Võ An quận thành.
Đát, đát, đát.
Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Tông Mã, hành tẩu tại Võ An quận thành Liễu Hồ phố. Lúc trước Đằng Thanh Sơn đem Lý an bài tại đây, hơn nữa hắn cũng đáp ứng, giúp nàng báo thù.
"Không biết tiểu cô nương kia hiện tại thế nào." Đằng Thanh Sơn đi tới, kinh ngạc phát hiện: "Di, Liễu Hồ phố này, như thế lại náo nhiệt như vậy!"
Tại Liễu Hồ phố đều là các tòa đại phủ đệ, có thể mua được thì đều là phú thương hoặc nhân vật có thế lực.
Liễu Hồ phố bình thường ban ngày vẫn rất thanh tĩnh. Bên bờ hồ Liễu Hồ phố có một con thuyền lớn xinh đẹp đang đậu lại. Đằng Thanh Sơn cũng biết đó là hoa thuyền! Thường thường đến chiều muộn là bên bờ hồ sẽ có đại lượng hoa thuyền, thu hút một vài phú thương đến hưởng lạc.
"Hiện tại là ban ngày, như thế nào lại có nhiều hoa thuyền như vậy?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Một vài chiếc hoa thuyền tiến lại gần tương đối gần, trong đó có một cái hoa thuyền lớn nhất thậm chí còn cập bờ. Mà ở trên bãi cỏ bên bờ, không ngờ còn tụ tập một đám người đông đúc. Nhìn sơ qua tối thiểu có trên một ngàn người, sắp xếp dài hơn mười trượng.
Đằng Thanh Sơn một bên cưỡi ngựa hướng đến chỗ Vương mập mạp, một bên nhìn cảnh náo nhiệt. Chỉ nghe một tiếng la trong trẻo: "Nhìn xuống phía dưới, là một trong tứ hương của Thiên Hương Viện chúng ta, Xuân Hương cô nương." Nhất thời đông đảo hơn một ngàn,mọi người hoan hô lên.
" Xuân Hương cô nương, đêm nay, ngươi là của ta."
" Ha ha, ta tới cổ động cho ngươi."
Tiếng cười từng đợt.
......
Đợi đến Đằng Thanh Sơn đến gần, mới phát hiện.
Nguyên lai trên cỏ bên bờ hồ, phía dưới lót thảm lông, mặt trên bãi cỏ bày đặt nhiều bàn, ước chừng có năm mươi cái bàn. Một đám phú thương quý nhân ăn mặc đẹp đẽ ngồi ở bên cạnh bàn, hộ vệ và người hầu của bọn họ đều đứng ở một bên. Các phú thương thích ý uống rượu, ăn hoa quả, nhìn biểu diễn trên hoa thuyền.
Mà bên ngoài năm mươi cái bàn, còn có nhiều người hơn vây quanh xem náo nhiệt, những người đó rất chật vật, một đám người chen nhau.
"Lão Vương." Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, liền nhìn thấy Vương mập mạp đang ngồi ăn nho.
Vương mập mạp mặc áo choàng màu vàng, phía sau có hai gã hộ vệ, hắn cũng coi như có thân phận, độc chiếm một bàn.
Nghe thấy thanh âm, Vương mập mạp đột ngột quay đầu, lập tức nhanh chóng chạy đến bên người Đằng Thanh Sơn, cung kính nói: "Thống lĩnh đại nhân, ngươi đã về rồi, chúc mừng thống lĩnh đại nhân."
"Lão Vương, ngươi rất biết hưởng thụ a." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Hắc hắc, bình thường không có việc gì, cũng là tìm một vài việc vui để xem." Vương mập mạp cười nói, đồng thời hắn lập tức khiển trách kia hai gã hộ vệ đi theo: "Còn không dẫn ngựa cho thống lĩnh đại nhân, đứng ngây ngốc ở đấy làm gì."
Đằng Thanh Sơn đưa dây cương qua: "Lão Vương, lần trước ta bảo ngươi chiếu cố tốt cho tiểu cô nương kia, nàng bây giờ vẫn tốt chứ?"
" Tiểu cô nương?" Vương mập mạp lắc đầu nói," Thống lĩnh đại nhân, lần trước người vừa ly khai hai ngày. Tiểu cô nương lại đột nhiên có một sư phó! Theo nàng ta nói, nàng muốn đi cùng sư phó nàng.... Trước khi đi, còn nhờ ta giao cho người một phong thơ. Đúng rồi, tiểu cô nương kia cũng nói người không cần báo thùcho nàng, nàng sẽ đi báo thì cùng sư phó."
