Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chất Tử Điện Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 35: Cố Chấp
C
ận Hiếu (niên hiệu Bắc Linh) năm thứ bốn mươi tám, tam hoàng tử được Minh Huyên vương khâm điểm vi vương trữ (thái tử kế thừa ngôi vua) tại Lân Châu khởi binh tuyên thệ trước khi xuất quân, lấy “Phạt vô đạo, giết bạo Lạc” làm khẩu hiệu lãnh binh dẫn dân, trước sau đánh hạ Bản, Trung, Lương, Tề, Đậu, Kiềm cùng năm đại châu quận, cũng ở các trọng trấn bộ thự binh lực, hình thành đối trì với bắc bộ. Tháng mười hai cùng năm, đại hoàng tử lấy thân phận thái tử nhập chủ hoàng thành khiển binh bốn mươi vạn, lấy danh nghĩa “Bình định trấn loạn” huy quân xuôi nam, cùng với Du quân chiến đấu trường dã (dã chiến kéo dài) tại Bản châu.
Theo 《Cận Hiếu bại sử 》 ghi lại, trường dã chi chiến tử thương vô số, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, trên chiến trường máu chảy thành sông, thi cốt như núi, phóng nhãn chỉ thấy phần còn lại của chân tay đã bị chặt, hồng vụ đầy trời, cứ như nhân gian luyện ngục!
Tháng ba năm sau, trường dã chi chiến duy trì hơn hai tháng rốt cục lấy kết quả Lạc quân thảm bại, Du quân đại thắng mà chấm dứt. Du quân lấy binh mười tám vạn đối kháng Lạc quân bốn mươi vạn, lấy ít thắng nhiều khiến Lạc quân bị tổn hại nặng mang tàn binh mười ba vạn suốt đêm quay về, một trận chiến này khiến cho thanh danh tam hoàng tử An Cẩn Du càng vang, bách tính viết: “Thiên ý như thế, thiên mệnh sở quy!”
Sau khi kỳ khai đắc thắng, Du quân thừa thắng xông lên, một đường lên bắc thẳng vượt eo biển Hàm Đông, Lạc quân biết nơi đây dễ thủ khó công, Du quân cắn chặt ở phía sau, nếu không đóng chặt cửa này thì e khó xoay chuyển trời đất, Lạc quân đóng ở eo biển Hàm Đông thủ vững không lùi, Du quân nhất thời vô kế, chỉ có thể án binh bất động, trường dã chi chiến kéo đến một tháng rốt cục lại diễn biến thành cục diện đối chọi.
Mấy tháng với cuộc sống quân lữ đã làm cho Tử Li vứt bỏ tật xấu sinh hoạt không ngủ đến mặt trời treo cao đỉnh đầu liền không tỉnh, trước kia là bởi vì buổi tối thâu đêm nên ngày hôm sau phải ngủ bổ sung do đó mới thành thói quen. Mà hiện tại, mỗi ngày buổi tối tuy rằng vẫn thâu đêm, bất quá hấp dẫn con cú này không phải suốt đêm ngoạn trò chơi mà là ưu phiền chiến sự trước mắt, mỗi đêm lăn lộn khó ngủ, ngày hôm sau lại bị tiếng kèn luyện binh làm bừng tỉnh, dần dần, ngủ trễ thức sớm đã thành thói quen của Tử Li. Giấc ngủ không đủ hơn nữa đường dài mệt nhọc bôn ba, gương mặt nguyên bản còn có chút thịt đã nhanh chóng tiêu giảm xuống, đôi môi anh hồng lui đi sắc phấn thản nhiên, cằm thon nhọn, ánh mắt cũng có vẻ càng lớn. Khi đến mùa đông mặc nhiều trang phục còn miễn cưỡng không cảm thấy được, nhưng tới mùa xuân, áo bông vừa cởi, thân thể gầy yếu liền vô pháp che giấu, suy nhược như vậy nhìn mà lòng người phát đau. Bất quá may mắn có An Cực Khanh thông hiểu luôn luôn ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, thuốc Đông y mà Tử Li sợ nhất tuy rằng không cần mỗi ngày đều uống, nhưng mỗi ngày một viên dược hoàn hắc hồ hồ (đen thui =]]) là tuyệt đối trốn không thoát!
