cũng là một nhân vật, đáng tiếc chỉ giống như một con búp bê vô cảm, vĩnh viễn ở cách người xa ngàn dặm, khiến người ta không thể tiến gần, còn về Giải Hồng Trần kia thì càng không cần nói, tuyệt đối chỉ là đồ rác rưởi! Chỉ là một kẻ ham mê danh lợi, theo đuổi quyền lực mà thôi.
Vẫn là Huyết Chiến bang của mình mạnh hơn, tối thiểu thì mình cũng bình thường, chỉ đợi sau khi tiểu muội lớn lên hai tỷ muội mình đã có thể giúp cha chống nửa bầu trời rồi.
- Không ai chọc đếm thì tại sao ả ta lại dùng chút sức lực vừa mới khôi phục để đánh ra?
Phương Tử Kỳ có chút khó hiểu, hắn đang lắc đầu thì đúng lúc nhìn thấy Hồ Kiều Nhi đang thừa cơ đánh mạnh vào con yêu thú, thấy vậy hắn bất giác giận tím tái mặt:
- Con đàn bà này, làm như vậy cho dù thắng cũng không có gì vinh quang.
Vũ Luyện Điên Phong Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc