Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 132: Tai Nạn
B
ất quá phương diện này, nam nhân phản ứng rất chậm chạp, cần có người chỉ dạy mới được, cuối cùng vẫn là nàng mở miệng nói.
- Phu quân, Mị nhi muội tử nói rất đúng. Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, tốt hơn vẫn nên thương nghị cùng các trưởng bối.
Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu, giải thích nói.
- Sự nghiệp chưa thành, ta còn chưa muốn thành gia, hiện tại chỉ là lừa gạt Lý Lâm Phủ, cứ kéo dài thêm được nửa năm một năm rồi mới tính sau.
Hai gò má trơn bóng của Lôi Mị biến thành đỏ bừng, thanh âm xấu hổ nói.
- Người ta... Người ta chỉ lo lắng an toàn cho Ngọc gia tiểu thư mà...
Kha Vân Tiên mỉm cười đứng dậy.
- Rồi, chuyện này Vân Tiên nghe theo Đường Nhu muội tử. Tuy rằng chuyện này còn rất dài, nhưng dù sao đây cũng là chuyện cả đời, cần có thời gian chuẩn bị, ví dụ như là may áo cưới.
Lôi Mị ngay cả lỗ tai cũng hồng lên, cúi đầu, thẹn đến đỏ bừng mặt, xinh đẹp không gì so sánh được. Trái tim Đường Tiểu Đông đột nhiên đập mạnh, nếu như tại giáo đường, nếu như tại giáo đường mấy vị tân nương xinh đẹp khiến cho người ta phát cuồng đều khoác lên váy cưới. Ai nha, không được, tại thời cổ đại màu đỏ đại biểu cho cát tường, màu trắng đại biểu cho tang phục, điềm xấu, không giống phương tây, màu trắng đại biểu cho thuần khiết.
- Người xấu, còn chờ cái gì? Có phải lại đánh chủ ý lên khuê nữ nhà ai phải không?
Bên tai truyền đến thanh âm oán trách của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông cười ha hả, nháy mắt cười nhẹ.
- Nàng nói thử coi?
- A, oan gia, giữa bàn ngày ban mặt…
Bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên bị hắn túm lấy, khiến cho Lôi Mị cả kinh vội vàng vùng ra khỏi tay hắn nhảy qua một bên, đỏ bừng mặt.
Lúc này vừa dùng xong bữa sáng, Tiểu Thanh đang thu dọn bát đũa, chợt tò mò nhìn sang… Biểu lộ vừa thương vừa sợ vừa ngượng ngùng của nàng khiến cho Đường Tiểu Đông cười lớn nói.
- Chúng ta đi tổng đường Trung Hoa đường, có việc trọng yếu cần thương nghị.
Hiểu sai ý tứ của hắn, Lôi Mị thẹn đến mức muốn tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, trợn trắng mắt, bất quá bàn tay nhỏ bé vẫn ngoan ngoãn để hắn nắm nấy, khiến cho Tiểu Thanh không ngừng hâm mộ. Có thể lấy được một lão công như vậy, cả đời này coi như là không sống uổng. Lúc ra khỏi đại môn, khuôn mặt Lôi Mị vốn đang tràn đầy hạnh phúc nghọt ngào, lại tựa như kẻ trộm, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn, bất an ngó
dòng người qua lại trên đường.
Tổng đường Trung Hoa đường, Tụ Nghĩa Sảnh.
Đường Tiểu Đông, Lôi Mị, Đường Sương, Chu Bất Vi, Tần Thiên Bảo còn tám vị chính phó phân đường chủ, đây là hội nghị cơ mật cấp cao nhất, tất cả các đường, hương chủ đều không có tư cách tham gia. Đảo qua khuôn mặt từng người Đường Tiểu Đông chỉ vào địa đồ thành thành Trường An, dùng ngữ khí nghiêm túc chưa từng có nói.
- Chư vị, mời xem, nếu như thành Trường An bị chiếm, địa phương nào bên ngoài thành mới có thể là nơi lánh nạn một cách an toàn nhất?
Ý của hắn chính là một khi An Lộc Sơn khởi binh tạo phản, trước khi công hãm thành thành Trường An, người của hắn, kể cả gia quyến của các công nhân tác phường phải di chuyển đến một địa điểm an toàn để tị nạn, phụ cận thành Trường An đều là rừng núi, được chọn là chỗ tị nạn đầu tiên. Ngữ khí kinh người, khiến cho những người có mặt trong này trở nên vô cùng khẩn trương, mặt mũi tái nhợt, trong mắt tràn đầy thần sắc hồi hộp. Ngay cả Đường Sương xưa nay lạnh lùng như băng khiến cho người ta không thể nhìn thấu nội tâm cũng phải nhăn mày, ánh mắt không ngừng lấp láy quang mang kỳ lạ.
