Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vương Bài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 146: Xâm Nhập
L
ý Phục vẫn chưa trả lời, nghe điện thoại, trả lời ok rồi cầm bộ âu phục:
- Hẹn bạn cùng ăn cơm với Ngô Du Du.
- Chờ đã.
Vu Minh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cẩn thận chút.
- Ừ.
Lý Phục có chút nghi ngờ nhìn Vu Minh, cẩn thận chút? Dường như không phải là mình đi ăn cơm, mà là đi đánh cướp vậy.
Trương Diêu gõ cửa:
- Anh Vu Minh, có người tìm.
Vu Minh đi ra văn phòng của Lý Phục, thấy Annie. Hôm nay Annie mặc áo khoác màu xám, đi tới hỏi:
- Sao không gọi điện cho em?
Vu Minh ra hiệu cho Trương Diêu, Trương Diệu gật đầu đi rót nước. Vu Minh mời Annie ngồi:
- Annie, anh biết người ngoại quốc rất thoáng, nhưng dẫu sao người ta cũng là người yêu em, anh mời em đi ăn cơm thì không được ổn cho lắm, sẽ không tốt cho em.
Lý Phục ra ngoài, chào Vu Minh rồi bước đi.
Annie nói:
- Thật ra lần này là Simon cứ đòi theo em tới Trung Quốc, em tính mượn cơ hội nói rõ với anh ấy. Vả lại tuy chúng ta không còn là người yêu, nhưng vẫn là bạn, chẳng lẽ không thể cùng ôn chuyện sao?
- Tất nhiên là được rồi.
Vu Minh thả lỏng ra:
- Trưa cùng đi ăn cơm nhé?
- Vu Minh, nếu anh chỉ thuần túy ứng phó em thì đừng lãng phí thời gian.
Vu Minh vội giải thích:
- Không phải, anh chưa gặp tình huống như này bao giờ. Hơn nữa anh cảm thấy nếu để Simon biết thì không được tốt cho lắm.
Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà Vu Minh lại có cảm giác như yêu đương vụng trộm vậy.
- Ha ha.
Annie cười:
- Anh chẳng thay đổi chút nào, vẫn luôn lý trí như vậy. Nhưng luôn lý trí với tiểu tiết như vậy không tốt lắm đâu.
Vì thế Vu Minh và Annie cùng ăn một bữa cơm vui vẻ. Annie thay đổi khá nhiều, từ cách ăn nói, rồi học thức đã cho thấy Annie không còn là Annie ngày xưa nữa. Nhưng dường như Annie vẫn còn nhớ tình cũ, nếu không phải Annie nhận điện thoại vội vàng đi về, Vu Minh cho rằng có khi còn đi khách sạn ấy chứ. Vu Minh nghĩ mà buồn cười, hắn với Annie yêu nhau một năm mà không nghĩ tới chuyện thuê phòng, nhưng giờ gặp lại, lại nhanh chóng có ý tưởng thuê phòng. Đúng là trưởng thành làm cho con người ta sa đọa.
Vu Minh chậm rãi ăn bít tết và tự hỏi nhân sinh. Pedro không chút nể tình cắt ngang con đường đi tới triết học gia của Vu Minh.
- Bị trộm rồi.
Pedro rất khẩn trương nói.
- Cái gì bị trộm?
Vu Minh hỏi.
Thứ bị trộm là báo cáo nghiên cứu về quặng sắt Caracas mà Vale đang nóng lòng muốn bán, Pedro tất nhiên sẽ không đưa báo cáo tới Trung Quốc, mà báo cáo cất trong tổng công ty bị người ta sao chụp. Pedro không muốn nói nội dung của báo cáo cho Vu Minh, chỉ nói cho Vu Minh rằng có người hét giá tám triệu đô la với công ty bọn họ.
Người này cung cấp một tài khoản Nam Mĩ, nếu trong vòng hai mươi bốn giờ không chuyển tiền đến tài khoản thì bọn họ sẽ công bố bản báo cáo này ra ngoài.
