Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 145 : Tiểu Lâu
Đ
êm nay,cuộc quyết chiến quyết định quyền thống trị khu vực Hắc Ngục Sơn giữa hai đại yêu tộc Thanh Xà và Hắc Phượng cuối cùng cũng diễn ra, Thanh Xà Yêu Tộc lợi dụng huyễn thuật đặc thù của Huyễn Hồ nhất tộc bày ra ảo ảnh lừa gạt Hắc Phượng yêu quân, thừa lúc đêm tối tập kích sào huyệt Phượng Minh Thành của Hắc Phượng Yêu Tộc. Hắc Phượng yêu quân đóng ở dốc Linh Hầu nhận được tin lập tức quay về, hai bên quyết chiến ngay tại Phượng Minh Thành.
Phượng Minh Thành vốn có địa thế hiểm yếu, bây giờ lại trở thành chỗ dựa của Thanh Xà yêu quân, tuy Hắc Phượng Yêu Tộc tuy khí thế mạnh mẽ nhưng vì tường thành kiên cố nên cũng phải nếm không ít đau khổ. Nhưng thứ quyết định đến sĩ khí hai bên lại dựa trên kết quả của một trận đại chiến khác, hai vị Địa Yêu duy nhất Hắc Ngục Sơn đang đánh nhau ngay trên bầu trời của Phượng Minh Thành.
Lão Hắc Phượng đã nhiều năm làm bá chủ, đấu với Ngọc Lâm được xưng tụng là kỳ tài trăm năm khó gặp của Yêu tộc, chỉ mỗi việc hai người hiện ra chân thân cũng đã làm người ta líu lưỡi, giờ đánh nhau đến trời đất cũng phải lu mờ. Nhưng sau cuộc đại chiến thảm thiết kịch liệt, trời long đất lở quét sạch hết thảy mọi thứ đó, rốt cuộc hai người đều lưỡng bại câu thương, ai cũng không giành được phần thắng.
Thanh Xà Yêu tộc chiếm ưu thế về địa lý, dần dần chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến, thấy đến hừng đông, Hắc Phượng Yêu quân từ trên xuống dưới đều đã mỏi mệt, dấu hiệu thất bại lộ ra, lão Hắc Phượng đành phải ngừng chiến đấu, hạ lệnh tạm thời lui binh.
Vì vậy trận chiến sự mang tính quyết định đã cuộc kết thúc với thắng lợi thuộc về Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc. Lúc Hắc Phượng Yêu quân ôm hận rút lui, Phượng Minh Thành trên dưới một mảnh vui mừng, vô số Thanh Xà Nhất Mạch Yêu Tướng yêu binh lớn tiếng hoan hô, nhảy nhót không thôi. Đối với bọn họ, đây không chỉ là một trận thắng lợi, mà còn là một cuộc quyết chiến thay đổi vận mạng, trong đó, việc kích động nhân tâm nhất chính là trận quyết chiến giữa Ngọc Lâm và lão Hắc Phượng trên không trung Phượng Minh Thành, dù kết quả hai người chỉ đánh ngang tay.
Yêu Tộc bên trong Hắc Ngục Sơn đều biết, lão Hắc Phượng đã ở cảnh giới Địa Yêu trên trăm năm, còn Ngọc Lâm tu thành Địa Yêu mới chỉ mấy năm, nên khi kết quả là bất phân thắng bại, hầu như không cần suy nghĩ nhiều, đại đa số Yêu Tộc đã đều đã hiểu một điều, chính là vị Ngọc Lâm nương nương này quả nhiên là kỳ tài ngút trời, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần mấy năm nữa sẽ có thể bắt kịp thiên phú cường hãn của lão Hắc Phượng, đó chính là ngày lực áp lão Hắc Phượng tuyệt đối là ở trong tầm tay.
Điều này đồng nghĩa rằng thời đại Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc thống trị Hắc Ngục Sơn đã bắt đầu!