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhíu mày: "Sư phó?"
"Ân." Vương mập mạp gật đầu: "Là nữ nhân, nhìn bề ngoài không sai biệt lắm tầm ba bốn mươi tuổi. Nhưng là...... nữ nhân này, ánh mắt rất dọa người. Nàng chỉ liếc mắt nhìn ta một cái mà lưng ta đều đổ mồ hôi, hẳn là là một nhân vật rất lợi hại. Bất quá nữ nhân kia tựa hồ rất thích tiểu cô nương."
Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, kinh mạch của nàng tạp chất nhiều lắm, không thể vận chuyển nội kình tâm pháp, như thế nào lại có sư phó?
"Lão Vương cũng là Hậu thiên cao thủ, có thể làm Lão Vương sợ hãi như vậy thì nữ nhân kia có lẽ là cao thủ lợi hại. Nếu có thể thu Lý làm đồ đệ, phỏng chừng có thủ đoạn giải quyết vấn đề về kinh mạch của nàng." Đằng Thanh Sơn cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Lão Vương, ngươi mang lá thư đến đây, ta nghỉ tạm tại nơi này ăn cơm trưa."
Vương mập mạp liền nói: "Thống lĩnh đại nhân, người ngồi chỗ của ta." Nói xong, Vương mập mạp lập tức phân phó người gọi món ăn.
......
Bên bờ, gió hồ thoáng mát.
Ăn mỹ thực, mắt nhìn một đám nữ tử xinh đẹp động lòng tại trên boong hoa thuyền biểu diễn, xác thực không tệ.
"Tuyển hoa khôi?" Đằng Thanh Sơn ngồi xuống một lát, nghe lời người ta nói chung quanh, cũng biết hôm nay là làm gì. Đây là ‘Tuyển hoa khôi’ tại Võ An quận thành bốn năm một lần, tới tham gia một đám đều hồng bài có danh khí. Đằng Thanh Sơn vốn tưởng rằng thanh lâu nữ tử đầy khí chất phong trần.
Bất quá mười nàng cạnh tranh hoa khôi này, chẳng những mĩ miều, mà đều có khí chất bất đồng. Luận xinh đẹp, khí chất, không kém chút so với Gia Cát Thanh. Cầm kỳ thi họa, cũng có sự am hiểu sâu.
"Chỉ tiếc là mệnh bất hảo, rơi vào phong trần." Đằng Thanh Sơn nhìn thấy những nữ tử này, không khỏi thầm nhủ lắc đầu. Ở thời loạn thế này, gia thế bất hảo nếu lớn lên càng xinh đẹp thì càng thảm.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu.
Chỉ thấy hai gã hán tử mặc trang phục màu xanh đi tới, trong đó một người quát: "Góc phía sau có cái bàn, ngươi đến kia ngồi! Cái bàn này, Thanh Hồ Đảo chúng ta chiếm. Còn các ngươi nữa, cái bàn này của các ngươi, Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng chiếm." Ngữ khí của hai người này rất bá đạo.
"Thanh Hồ Đảo? Khó trách bá đạo như vậy." Đằng Thanh Sơn cũng giật mình.
Tại Dương Châu, Thanh Hồ Đảo chính là hoàng đế!
"Ân, không có nghe ta nói sao?" Hán tử áo xanh sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Nga, Đằng thống lĩnh, ha ha, nhân sinh hà xử bất tương phùng a!" Một tiếng cười vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch ngân trường bào thanh niên cùng một tử sam thiếu nữ sóng vai mà đi, ở phía sau bọn họ có năm nam nữ trẻ tuổi đi theo.
"Cổ Thế Hữu!" Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái nhận ra người tới, đúng là Thanh Hồ Đảo Thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu.
"Thiếu đảo chủ." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Thiết Phàm, lui ra." Cổ Thế Hữu phân phó tên hán tử áo xanh kia, "Vị này chính là Quy Nguyên Tông đệ nhất thống lĩnh, Đằng Thanh Sơn! Nửa năm sau của năm nay mới ra nhập trong Địa bảng, Đằng thống lĩnh chính là danh liệt Địa bảng thứ bốn mươi sáu. Đằng thống lĩnh, không ngại ta cùng sư muội ngồi ở bên cạnh ngươi chứ?"
"Mời." Đằng Thanh Sơn gật đầu nói, đồng thời đáy lòng nghi hoặc, Địa bảng thứ bốn mười sáu?
Cửu Đỉnh Ký
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
https://isach.info/story.php?story=cuu_dinh_ky__nga_cat_tay_hong_thi