Quyển 2 - Chương 59: Người Khiêu Chiến Mới
êm đã khuya, nhưng người phụ nữ tôn quý nhất của Đại Tần vẫn chưa đi nghỉ, mà ngồi trên phượng ỷ trong thư phòng.
Trong linh tuyền cách bà ta không xa, bông hoa sen hoàn mỹ đã tàn lụi, lộ ra mấy cái đài sen cũng hoàn mỹ, không giống đài sen bình thường.
"Phù Tô muốn tham gia Mân Sơn Kiếm Hội?"
"Thực là hồ đồ."
Người cung nữ báo tin theo bản năng cho rằng bà ta không đồng ý, nhưng tới khi ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy nét vui vẻ như có như không trên mặt bà ta.
"Đúng là tính tình con nít, không chịu nổi cô đơn một mình, nhưng những kẻ hào kiệt, có ai chưa từng hồ đồ."
"Nó muốn đi thì cứ để nó đi, có thêm chút kiến thức cũng tốt."
Người cung nữ ngần ngừ: "Thánh thượng hôm nay đã truyền mấy đạo ý chỉ, truyền những người sẽ theo ngài tới Lộc Sơn hội minh lần này là Hứa Hầu gia, Hoàng Ti Thủ, Lí Tương và hoàng tử Hồ Hợi, Thánh thượng cũng đã ra một đạo ý chỉ tới Phương Hầu Phủ, bảo Phương Tú Mạc cũng đi theo, nhưng ngôn từ rất dịu dàng, không phải bắt buộc."
"Lí Tương, Hồ Hợi, Phương Tú Mạc?" Hoàng Hậu lẩm bẩm.
Người cung nữ bỗng cảm thấy trong không khí có một tầng lãnh ý.
Theo cô nghĩ, nếu Phù Tô là hoàng tử được Hoàng Hậu và thánh thượng thương yêu nhất, thì tới Lộc Sơn hội minh hắn phải là người được chọn đi... Chẳng lẽ thánh thượng thực vì chuyện ở đại tiệc mừng năm mới, mà thái độ với Phù Tô hoàng tử đã thay đổi?
Trong cung từng có lời đồn, thánh thượng đã từng có ý qua xuân sẽ lập Phù Tô là Thái Tử, nếu thánh thượng đổi ý, vậy mọi chuyện sẽ như thế nào?
Hoàng Hậu nhếch mép, khẽ cười vui vẻ: "Như thế rất tốt."
Người cung nữ, để đề phòng, vội vàng cáo lui.
Trong hoàng cung bây giờ, người luôn luôn cảnh giác đề phòng như cô có rất nhiều.
Lộc Sơn hội minh là chỗ Đại Tần vương triều và ba Đại Vương Triều sở, yến, tề tranh chấp, là chuyện đại sự hạng nhất. So với Lộc Sơn hội minh ảnh hưởng tới cả vận mệnh vương triều, Mân Sơn Kiếm Hội chỉ là nơi vui chơi dành cho con nít.
Vì quá quan trọng, nên mọi thứ có liên quan tới Lộc Sơn hội minh đều rất được quan tâm.
Có thể đi theo người, đương nhiên đều là những người Hoàng Đế tín nhiệm nhất, và cũng phải là người nắm giữ một vai trò quan trọng nhất định.
"Tại sao phải gọi Phương Tú Mạc?"
Trên một đoạn tường thành, hai nhà quyền quý đang chuyện với nhau.
Vì ở trong đêm tối, cả hai người đều không nhìn rõ thân hình, nhưng khuôn mặt một người tỏa ra ánh sáng đỏ mờ mờ, giống như da mặt của hắn vốn là màu đỏ vậy, nhờ đó có thể nhìn ra mặt hắn hẹp dài, tuổi cỡ chừng bốn mươi năm mươi tuổi.
Người còn lại dáng vẻ chính trực, độ tuổi tráng niên, cơ thể to cao như thiết tháp, mạnh mẽ nguy hiểm như hung thú, từ người hắn tỏa ra nhiệt khí nóng hổi, khiến không khí lạnh quanh người như bị vặn vẹo, như chạm phải một cái lồng hấp với độ nóng cực cao.
"Phương Tú Mạc chỉ biết ngồi thiền ngộ kiếm, thánh thượng gọi hắn đi theo, đương nhiên không phải vì thấy hắn thú vị, đem theo để giải phiền muộn trên đường đi." Người khôi ngô lên tiếng đáp.
Người mặt đỏ cười khẩy: "Chẳng lẽ Phương Tú Mạc chỉ ngồi một chỗ mấy năm, mà còn mạnh hơn bọn Dạ Sách Lãnh?"
"Chỉ có khả năng này."
"Phương Hầu Phủ phong quang rồi, còn chúng ta lại trở thành không ổn."
"Chỗ nào không ổn?" người khôi ngô lắc đầu: "Ý ngươi là ở chỗ thánh thượng không cho Phù Tô đi theo?"
"Ngoài chuyện đó còn chuyện nào khác à?"