Hít sâu vài hớp khí lạnh mang theo mùi thơm ngát của thảo mộc, phiền muộn tích tụ trong lòng Tử Li tiêu tán không ít!
“Điện hạ của ta, tảo thiện đã chuẩn bị tốt!” Đang nhắm mắt hưởng thụ tia nắng ban mai chiếu rọi, bên tai bỗng nhiên vang lên một phen thanh âm ngả ngớn.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, Tử Li có chút căm tức xoay người trừng mắt người tới: “Hàn Tiếu Thành, bản điện hạ nói qua bao nhiêu lần không cần bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau bản điện hạ không cần bỗng nhiên ghé vào bên tai bản điện hạ nói chuyện!”
“Bớt giận bớt giận điện hạ của ta, nhất thời đã quên, lần sau tuyệt đối sẽ không!” Hàn Tiếu Thành vui cười, không chút thành ý nói.
“Ngươi mỗi lần đều nói lần sau sẽ không, nhưng lần sau vẫn là như thế! Tên tử hồ ly ngươi, không được tiếp cận ta trong phạm vi năm thước!” Tử Li rống, nghĩ đến mà phẫn não, trên mặt oánh bạch nổi lên một tầng đỏ ửng mỏng manh.
Hàn Tiếu Thành vẻ mặt vô tội nháy nháy đôi mắt hồ ly nhìn Tử Li.
“...... Quên đi quên đi, lần này không so đo với ngươi.” Tử Li xua tay vô lực nói, “Dùng tảo thiện!”
Hàn Tiếu Thành mị cười đuổi kịp, Tử Li đến gần doanh trướng, thấy trên bàn cư nhiên tràn đầy một bàn đồ ăn!
“Hàn Tiếu Thành, ngươi đây là cái gì?” Tử Li nhíu mày xoay người chất vấn.
“Ách, cái gì? Đây là tảo thiện ta làm cho ngươi a!”
“Ta đương nhiên biết đây là tảo thiện, ta là hỏi ngươi như thế nào làm nhiều thứ như vậy, tuy rằng chúng ta hiện tại không thiếu lương, nhưng cũng không có thể xa xỉ như vậy! Ngươi xem, cá này thịt này, cư nhiên còn có canh bồ câu? Hàn Tiếu Thành, chúng ta bây giờ là hành quân đánh giặc không phải du sơn ngoạn thủy ăn dã vị (món ăn thôn quê)! Binh lính bên ngoài đều là gặm lương khô ra chiến trường, nếu ta ở trong này ăn thịt cá, ngươi bảo điện hạ ta như thế nào đối mặt với tướng sĩ từng người một lấy sinh mệnh trợ giúp ta, vì ta mà chưa từng có một bữa ăn ngon?”
“Không không, điện hạ, ngươi trước đừng kích động!” Hàn Tiếu Thành thu lại tươi cười, ánh mắt nhìn Tử Li che giấu không được đau lòng.
Tử Li đang mất kiềm chế không có phát giác lúc này bộ dáng của mình có điểm cố chấp cùng loại với cố chấp cuồng, tình huống như vậy đã kéo dài một tháng, ngay sau khi trường dã chi chiến chấm dứt y đi thăm binh lính bị thương trở về, điện hạ trong mắt luôn lộ ra linh động tự tin cùng đáng yêu giảo hoạt lập tức trở nên trầm mặc ít lời hơn nữa thường xuyên ủ dột dù tán cũng không đi. Cứ như vậy dần chuyển biến từ cảm xúc lan nhiễm tới thực tế cụ thể, y yêu cầu mỗi ngày ba bữa binh lính ăn cái gì y liền ăn cái đó, binh lính mặc vải thô áo tang y cũng mặc vải thô áo tang, loại hành động đồng cam cộng khổ này đương nhiên là khiến binh lính được cổ vũ lớn, nếu là những người khác thay đổi bọn họ cũng không thể nói gì hơn thậm chí càng thêm tán thưởng, nhưng người này không phải đại tướng thân thể khoẻ mạnh mà là một hoàng tử thân thể suy yếu vẻ mặt mỏi mệt! Điều kiện thân thể không cho phép y hồ nháo như thế, người bên cạnh nhiều lần khuyên bảo không có hiệu quả, mà ngay cả An Cực Khanh tức giận vài lần cũng kéo không về tên cứng đầu như ngưu này.