Đại chiến qua đi, Ngọc Lâm nương nương khôi phục hình người, rõ ràng đấu với một địch thủ cường đại như thế khiến cho dù đã bức lui đối phương nhưng Ngọc Lâm cũng vô cùng mỏi mệt. Muội muội Ngọc Lung vội hộ tống vị tộc trưởng thân gánh an nguy toàn tộc đến một chỗ yên tĩnh và an toàn nhất trong thành điều tức tĩnh dưỡng. Còn những Thanh Xà Yêu Tộc khác, sau giây phút thắng lợi đương nhiên là theo phong tục truyền thừa mười mấy vạn năm của Yêu Tộc, là kẻ chiến thắng thì được tha hồ cướp bóc.
Những tiếng gào khóc thảm thiết và thống khổ vang lên trong khắp Phượng Minh Thành, nơi này như trở thành địa ngục trần gian, song trong mắt yêu binh Thanh Xà Yêu Tộc, toà thành khổng lồ giàu có và đông đúc này lại chẳng khác gì Tiên giới chốn nhân gian.
※※※
Sắc trời dần dần sáng lên, một đêm máu tanh tàn khốc bất tri bất giác lặng lẽ trôi qua.
Lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch đi trên con đường rộng nhất Phượng Minh Thành, cũng là con đường chính nối liền đông tây. Thạch Trư bởi vì bị thương nên đã đi nghỉ, không đi cùng. Trái lại vì chiến sự chấm dứt, mọi việc đã xong, Tiểu Hắc Trư cuối cùng cũng đã có thể ra ngoài hít thở không khí, đi theo bên chân Thẩm Thạch không rời, ngửi ngửi chỗ này chạy chạy chỗ kia, lỗ tai thỉnh thoảng lại giật một cái, bộ dạng rất là hưng phấn. Từ xa đến gần chỗ nào cũng đều nghe thấy những tiếng gầm dữ tợn hoặc kêu khóc đau đớn, cả đám binh tướng lớn nhỏ của Thanh Xà Yêu Tộc đều đang bận rộn đánh cướp những nhà dân, không ngừng chạy qua chạy lại, đeo đủ thứ bao lớn bao nhỏ, và trân bảo đầy trên người.
Lão Bạch Hầu xoa nhẹ lông mày, xoay người nhìn Thẩm Thạch ở phía sau, thản nhiên nói: "Thế nào, còn chịu đựng không?"
Thẩm Thạch ngẩng đầu lên định trả lời, nhưng trên mặt bỗng xẹt qua một tia thống khổ, tiếp đó buột ra một tràng tiếng ho khan, khoé miệng bắn ra vài giọt máu, sau một lúc lâu, mới thở dốc dừng lại, đưa tay lau đi vết máu bên miệng, hít một hơi nói: "Không sao cả."
Lão Bạch Hầu nhìn hắn một lúc, rồi quay người tiếp tục đi thẳng về phía trước, miệng nói: "Vậy đi theo ta, có lẽ sắp đến rồi."
Thẩm Thạch đáp ứng một tiếng, đi theo sau lưng lão Bạch Hầu, hai người đi qua nửa toà thành tới khu vực trong cùng của Phượng Minh Thành, nơi đó dựa sát vào Hắc Ngục Sơn mạch cao vút, hắc thạch bén nhọn cao chót vót phảng phất dựa vào bên trên tường thành.
Lão Bạch Hầu mang theo Thẩm Thạch đi lên tường thành, Tiểu Hắc Trư phía sau cũng đi theo. Trải qua một cuộc đại chiến, trên tường thành vốn nên canh phòng chặt chẽ giờ không một bóng người, kể cả Thanh Xà yêu quân dường như cũng không có ai đi đến đây, một nơi không có lấy nửa điểm béo bở.
Hai người đi đến bên tường thành, lão Bạch Hầu nhón chân hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, sau đó chỉ tay nói: "Chính là con đường đó."
Thẩm Thạch đứng bên cạnh lão, giương mắt nhìn, thấy dưới tường thành, bên trong Hắc Ngục Sơn mạch hiểm trở, có một con đường núi chật hẹp quanh co uốn lượn ngoằn ngoèo đi vào trong núi, không biết thông đến nơi nào.