Chơi nhau nha, các ngươi vốn là dự tính sẵn sẽ để lộ bí mật rồi. Lùi một bước mà nói, cho dù không phải thì cũng là bị trộm ở Brazil, liên quan gì tới mình đâu. Nếu lui thêm một bước nữa, cho dù bị trộm ở thành phố A này, nhưng đây chỉ là ủy thác Kiếm sắt mà thôi. Nhưng dù sao cũng phải tính tới vấn đề mặt mũi, Vu Minh nghĩ tới nghĩ lui, nói:
- Tôi có thể hỗ trợ gì không?
- Báo cáo đó là cơ mật cao cấp, chỉ có mười người biết. Hiện giờ công ty đã bài trừ được sáu người, bốn người còn lại, một người là tôi, ba người khác là nhân viên đi theo đàm phán lần này. Tôi hy vọng anh có thể lén tham gia điều tra.
- Ok.
Vu Minh trả lời.
Pedro nhanh chóng gửi tư liệu sang. Một vị là phó đoàn trưởng của đoàn đại diện, một người là người phụ trách đàm phán, còn người còn lại là cố vấn luật pháp quốc tế. Vu Minh đọc tài liệu mà dở khóc dở cười. Vừa nhìn liền thấy người phụ trách đàm phán này có vấn đề, người này có thích đánh bạc, công ty còn ghi chép một lần rằng kẻ này từng tiết lộ kế hoạch của một dự án, nhưng vì không tra ra được hắn đạt được lợi gì nên không truy cứu trách nhiệm, nhưng cũng hủy đi chức vụ người phụ trách của hắn.
Vu Minh có cảm giác, nếu đoán không sai, người này để lại nhiều chứng cứ như vậy, chắc chắn hắn sẽ nhảy ra làm kẻ chịu tội thay. Thật thú vị, công ty Vale cố ý công khai chuyện tài liệu của mình bị trộm. Vậy đó, tất cả mọi người đều bị lợi dụng.
Núi cao còn có núi cao hơn, chưa chắc chỉ có mình là nhìn thấu ván cờ này.
Cho dù như vậy, đã nhận tiền thì hắn cũng phải làm quân cờ, làm việc. Vu Minh liên lạc với Pedro, quyết định thời gian, địa điểm gặp riêng ba người kia. Địa điểm mà Vu Minh lựa chọn là xe của mình, hắn đi xe taxi của bác tài xế kia, dựa theo định sẵn thay phiên nói chuyện với ba người.
Người phụ trách đàm phán biểu diễn không tệ, bị hỏi vài câu là bắt đầu khẩn trương, lau mồ hôi. Tuy có ngay lập tức phủ nhận, nhưng vẫn lơ đãng tiết lộ một manh mối. Vu Minh dựa theo trình tự của làm quân cờ, báo manh mối cho Pedro. Pedro ra lệnh cho bảo vệ tạm thời giam lỏng người phụ trách đàm phán.
Nếu cố ý lộ ra tin tức, tất nhiên sẽ không giao tiền chuộc rồi. Nhưng Pedro đánh giá thấp chỉ số thông minh của bọn trộm, lũ trộm không thu được tiền chuộc nhưng lại không công bố tin tức mà mình có được, điều này làm Pedro muốn phát điên. Phần báo cáo bị mất trộm này là giả, nếu tên trộm công bố nó, như vậy sẽ không liên quan gì tới Vale. Nếu Vale tự công bố báo cáo giả, như vậy sẽ bị phạt tới mức chẳng còn quần mà dùng. Điều càng khiến Pedro khó chịu là kẻ trộm được báo cáo thậm chí còn chẳng liên hệ bất cứ người mua nào.
Ván thứ nhất, công ty Vale tổn thất người phụ trách đàm phán, song phương hòa nhau.