“Đừng kích động, trước hết nghe ta nói, điện hạ, những thứ này là do ta tự mình đi vào rừng săn được, ngươi xem con cá này, nó là do ta câu ở sông nhỏ, thỏ này là ta bắt, trứng chim là ta đi lên cây nhặt, còn có bồ câu này là ta bắn, ngươi xem, ta không có đến lương khố rút phần, chỉ có gạo này, bất quá nó vốn là phân cho điện hạ, ta chỉ bất quá lấy ra một chút nghiền thành phấn làm trường thọ diện (mì trường thọ), điện hạ, hôm nay là sinh thần của ta, thức ăn này đều là ta vì khánh sinh của mình mà làm, bất quá bởi vì một người khánh sinh rất thê lương cho nên mặt dày khẩn cầu điện hạ theo giúp ta trôi qua. Điện hạ, có thể không? Ngươi có thể theo giúp ta cùng nhau ăn sinh thần yến này không?” Vứt bỏ biểu tình ngả ngớn vốn có ngày thường, Hàn Tiếu Thành cẩn thận nhìn Tử Li hỏi.
Tử Li há miệng thở dốc, vì trách cứ quá kích vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ, thật lâu sau mới mở miệng áy náy nói: “...... Thực xin lỗi, ta, thất lễ, sinh thần khoái hoạt!”
Hàn Tiếu Thành ngầm thở phào một hơi, lập tức liếc mắt cười, nhãn thần đẹp như thêu hoa lúc này tỏa một mảnh nắng, gương mặt nương theo ánh mặt trời thật sự là rất anh tuấn!
“Hàn Tiếu Thành, bộ dạng ngươi như vậy ở chỗ của ta khẳng định sẽ là một bạch mã vương tử mê đảo phần lớn nữ sinh!” Tử Li nhìn gã nhẹ nhàng cười nói.
Hàn Tiếu Thành ngốc lăng, tiếp theo cười đến càng sâu, “Ân, ta cho rằng đây là từ ngươi tán thưởng ta, ha hả, mau ngồi xuống đi, mấy thứ này lạn ăn sẽ không ngon, ở gia hương của ta, sinh thần thứ đầu tiên có.nhất định phải là thịt cá, còn phải có một chén trường thọ diện, nếu không năm đó hắn sẽ bần cùng khó khăn! Đến đến, trường thọ diện, trong nồi còn có, nhất định phải ăn nhiều chút!”
“Thịt bò này ta sẽ không ăn, nhưng mì thì ta cùng ngươi ăn một chén!”
“...... Có thể được bệ hạ nể mặt, tiểu nhân tam sinh hữu hạnh!”
Tử Li mỉm cười tiếp nhận đôi đũa gã dâng đến trước mặt, nâng lên bát uống ngay một ngụm canh lại gắp lên mì phóng tới miệng nhấm nuốt một hồi, hỏi: “...... Ăn thật ngon, ngươi còn bỏ thêm gia vị gì?”
“Nào có gia vị gì! Trù nghệ của bản đại hiệp luôn luôn rất cao, cho dù bạch diện canh suông cũng có thể làm ra nhân gian mỹ vị! Ha hả, ăn thật ngon đi? Ách, ngươi, ngươi như thế nào khóc?”
“Ai nói bản điện khóc! Là hạt cát rơi vào mắt được không!”
“Nga nga, là cát bay, ta giúp ngươi thổi thổi!”
“Không cần, đã ra rồi, ngồi xuống, ăn trường thọ diện!”
Ngu ngốc, mì rõ ràng có trộn nhục nê (thịt bằm), canh rõ ràng bỏ thêm tổ yến, tuy rằng trải qua xử lý cố ý che đi hương vị......
Thật sự là ngu ngốc a!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chất Tử Điện Hạ
Đái văn hi
Chất Tử Điện Hạ - Đái văn hi
https://isach.info/story.php?story=chat_tu_dien_ha__dai_van_hi