Trường An là thủ đô của vương triều Đại Đường, là trung tâm văn hóa kinh tế, là biểu tượng cùng tiêu trí của triều Đường, một mực có trọng binh tinh nhuệ đóng
quân, tường thành kiên cố, dễ thủ khó công. Vài tòa thành phụ cận thành Trường An cũng có trọng binh đóng quân, tùy thời có thể chi viện, có thể nói phòng thủ của thành Trường An vô cùng kiên cố, người nào có thực lực khủng bố như vậy, có thể công chiếm thành Trường An?
Thành Trường An bị địch nhân công chiếm, chẳng phải tương đương với việc vương triều Đại Đường Lý thị cũng sẽ diệt vong?
Đây chính là lời đại nghịch bất đạo, xét nhà diệt tộc!
Có mặt ở nơi này đều là tinh anh trong tinh anh của Trung Hoa đường, đều là võ lâm cao thủ hô phong hoán vũ, anh hùng thảo mãng, sống cuộc sống gió tanh mưa máu, sắc mặt bọn họ đại biến không phải là vì sợ bị chặt đầu, mà bởi vì bọ họ sùng bái gần như là mù quáng vị lão đại chưa từng bao giờ triển lộ võ công này.
Mặc dù không cuồng nhiệt như fan cuồng tộc, nhưng bọn đều đã nguyện ý bán mạng cho lão đại, ý định chính là muốn đi theo lão đại kiến lập một phen oanh liệt, lưu danh sử sách, hơn nữa lão đại sáng tạo ra đủ loại thần thoại, khiến cho bọn họ vô cùng tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Lão đại nói, trong tương lai thành Trường An sẽ bị công phá, như vậy chắc chắn sẽ bị công phá!
Chứng kiến biểu lộ quái dị mà nghiêm túc của mọi người, lại ngó thấy biểu lộ hiếu kỳ đến muốn giết người của Lôi Mị, còn có ánh mắt lạnh như băng nhưng tràn ngập hiếu kỳ của Đường Sương biểu tỷ, trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một nhát, nội tâm thầm hô không xong. Hắn gãi gãi đầu nói:
- Ách, mọi người không cần khẩn trương, chỉ là ta phòng xa mà thôi...
Kỳ thực, người khẩn trương ngược lại là hắn, cho dù tin tưởng, như vậy phải giải thích như thế nào việc có thể đoán trước tương lai? Cũng không thể nói là lã tử là từ thời hiện đại xuyên việt về?
Muốn lừa dối, chỉ còn cách ăn nói hàm hồ.
- Con người mà, làm chuyện gì cũng nên lo xa một chút, ha ha ta chỉ là lo lắng sau này thực sự phát sinh chuyện như thế này... Tìm trước một nơi tị nạn cũng tốt, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hắc hắc…
Lời giải thích này tựa hồ có chút hợp lý, trong lòng mọi người cũng nhẹ nhõm, nhưng mà sau khi trao đổi ánh mắt, Lôi Mị cùng Đường Sương tựa hồ rất không hài lòng với những lời này. Chứng kiến ánh mắt hiếu kỳ của nhị nữ khiến cho hắn giật thót một cái, chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vào địa đồ nói.
- Mọi người nghiên cứu kỹ càng một chút, bốn phía xung quanh thành Trường An đều là rừng núi, như vậy có địa phương nào địa thế hiểm yếu thích hợp để ẩn trốn hay không?
- Nhớ kỹ, nơi này phải đủ lớn cho ba nghìn người ở!
Lại một lần nữa chứng kiến ánh mắt quái dị của mọi người, Đường Tiểu Đông lại phải giải thích.
- Trong này đương nhiên là có gia quyến của các ngươi nữa, còn có gia quyến của công nhân tác phường, bọn họ làm việc cho chúng ta, cũng không thể bỏ mặc bọn họ không để ý tới.
Nếu như chỉ là người Trung Hoa đường, căn bản là không cần phiền toái như vậy, cứ nhắm nơi núi rừng mà chạy, màn trời chiếu đất cũng không có vấn đề gì, nhưng mang theo gia quyến lại vô cùng phiền toái.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phong Lưu
Ngũ Lang Thúc
Phong Lưu - Ngũ Lang Thúc
https://isach.info/story.php?story=phong_luu__ngu_lang_thuc