Chương 77.4
hích sao? Mộc Thanh Dao nhẹ nhướng mài, nàng cũng không có cảm giác được nam nhân kia có bao nhiêu là thích nàng, nói một chút không có, dường như không phải vậy, điểm ấy nàng tự tin là vẫn phải có, nhưng nếu nói là chân chính thích, nàng có điểm khó tin được, bởi vì hoàng đế trong lòng tín toán được mất còn nhiều lắm, coi như là thích đi, chỉ sợ phía sau cũng không có đơn giản như vậy, mà nàng cũng chưa bao giờ tin tình yêu thuần túy.
“Đi thôi, ” Mộc Thanh Dao lành lạnh mở miệng, đêm đã khuya, có chút lạnh.
Mạc Sầu không có hỏi được đáp án mình muốn, cũng không gấp, liền nhớ tới một chuyện khác: “Nương nương, huyết nhân sâm có lấy được không?”
“Ừ, đợi một lúc hoàng thượng sẽ phái người đưa tới, ” Mộc Thanh Dao nói một tiếng, cả người nhanh chóng lắc mình rời đi, Mạc Sầu theo sát bên cạnh nàng.
Một đường đi một đường nghĩ, xem ra hoàng thượng đối với nương nương xác thực không đơn giản, nghe nói huyết nhân sân là vật rất trân quý, nương nương dễ dàng lấy được, hơn nữa câu nói ám muội bất minh vừa rồi của hoàng thượng, xem ra, hoàng thượng là thực sự thích nương nương, chuyện này thực là quá tốt.
Hai người một đường đi tới chỗ cũ, Mai Tâm cùng một đống cung nữ thái giám đều ở tại đó chờ, có người đã mệt mỏi, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Hồi cung đi.”
Chợt nghe thanh âm hoàng hậu nương nương, những người đó lại càng hoảng sợ, cũng may nương nương không có trách cứ các nàng lười nhác, mọi người vội vàng theo đường cũ quay về Phượng Loan cung, đợi được các nàng trở lại Phượng Loan cung.
Thì huyết nhân sâm đã đưa tới, A Cửu cũng đã rời đi, Y Vân cung kính dâng hộp gấm lên.
“Nương nương, A Cửu công công tự mình đem huyết nhân sâm đưa tới đây.”
“Lấy tới đây cho bản cung nhìn, vật đó có chỗ gì tốt?” Mộc Thanh Dao đối với cái gọi là dược liệu trân quý rất hiếu kỳ, phất tay ý bảo Y Vân đem huyết nhân sâm lấy tới.
Y Vân lĩnh mệnh, tự mình đem hộp gấm đưa đến trong tay nương nương, Mộc Thanh Dao mở hộp, liền nhìn thấy huyết nhân sâm trân quý.
Nhìn bên ngoài, cùng lắm cũng chính là một cây nhân sâm hạng nhất, bất quá nhân sâm này không phải màu trắng mà là đỏ, giống như bị máu nhuộm đỏ, ngay ngắn đặt ở trong hộp gấm lý, dùng lụa tơ tằm thượng đẳng bọc lấy, riêng tấm lụa tơ tằm kia đã quý giá biết bao nhiêu, bởi vậy có thể thấy được, huyết nhân sâm quả thực trân quý khó cầu, mà nam nhân kia mặt không đổi sắc đưa cho nàng “Mai Tâm, đem huyết nhân sâm lấy phân nửa nấu cho Xuân Hàn ăn vào, một nửa cất đi, sau này nói không chừng có lúc dùng đến.”
Mộc Thanh Dao đem huyết nhân sâm đưa cho Mai Tâm, Mai Tâm cung kính nhận lấy, chủ tử đem chuyện này giao cho nàng, rõ ràng là có ý thận trọng, không hy vọng trong chuyện này xảy ra nửa điểm sai lầm.
“Dạ, nương nương, ” lĩnh mệnh đem huyết nhân sâm đi xuống, thật sự nếu không để cho Xuân Hàn ăn vào, tên thái giám kia chỉ sợ sẽ kiên trì không nổi.
Giờ tý đã qua, Mộc Thanh Dao tuy rằng ngủ một ngày, cũng không quá mệt mỏi, nhưng nàng không nghỉ ngơi, thì cả Phượng Loan cung không ai dám nghỉ, đành phân phó xuống, ngoại trừ người gác đêm, mọi người đều lui xuống nghỉ ngơi đi, nàng cũng tiến vào tẩm cung nằm một chút… Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, sáng tỏa vô cùng, Mộc Thanh Dao nghĩ đến việc hoàng thượng giao cho nàng, chỉ cần làm xong chuyện này, nàng có thể xuất cung.
Đến lúc đó du sơn ngoạn thủy, hết cảnh này đến cảnh khác, về phần lời nói của Huyền đế, nàng không phải không có nghĩ qua, hiện tại có lời đồn phượng rơi tướng phủ, chỉ sợ nàng đi ra ngoài sẽ bị người truy sát, thế nhưng nàng có lòng tin, có thể tránh hết những thứ này, nếu như ngay cả điểm ấy mà làm không được, nàng vẫn còn là Mộc Thanh Dao sao, vẫn còn là Tô Trần sao?