Lão Bạch Hầu cũng nhìn con đường núi chật hẹp kia, nói: "Con đường này chính là lối đi duy thông ra bên ngoài Hắc Ngục Sơn, từ nhiều năm trước, Hắc Phượng bộ tộc vẫn luôn khống chế con đường này, trừ bọn họ ra, tất cả bộ tộc khác trong khu vực Hắc Ngục Sơn đều là người mù và kẻ điếc, không ai biết được bên ngoài Yêu giới rốt cuộc là cái dạng gì?"
Thẩm Thạch im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn con đường, trên mặt lộ ra một tia khác thường.
Lão Bạch Hầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ nói: "Sao, muốn xuống xem một chút không?"
Thẩm Thạch do dự một lát, nhẹ gật đầu nói: "Muốn."
Lão Bạch Hầu thở dài, lại cười nhẹ nói: "Đúng vậy a, ta lúc còn trẻ cũng rất muốn đi xem một chút."
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lão Hầu nói: "Có cơ hội hai chúng ta cùng đi?"
Lão Bạch Hầu cười to, xoay người bước đi, miệng nói: "Đợi lúc rãnh rỗi thật sự, có cơ hội hãy nói a."
Thẩm Thạch nhún vai, đi về phía trước hai bước, rồi ngập ngừng dừng lại, không nhịn được quay đầu lại nhìn con đường núi kia, lão Bạch Hầu đi phía trước mở miệng nói: "Được rồi, đến nơi đây coi như là đã cho ngươi mở rộng tầm mắt, bây giờ chúng ta đi tìm sách a."
Thẩm Thạch đồng ý, bỗng nhiên lại nghĩ tới một điều, nói: "Hắc Phượng bộ tộc này có rất nhiều sách à, sao ngươi không tới sớm một chút hả?"
Lão Bạch Hầu cười nhạo một tiếng, vẻ coi thường câu hỏi của Thẩm Thạch, nhưng trong mắt lại không khỏi xẹt qua một tia ảm đạm, cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Ngươi tưởng trừ hai kẻ ngốc chúng ta còn có Yêu Tộc nào cảm thấy hứng thú với sách trong Phượng Minh Thành này sao?"
Thẩm Thạch im lặng không nói, ngay sau đó cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai lão Bạch Hầu, hai người sánh vai đi xuống tường thành.
※※※
Phượng Minh Thành đương nhiên là có sách, mà thực ra, còn có không ít. Bất kể thế nào, với tư cách là nơi đặt nền móng Hắc Phượng nhất tộc mấy trăm năm, nên đương nhiên nội tình thâm hậu hơn hẳn Ma Hổ Giản.
Nhưng những thứ như điển tịch sách vở này ở trong Yêu Tộc, ít nhất là ở trong Hắc Ngục Sơn lại không phải là thứ mọi người thích thưởng thức, nên trong Phượng Minh Thành to như vậy, đa số địa phương đều không thấy sách.
Có điều lão Bạch Hầu với tư cách là một trong những mưu sĩ Thanh Xà Yêu Tộc quan trọng nhất bên người Ngọc Lâm nương nương, nên đương nhiên có được chút đặc quyền, đã sớm biết được thông tin, dẫn Thẩm Thạch thản nhiên rời khỏi tường thành, đi qua hai đường lớn, phía trước xuất hiện một tòa phủ đệ khổng lồ, Thẩm Thạch nhìn thấy rất quen mắt, chính là phủ đệ Hắc Phượng Tộc.
Thẩm Thạch ngơ ngác, nhưng nghĩ ra ngay, nếu có nơi chứa sách trong Phượng Minh Thành, ngoại trừ phủ đệ Hắc Phượng Yêu Tộc thì quả thật không còn chỗ nào phù hợp hơn nữa.
Sau trận đại chiến đêm qua, Ngọc Lâm nương nương có lẽ cũng yên ổn tĩnh dưỡng tại một nơi nào đó trong toà phủ đệ rộng lớn này. Lúc hai người bọn họ đi vào, nhìn thấy không ít Thanh Xà vệ canh phòng khắp nơi, tình hình rất sâm nghiêm, những Yêu tộc bình thường, đặc biệt làm đám Yêu tộc tiểu binh đều bị cấm vào.
Lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch đương nhiên không thể đánh đồng với Yêu Tộc bình thường nên hai người rất thuận lợi tiến vào phủ đệ, lão Bạch Hầu tuỳ tiện hỏi thăm một tên Thanh Xà vệ vài câu, chắc là hỏi thăm đường đi, xong dẫn Thẩm Thạch đi sâu vào bên trong Hắc Phượng phủ đệ.
Lại lần nữa đi giữa những cung điện lầu các xen lẫn đình viện trong phủ đệ, thỉnh thoảng lại nhìn thấy những món đồ đạc ngổn ngang qua những cánh cửa bị đốt phá, Thẩm Thạch không hẹn lại nghĩ tới những việc trải qua đêm qua, vô ý thức nhớ lại, phát hiện cái sân nhỏ chỗ Hổ Yêu chết đi, hình như ở phía bên kia hướng đi lúc này của mình, càng đi thì càng xa.
Hắn mặt không đổi sắc lắc đầu, ném những suy nghĩ không quan trọng này vứt ra khỏi đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Tiểu Hắc Trư đi theo bên chân Thẩm Thạch càu nhàu vài tiếng, không biết có ý gì, có vẻ đối với việc đi tới một nơi xa lạ thế này có chút không quen.
Lão Bạch Hầu mang theo Thẩm Thạch đi một hồi lâu trong toà phủ đệ rộng lớn, xung quanh đã dần dần trở nên yên lặng, Thanh Xà vệ tuần tra cũng trở nên thưa thớt, Thẩm Thạch im lặng suy nghĩ, xem ra một Hắc Phượng Yêu tộc có bề dày mấy trăm năm đối với sách hình như cũng rất thờ ơ, dù cũng có gom gó được một ít sách nhưng cũng tùy tiện bỏ chúng một chỗ xa xôi không bóng người như thế này.
Cứ như vậy đi qua ba bốn cái sân nhỏ, đi vào một toà lầu nhỏ hai tầng, lão Bạch Hầu dừng bước, nhíu mắt nhìn toà lầu nhỏ nghĩ nghĩ một lúc, tựa hồ nhớ lại những lời nói khi nãy của Thanh Xà vệ, so sánh với toàn lầu nhỏ này một chốc mới khẽ gật đầu, quay đầu nói với Thẩm Thạch: "Có lẽ chính là chỗ này, chúng ta vào xem."
Thẩm Thạch gật đầu, đánh giá toà lầu nhỏ trước mắt, thấy tầng trệt cũng không quá cao, cửa sổ đều đóng chặt, không biết vì sao, à, mà thôi, ai cũng biết nguyên nhân cả rồi... Trên bệ cửa sổ toà lầu nhỏ bám đầy bụi bặm, xem ra đã lâu lắm rồi không có người tới.
Lão Bạch Hầu nhìn thấy cảnh này, chậm rãi lắc đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh hờ hững, có lẽ còn kèm theo một chút đau lòng?
Thẩm Thạch mặc kệ lão Bạch Hầu đứng tại chỗ, tự mình đi lên phía trước, thấy cửa lầu nhỏ đóng chặt, trên cửa ra vào còn treo một cái khoá nhỏ cũng bám đầy bụi bặm.
Thẩm Thạch lắc đầu, hai tay nắm khoá nhỏ kéo mạnh một phát, sau một tiếng giòn vang, cái khoá nhỏ bị hắn dùng tay kéo đứt, có lẽ bởi vì thời gian quá lâu cái khoá nhỏ đã có chút mục nát. Sau đó hắn đẩy cửa, một tràng âm thanh "Két.. Két.." trầm thấp vang lên, cánh cửa bằng gỗ từ từ mở ra.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Tiên
Tiêu Đỉnh
Lục Tiên - Tiêu Đỉnh
https://isach.info/story.php?story=luc_tien__tieu_dinh