Người phụ trách đàm phán mới từ tổng công ty tới thành phố A. Người này tuy còn trẻ, nhưng dáng điệu khá là tương xứng, Pedro còn tự mình tới sân bay nghênh đón. Người này không phản ứng gì Pedro, chỉ giao ột câu:
- Tôi muốn gặp thành viên của Hiệp hội thám tử.
Sau đó tự mình lên xe đi luôn.
Vì thế Pedro chỉ có thể liên lạc với Vu Minh. Vu Minh nói:
- Đây chính là con trai của chủ tịch, chưa tới đón người? Nhưng dường như không mấy lễ độ với cấp dưới.
Pedro lại giải thích thay:
- ……có chút hiểu nhầm cá nhân với tôi, chứ năng lực của cậu ấy giỏi lắm.
Vu Minh hỏi:
- Khi nào thì gặp?
- Hai giờ nữa, khách sạn mà chúng tôi ở có gần một quán cà phê Mo Lanka, ba người chúng ta cùng uống một ly cà phê.
- Gấp như vậy sao?
Vừa xuống máy bay liền muốn gặp mình? Cuồng công việc? Vu Minh trả lời:
- Ok.
Vu Minh tới Mo Lanka, nhìn thấy bóng lưng của Pedro, bên cạnh anh ta còn một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi đọc báo. Vu Minh đi tới từ phía sau bọn họ, chào:
- Chào mọi người.
Kakato bỏ báo xuống nhìn Vu Minh. Vu Minh phát hiện trong ánh nhìn đó có mấy phần ngạc nhiên và nghi ngờ, khiến hắn hơi giật mình. Pedro giới thiệu:
- Đây là Kakato, người phụ trách đàm phán của đoàn đại biểu chúng tôi. Vu Minh, người của Hiệp hội thám tử.
Vu Minh bắt tay với người này, lần này Vu Minh nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt anh ta. Kỳ ghê, tên nước ngoài này biết mình? Ừm… Hình như từng được bắt tay với bàn tay này rồi. Vu Minh ngồi xuống, phán định có khả năng 30% đối phương là người mình quen, nhưng hắn thề là hắn chưa từng gặp người này. Chẳng lẽ… hắn ta là cha ruột của mình. Móa, cái logic gì thế không biết. Người ta mới có ba mươi tuổi đầu. Mà hắn thì là người châu Á thuần chủng.
Kakato thì thầm với Pedro một câu, sau đó đứng dậy. Vu Minh cũng chỉ phải đứng lên. Kakato bắt tay với Vu Minh, mỉm cười sau đó xách túi của mình bước đi.
Vu Minh không hiểu gì, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Pedro cười gượng:
- Cậu ấy nói cậu còn trẻ quá, bận việc nên cáo từ trước. Thôi, chúng ta uống cà phê. Cậu ta dù có năng lực thật, nhưng hơi bị kiêu căng.
- Người thành công mà kiêu căng thì cũng có thể lý giải là tự tin.
Vu Minh cũng không ngại, bởi hắn dù có được cộng thêm ba mươi tuổi nữa thì chưa chắc người ta đã tăng thêm tiền cho hắn. Không có quan hệ lợi ích gì thì mình không cần phải tốn công khiến đối phương có hảo cảm với mình. Vu Minh nói:
- Pedro, nếu anh bận thì cứ đi đi, không cần để ý tới tôi đâu.
Pedro nói:
- Tôi còn một giờ để nghỉ ngơi nữa. Kakato muốn tránh tôi, lén đi tâm sự với thành viên của đoàn đại biểu, trước giờ cậu ta vẫn không tin tôi.
Vu Minh nói:
- Hẳn là có chuyện xưa nhỉ.
- Phụ nữ, tiền tài, quyền lợi, vinh dự. Cho dù cái nào cũng có thể khiến một đôi bạn trở thành kẻ thù.
Pedro hạ giọng nói:
- Đặc biệt là khi bà xã của Pedro đây lại là bạn gái cũ của Kakato.
Vu Minh cười:
- Anh rất đắc chí.
- Không phủ nhận.