Mộc Thanh Dao miệng có chút không tự chủ cười nhạt.
Nàng sẽ không để mặc cho người khác định đoạt, tuy rằng Huyền đế có khả năng thích nàng, hay là bản thân hắn nhận thấy, nàng được hắn yêu thương là một chuyện quang vinh tự hào, nhưng nàng thì không nghĩ vậy, nếu như yêu chỉ đơn thuần là yêu, có thể tìm thấy điều này trên người của hắn không?
Về phần tìm chứng cứ việc thái hậu hạ độc thủ, cũng không phải chuyện dễ dàng, bất quá nàng tin một câu nói, lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, chỉ cần nàng ta đã làm, tất nhiên để lại vết tích, mặc kệ nàng ta làm như thế nào để xóa bỏ, vẫn sẽ có kẻ hở, nàng nhất định sẽ tìm ra… Ngày thứ hai, Xuân Hàn tỉnh lại, muốn người ta đưa đến trước cửa tẩm cung, hắn muốn tạ ơn Tạ nương nương đã cứu hắn một mạng, sau này dù làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp hoàng hậu nương nương.
Mộc Thanh Dao còn chưa thức dậy, Mạc Sầu thấy Xuân Hàn thân thể còn chưa khỏe lại, nên cho hắn trở lại nghĩ ngơi, chờ nương nương tỉnh, nàng sẽ bẩm báo cho nương nương biết tâm ý của hắn.
Nhưng Xuân Hàn kiên quyết thủ ở trước cửa, bởi vì vừa mới tỉnh lại, sắc mặt còn rất tái nhợt, môi cũng xám trắng, nên chỉ cúi đầu đứng một lát, trên mặt liền chảy mồ hôi lạnh.
Mạc Sầu không đành lòng, đi vào bên cạnh giường lớn trong tẩm cung.
“Nương nương? Nương nương?”
Mộc Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không vui nên lóe ra mũi nhọn lợi hại, Mạc Sầu thản nhiên mở miệng: “Nương nương, Xuân Hàn qua đây muốn gặp ngươi.”
“Hắc, hắn tỉnh rồi” Mộc Thanh Dao nhăn mài một cái, tỉnh lại không lo dưỡng thương, chạy tới gặp nàng làm gì? Phất phất tay không lắm để ý mở miệng: “Bảo hắn trở lại dưỡng thương đi.”
“Nương nương, nô tỳ có nói nhưng hắn không chịu, muốn nhìn thấy nương nương mới bằng lòng trở lại, nô tỳ không đành lòng, cho nên mới phải gọi nương nương tỉnh.”
Mạc Sầu nhẹ giọng mở miệng, thay vì nói đau lòng Xuân Hàn, thật sự thì đau lòng cho tâm ý của nương nương, thật vất vả mới có huyết nhân sâm, đem cho Xuân Hàn ăn, thế nhưng hắn vẫn đứng ở bên ngoài, nếu hắn có chuyện gì không phải là lãng phí tâm huyết của nương nương sao.
“Được rồi, để cho hắn vào đi, ” Mộc Thanh Dao không nhịn được ngồi dậy, nàng ghét nhất người cổ đại ở điểm này, trợ giúp hắn một ít, động một tí thì đòi làm trâu làm ngựa báo ân gì đó, nàng lại không thiếu trâu ngựa, cần bọn họ báo cái gì a.
“Dạ, nương nương” Mạc Sầu lĩnh mệnh, biết nương nương phiền muộn, cũng không dám nói thêm cái gì, ngay cả màn cũng chưa vén lên, liền đi phân phó Xuân Hàn theo nàng tiến vào.
Xuân Hàn vừa đi vào tẩm cung, liền đẩy hai tiểu thái giám đang đỡ hắn ra, dùng dằng quỳ xuống, suy yếu mở miệng: “Tiểu nhân tạ ơn đại ân của nương nương, sau này để cho tiểu nhân làm trâu làm ngựa, vì nương nương sẽ không kêu rên tiếng nào.”
Mộc Thanh Dao vẻ mặt hắc tuyến, xem đi, phiền là cái này đấy, mắt âm trầm nhìn Xuân Hàn đang quỳ trên mặt đất, hắn có thể nói với nàng những điểm thực tế một chút hay không, tỷ như thái hậu nương nương bên kia có những người nào, có nội tình quan trọng gì, bất quá Xuân Hàn rốt cuộc là biết bao nhiêu chuyện đây?
Mộc Thanh Dao nheo mắt lại suy tư, trong lúc nhất thời đã quên mất cho Xuân Hàn đứng lên, mặc cho tên kia quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, nhanh chóng chịu không được, thân thể lắc lư phải trái, Mạc Sầu cả kinh, vội vàng kêu một tiếng: “Nương nương?”
“Ừ ” Mộc Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, nhìn Xuân Hàn còn quỳ trên mặt đất, lạnh nhạt lên tiếng: “Đứng lên đi, Xuân Hàn, ngươi không có lời nào muốn nói với bổn cung hay sao?”
Nàng không tin Xuân Hàn khi còn theo thái hậu nương nương, mà một điểm nội tình của thái hậu nương nương cũng không biết, tuy rằng chuyện này ít khi xảy ra, nhưng khẳng định không thể không biết điểm gì.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu