Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhất Phẩm Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 146: Cứu Viện
K
hông còn sự chống cự kịch liệt nữa.
Mực nước ngập tràn lên rất nhanh. Khiến cho những người bên trong phải chọn lựa giữa việc bị bắt và chết đuối.
Một lúc sau có đệ tử Cái Bang từ trong cống ngầm đi ra. Cả người lạnh run, quỳ rạp trên mặt đất, không dám cử động một chút nào.
Đợi đến khi đã hơn một trăm người trên mặt đất. Địch Vịnh mới ra lệnh cho đám người này xếp thành một hàng đi đến chỗ đầu phố. Dưới sự yểm trợ của Thần Xạ quân, Tuần bổ binh tuần phố dùng một bộ còng tay xích chân, đem bốn người thành một tổ khóa lại với nhau…
Mọi thứ đều đang tiến hành máy móc. Những đệ tử Cái Bang bướng bỉnh không thuần phục trong truyền thuyết, không một ai dám cãi lại mệnh lệnh của Địch Vịnh. Cũng không có ai muốn thử chạy trốn làm cho Trần Khác cảm thấy rất may mắn, lại cũng cảm thấy có chút bi ai. Trách không được hai vạn quân Kim có thể khiến tòa thành hàng triệu người này đầu hàng. Những người dân mạnh mẽ chính trực lúc đầu của triều Tống, rốt cuộc đã đi đâu hết rồi?
Quá trình đơn giản một cách bất ngờ, làm Trần Khác không còn ham muốn đứng ngoài quan sát nữa. Hiện tại hắn rất cấp bách phải biết được Báo Tử Đường đi ra từ con đường nào…
Chỉ thẩm vấn bang chúng của Lam Giao Đường một chút, không tốn quá nhiều công sức liền biết được con đường Báo Tử Đường đi ra là chỗ Quỷ Phàn Lầu.
- Quỷ Phàn Lầu ở nơi nào?
- Ở cuối phố Mã Hành.
Địch Vịnh nói:
- Đó là nơi phòng thủ của quân Bổng Nhật. Là quân mạnh nhất của chúng ta.
- Chúng ta qua đó xem.
- Ta cho người hộ tống ngươi.
- Được!
Đoạn đường này cũng không gần, đợi đến khi bọn hắn đến thì trời đã đen như mực. Khắp nơi trên đường đều có những cây đuốc tùng hương thắp sáng của quan binh và tuần bổ. Nhưng trong mưa ánh sáng cũng không rõ lắm, chỉ có thể chiếu rõ trước người mình.
Sau khi xác minh thân phận, Trần Khác đã xuất hiện bên cạnh Dương Hoài Ngọc.
Dương Hoài Ngọc là con thứ của Dương Văn Quảng. Chưa đến ba mươi tuổi, cao to lực lưỡng. Anh ta lau nước trên mặt, rồi nhìn Trần Khác nhe răng nói:
- Gặp quỷ rồi, đến bây giờ còn chưa thấy động tĩnh gì.
Trần Khác xung phong nhận việc nói:
- Phỏng chừng là nghe được tin tức rồi. Để ta đi xem.
- Bảo vệ Trần Thừa Sự.
Dương Hoài Ngọc cũng đã sớm không còn kiên nhẫn. Không nhiều lời, chỉ đưa cho Trần Khác mặc lên một cái giáp nửa người, rồi cho thân binh mình đi theo.
Ngũ Lang và Tống Đoan Bình cũng mặc áo giáp vào. Mỗi người cầm theo một phác đao, đi theo phía sau Trần Khác. Liễu Nguyệt Nga cũng theo phía sau, Dương Hoài Ngọc vội vàng ngăn nàng lại. Nhưng thấy nàng mày liễu dựng thẳng lên, cũng không dám nói gì nhiều.
Một tay cầm ô dù, một tay mang theo đèn lồng không thấm nước. Trần Khác đưa mọi người đến bên cống ngầm trên đường. Hắn quan sát địa hình một chút, rồi đi về trước ba bước, chỉ vào một tảng đá dưới chân nói:
- Nhấc lên!
Lập tức có hai quân lính cường tráng của quân Bổng Nhật đi tới, xoay người đem phiến đá dời đi, để lộ ra một cống ngầm tối mịt.
Trần Khác dùng đèn lồng chiếu vào bên trong cống ngầm. Chỉ thấy tối thui không có ánh sáng phản chiếu lại. Ít nhất đã biết được mực nước còn chưa cao lắm.
- Ta xuống dưới xem, các ngươi ở lại đây chờ.
Nói xong, hắn đem ô đưa cho một quân sĩ, lấy trường thương trong tay anh ta. Một tay cầm đèn lồng, một tay cầm thương, đi dọc theo cầu thang cống ngầm. Từng bước từng bước đi xuống dưới. Bất thình lình bị lảo đảo một cái.
- Cẩn thận.
Một tiếng của hai nam một nữ phát ra.
Trần Khác chống thương, đứng vững vàng lại nói:
- Không có việc gì, dưới này rất trơn.
Ngũ Lang và Tống Đoan Bình muốn đi theo, Liễu Nguyệt Nga lại lách mình lên đi trước.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Thầm nghĩ hai người bọn họ sẽ không ở dưới đó đánh nhau chứ? Nên vội vàng đi theo xuống.
Mấy quân lính của quân Bổng Nhật cũng đi theo.
Trần Khác đi đến dưới đáy thủy đạo. Phát hiện nước chỉ mới cao tới đầu gối, trong lòng liền tính toán. Nghe được tiếng nước phía sau, hắn quay đầu lại nhìn, đi cùng mình xuống dưới quả nhiên là Liễu Nguyệt Nga.
Lúc này Trần Khác đưa tay ra hiệu không được lên tiếng. Đem đèn lồng đặt nhẹ nhàng trên mặt nước. Đèn lồng kia chảy theo dòng nước, trôi vào sâu trong thủy đạo.
Đợi đèn lồng trôi ra một khoảng cách, hai người không một tiếng động im lặng đi theo phía sau.
“Vù!” Đột nhiên một đạo hàn quang từ trong bóng tối bắn ra. Đâm vào mặt nước phía sau đèn lồng một thước. Nếu có người cầm đèn lồng cũng vừa vặn bị bắn trúng.
‘Đinh…’ Ám khí kia bắn tới đáy nước, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Quả nhiên có người mai phục. Trần Khác không những không khẩn trương, ngược lại trong lòng càng thêm chắc chắn. Cầm trường thương trong tay, ném về hướng ám khí đã phóng tới.
Cùng lúc đó, Liễu Nguyệt Nga tựa như một con chồn nước nhanh nhẹn, không một tiếng động lao mạnh tới phía trước.
- A…
Chỉ nghe một tiếng hét thảm. Trường thương của Trần Khác đã đâm trúng một người. Liễu Nguyệt Nga cũng vọt tới gần, trong tay hiện ra một Nga Mi thích, đâm cằm tên còn lại. Cảm giác lạnh như băng khiến cả người tên đào tử kia run run, cứng đờ người ra.
Trần Khác cũng đi theo phía sau. Từ trên người bị đâm rút cây trường thương ra. Trở tay rút mạnh một phát, đuôi thương đánh vào trên huyệt thái dương tên đào tử đang bị Liễu Nguyệt Nga không chế. Tên kia nhất thời ngất xỉu.
Trần Khác vượt qua Liễu Nguyệt Nga, khom người phóng về phía trước. Đi về phía trước mấy trượng đã có một ánh sáng mờ nhạt truyền đến – Chỉ thấy trước mặt là một mảnh đất trống rộng khoảng vài chục trượng. Hơn một trăm nữ nhân quần áo không chỉnh tề, nửa người từ thắt lưng trở xuống ngập trong nước. Còn lại hơn hai mươi người đệ tử Cái Bang, ở trên mặt đất chỗ cao không bị ngập nước. Có tên ngồi uống rượu, có tên gian dâm phụ nữ…
Thấy cảnh tượng như vậy, Trần Khác còn không sao. Nhưng Liễu Nguyệt Nga theo phía sau con mắt đã đục ngầu lên như muốn nứt ra, quát lớn một tiếng rồi xông lên. Động tác của nàng nhanh như chớp, gần như trong chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ cao, một cước đá bay tên đệ tử cái bang đang cưỡng hiếp nữ tử.
Đám đệ tử Cái Bang còn lại trong tay không ngờ đều có binh khí. Tất cả đều đứng lên đánh về phía nàng.
Trần Khác thầm mắng một tiếng, nhanh chóng đưa trường thương ra, đánh tới tên ở trạm canh gác. Cầm trường thương khua lên không một kẽ hở, chặn binh khí từ bốn phía bổ tới nàng. Liễu Nguyệt Nga không còn nguy hiểm từ hai mặt tấn công, đôi chân dài đá ra liên tục. Nháy mắt đã đá ngã một đám.
Ngay lập tức lại có đệ tử Cái Bang xông lên. Liễu Nguyệt Nga nhặt cây phác đao lên ngăn lại, đao pháp của nàng cũng rất tinh diệu. Đám đệ tử cái bang mèo ba cẳng này làm sao tổn thương được nàng.
- Cô chém người đi, cọp mẹ!
Trần Khác đã nhìn ra sự bất thường, nữ nhân này tức giận như vậy, cũng không dám cầm đao chém tới trên người bọn chúng không khỏi hét lớn. Đánh như vậy thì có tác dụng gì chứ.
- Ta…Ta không dám giết người…
Liễu Nguyệt Nga buồn bực nói.
- Tránh qua một bên yểm hộ ta đi!
Trần Khác vọt lên phía trước, nháy mắt hai người đã đổi vị trí cho nhau. Trong nháy mắt tiếp theo, Trần Khác đã dùng trường thương đâm vào ngực một gã đệ tử Cái Bang, rồi dùng sức rút ra, máu tươi cũng theo đó mà phun ra. Liễu Nguyệt Nga võ công cao cường, yểm hộ bên cạnh hắn là tuyệt đối an toàn. Trần Khác chỉ chăm chú vào việc giết người, căn bản không lo lắng việc bị thương.
Đột nhiên, trường thương của hắn bị một tên đệ tử Cái Bang kẹp lại, hai tên khác cũng nhân cơ hội xông lên. Trần Khác thả lỏng tay, lách sang bên cạnh tên đệ tử cái bang kia. Rút từ trong lưng ra một thanh nhuyễn kiếm sáng như tuyết.
Liễu Nguyệt Nga đưa phác đao ra, chặn binh khí của hai tên đệ tử Cái Bang đang chém tới kia. Trần Khác chém ra một kiếm, liền mổ phanh bụng hai tên kia.
Hắn thừa cơ xông lên phía trước, giết chết tên đào tử đang nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt đã giết chết bốn người khiến đám đào tử còn lại bị dọa vỡ mật. Lại nhìn thấy hai người Tống Đoan Bình và Ngũ Lang dẫn người đến ngăn chặn. Các đệ tử Cái Bang đều vứt bỏ binh khí xuống đất đầu hàng.
Cũng có người mang tâm tư, chạy nhanh về phía đám nữ tử, muốn bắt con tin. Trần Khác giống như có mắt sau gáy, ném nhuyễn kiếm trong tay vào giữa mông tên đó.
Người nọ la lên một tiếng rồi ngã sấp xuống trước mặt các nữ tử, các nữ nhân cũng đưa chân lên đá liên tục vào tên đó không đánh chết cũng dìm chết…
- Phi đao rất chính xác…
Tống Đoan Bình vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Thực ra ta muốn đâm vào tim nó.
Trần Khác thản nhiên nói.
Mọi người mồ hôi chảy đầy đầu… Phóng lệch cũng quá lớn đi.
Trần Khác cũng không để ý đến bọn họ. Nhặt một thanh phác đao lên, quỳ một chân trên mặt đất trước mặt đám đào tử, lạnh lùng nói:
- Các ngươi là người của bộ phận nào?
…
Không có ai trả lời.
- Hừ…
Trần Khác hừ lạnh một tiếng. Đoản đao trên tay chợt lóe lên, huyết quang bắn tung tóe. Một tên đào tử bị chém rớt bốn ngón tay thảm thiết kêu lên.
Trần Khác sắc mặt không đổi, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nói!
Hắn thân hình cao lớn khôi ngô, cầm trên tay thanh đao dính máu giống như một pho tượng sát thần, khiến cho người khác cảm thấy lạnh.
Nhìn người bị chém đứt tay, mà mặt không đổi sắc. Liễu Nguyệt Nga cảm thấy tay chân như mềm nhũn ra. Nàng trong lòng chợt hiểu ra, công phu của mình cao hơn hắn, nhưng nếu muốn liều mạng thì người chết nhất định là mình…
Đám đệ tử Cái Bang này làm sao còn dám giấu diếm, lúc này phun ra hết mọi chuyện. Hóa ra bọn chúng chính là thủ hạ của Đại Long Đầu Quỷ Phàn Lầu, vốn là đại quân muốn đi ra ngoài từ trên phố Mã Hành. nhưng Đại Long đầu quỷ kế đa đoan, cố ý cho một người đi ra từ một cửa khác để thăm dò, thì người kia phát hiện có quân Bổng Nhật mai phục.
Hơn nữa lúc này, tin tức các đường khẩu lọt vào sự tập kích của quan quân cũng được truyền đến. Đại Long Đầu biết lần này phủ Khai Phong đã hành động, nên ra quyết định thật nhanh. Để lại bọn họ trông nom những ‘Phấn tử’ quý giá…
Tiếng lóng ở trong Biện Kinh. Gọi là ‘Đảo Tử’ có nghĩa là lưu manh, còn ‘Phấn Tử’ có nghĩa là nữ nhân thỏa mãn dục vọng cho bọn chúng…
Còn những người còn lại thì đi theo ra hướng khác.
- Đi nơi nào?
- Phàn lầu…
- Đáng chết!
Trần Khác giật mình nói:
- Nơi đó không có thủy đạo ngầm!
Bởi vì triều đình lo lắng sẽ có sự cố trong binh lính. Cho nên chỉ cho phép ba quân sáu ngàn người chiến đấu. Nơi không có nước ngầm tự nhiên cũng không có bố trí canh phòng.
- Là Đại Long Đầu của chúng ta tự mình đào!
- Nhanh đi báo tin! Chúng ta đi Phàn lầu.
Trần Khác hướng binh sĩ của quân Bổng Nhật nói.
- Vâng!
Quân sĩ kia liền vội vã chạy đi.
Trần Khác nhìn các nữ tử này, hóa ra là người của Cái Bang sợ các cô trốn thoát nên dùng dây thừng trói chân các cô lại. Đặt các cô vào cùng một chỗ. Hắn lớn tiếng nói:
- Các ngươi không cần sợ hãi, chúng ta là quan sai tới đây giải cứu các ngươi. Hiện tại cùng ta đi lên trên, lên trên mặt đất thì sẽ an toàn.
Các nữ nhân này từ khi bị bắt vào động, giống như bị rơi vào địa ngục. Không có lúc nào mà không hy vọng chạy thoát ra. Giờ phút này nghe được lời này liền khóc ầm lên.
- Tất cả im lặng!
Thấy Trần Khác nhíu mày, Ngũ Lang quát lớn một tiếng nói:
- Tam ca ta nghe cảm thấy rất phiền lòng.
Bị sát thần này quát lên một tiếng, các nữ nhân lập tức im lặng lại. Nghe theo mệnh lệnh của Trần Khác, xếp thành một hàng chậm rãi đi ra ngoài.
Liễu Nguyệt Nga đứng ở cửa động, chăm chú nhìn chằm chằm từng nữ tử bước qua trước mắt. Muốn tìm một gương mặt quen thuộc.
tinhlinh2
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhất Phẩm Giang Sơn
Tam Giới Đại Sư
Nhất Phẩm Giang Sơn - Tam Giới Đại Sư
https://isach.info/story.php?story=nhat_pham_giang_son__tam_gioi_dai_su