Pedro nói:
- Cho nên nếu tôi với Kakato có xung đột, tôi cũng sẽ nhường cậu ta. Cậu ta toàn thân vốn đầy vẻ quý tộc, mấy nàng Lọ Lem tất nhiên là thích rồi. Nhưng bà xã của Pedro từ bé đã được dạy dỗ theo kiểu quý tộc, nên ghét nhất những người như vậy.
Quý tộc… Dựa theo những gì mà Vu Minh hiểu về quý tộc, thì dù cho có không thích mình đến mấy, chí ít Kakato sẽ lễ phép chào hỏi mình, mà còn có loại hành vi rỉ tai thì thầm này…
Pedro nhìn Vu Minh:
- Sao vậy?
Vu Minh hỏi:
- Tôi đang suy nghĩ các loại khả năng. Giả thiết Kakato là giả, vậy hắn có thể lấy được tài liệu không?
- Tất nhiên.
Pedro nói:
- Nhưng công ty Vale dựa theo chức vị mà đặt ra quyền hạn. Kakato mặc dù là con của chủ tịch, nhưng chỉ tương đương với quản lý một bộ phận, những tin tức có thể biết là hữu hạn.
Vu Minh hỏi:
- Nếu hắn là trộm?
Pedro cười:
- Thế thì phiền toái rồi. Hắn sẽ trộm thẻ ID của tôi trước, sau đó vào phòng tôi, mở két an toàn của tôi. Cậu cũng biết đó, máy tính cũng không an toàn, cho nên bọn tôi đều dùng giấy cả. Nhưng thẻ ID của tôi vẫn còn, không có thẻ này, không ai được vào két an toàn của tôi cả.
Vu Minh lắc đầu:
- Pedro, tôi cho rằng ngay bây giờ nên về khách sạn thì tốt hơn.
- Có cần không?
- Có!
Vu Minh gật đầu một cách nghiêm túc.
Lên xe, hai người về khách sạn, đi thẳng lên tầng Pedro thuê. Thang máy mở ra, có hai bảo vệ và hai cảnh sát mặc thường phục. Pedro định đi về phòng mình, bảo vệ chặn lại:
- Mời anh xuất trình thẻ ID.
Pedro nhíu mày, cùng Vu Minh lấy thẻ ID của mình ra. Bảo vệ xem xét thẻ ID, đột nhiên máy cảnh báo vang lên dữ dội. Pedro còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một tay bảo vệ cường tránh đè dúi xuống đất, một bảo vệ khác lập tức dùng đầu gối đè lên cổ Pedro, sau đó bắt đầu lục soát người.
Vu Minh thấy hai bảo vệ khác định ra tay thì vội giơ cao thẻ ID ra:
- Quyền hạn bảo vệ cao nhất.
Cần gì bị đánh rồi mới lấy ra? Hiểu lầm là người khác, mà kẻ đau là mình.
Bảo vệ xem xét, quả thật là thẻ ID có quyền hạn bảo vệ cao nhất ở thành phố này, bảo vệ nói:
- Nhưng không thể chứng minh thẻ này là của anh. Ngài Kakato có dặn chúng tôi rằng có người biết sử dụng mặt nạ da người ngụy trang thành ngài Pedro.
Trên thẻ ID lâm thời của Vu Minh không có bất cứ thông tin về thân phận nào.
Hiện nay đám tội phạm đeo mặt nạ giả đã bắt đầu gia tăng ở Trung Quốc, một chiếc mặt nạ giả tầm một nghìn tệ gì đó mà sử dụng ban đêm hoặc lúc sẩm tối đảm bảo sẽ không bị ai phát hiện. Mà hàng silicon do tội phạm quốc tế tạo ra thì lại càng tinh xảo, quan trọng là giá không đắt, Phi Miêu hậu cần ra giá có ba nghìn đô la Mỹ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vương Bài
Hà Tả
Vương Bài - Hà Tả
https://isach.info/story.php?story=vuong_bai__ha_ta