Người khôi ngô nhìn hắn, giọng rất dứt khoát: "Ngươi nghĩ sai rồi. Thánh thượng đi ra ngoài, chuyện cần lo nhất là an nguy của thánh thượng, nhưng thánh thượng tu vi như thế, chuyện ngài suy nghĩ không phải là an nguy của mình, mà là ngài đi rồi, Trường Lăng có an ổn hay không. Kẻ có thể làm cho Trường Lăng không an ổn thì có ai? Thánh thượng mang đi Lí Tương rồi, kẻ còn lại có năng lực đó chỉ có Hoàng Hậu Điện Hạ. Nếu ngài dẫn Phù Tô đi... Hoàng Hậu cưng chiều Phù Tô mọi người đều biết, nếu để Phù Tô ở lại với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có muốn làm gì, cũng không còn gì phải cố kỵ. Nên thánh thượng an bài như thế, chính là ý mình tin tưởng Hoàng Hậu tuyệt đối."
Người mặt đỏ trầm mặc một lúc: "Ngươi đã đi theo thánh thượng và Hoàng Hậu nhiều năm, quả nhiên là nhìn việc rành rẽ hơn ta."
Người khôi ngô hạ giọng: "Nên việc chúng ta cần phải quan tâm là... mùa xuân sang năm, Mông gia chúng ta và Đoan Mộc Gia các ngươi đều phải ủng hộ giúp đỡ Tô hoàng tử, trở thành Thái Tử."
***
Sáng sớm, vì đa số các cửa hàng vẫn còn nghỉ tết, nên cả ngõ Ngô Đồng Lạc trở nên rộng rãi và lạnh lùng.
Đinh Ninh nấu cháo, mở cửa hàng, định đi qua hỏi Tiết Vong Hư hôm nay muốn ăn cái gì, nhưng đã nhìn thấy dưới cái cây trước cửa có một chiếc xe ngựa đang dừng sẵn, đứng bên ngoài là hai thiếu niên.
Cả hai thiếu niên đều cỡ tuổi Đinh Ninh, một người mặc áo choàng rộng màu đỏ thêu hình bạch hồ, người còn lại mặc áo bào gấm màu đỏ tím, cả hai đều mặt trắng da non, nét mặt rất là cao ngạo.
Vừa nhìn thấy Đinh Ninh, hai thiếu niên vươn thẳng người lên, người mặc áo bào đỏ tím bước tới, gật đầu làm lễ: "Tại hạ Tăng Đình An, bái kiến Đinh huynh."
Đinh Ninh trả lễ, hỏi: "Tới sớm như vậy, có việc gì?"
Tăng Đình An mỉm cười, mày kiếm nhướng lên, nét mặt trở nên vô cùng cuồng ngạo.
"Vị trí trên danh sách anh tài đã có thay đổi." Hắn nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh cau mày: "Vậy thì sao?"
"Ngươi bây giờ đã lên vị trí sáu mươi mốt." nụ cười trên mặt Tăng Đình An biến mất, hóa thành lãnh ý, thanh âm hắn cũng trở nên lạnh lùng: "Ta được xếp thứ sáu mươi hai, ta thực không nghĩ ra, ngươi có tư cách gì được xếp ở trên ta, nên ta mới sáng sớm đã tới nơi này để chờ hỏi ngươi."
Đinh Ninh bình thản: "Nghĩ không ra thì tới Hoằng Dưỡng Thư Viện hỏi, danh sách đó là họ làm ra, không phải ta."
Tăng Đình An đùa cợt: "Làm vậy phiền lắm, có cách đơn giản hơn."
"Ngươi muốn khiêu chiến ta?" Đinh Ninh dứt khoát lắc đầu: "Không đánh."
Tăng Đình An khẽ hỏi ngay: "Tại sao?"
Đinh Ninh nhìn hắn: "Không có hứng thú."
Tăng Đình An giận quá thành cười: "Chuyện này cần phải có hứng thú hay sao?"
Đinh Ninh gật đầu: "Ta không muốn nói nhảm. Ngươi mau đi đi."
Tăng Đình An phá lên cười ầm ĩ.
"Năm mới, mà bị người ta phá cửa thì không hay đâu nhỉ."
Hắn nhìn cánh cửa gỗ của cửa hàng sau lưng Đinh Ninh, giễu cợt: "Dù ta bồi thường tiền, muốn tìm thợ sửa bây giờ cũng tìm không ra đâu."
Đinh Ninh há miệng hô lớn: "Trương Nghi sư huynh! Có việc! Mau tới!"
Tăng Đình An và thiếu niên sau lưng hắn sửng sốt, nghĩ thiếu niên này quả là dân đường phố, một chút quy củ cũng không biết, muốn gọi sư huynh tới kéo bè kéo lũ đánh nhau hay sao?
Một thân ảnh cao to vội vàng từ trong một tiểu viện không xa lao ra, trong tay còn cầm một cái khăn nóng.
"Đinh Ninh sư đệ. Việc gì gấp, ta đang hầu động chủ rửa mặt." Trương Nghi đau khổ nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhìn hắn: "Làm phiền sư huynh và Thẩm Dịch sư đệ đưa động chủ tới đây, ông ấy thích xem náo nhiệt."
Trương Nghi kinh ngạc, nhìn Tăng Đình An và thiếu niên kia, vẻ mặt giờ thì ta đã hiểu.
"Sao mà tới sớm thế."
Hắn làu bàu, quay người bay vút trở về.
"Xem ra những kẻ đường phố quả thực không biết cái gì là thẹn, không ép ngươi thì không xong được." Tăng Đình An cười hài lòng, quay người đi về phía xe ngựa: "Ta mang cả Vô Phong Huyền Thiết Kiếm tới, không cần phải đi mượn, để ngươi khỏi tìm cách lấy cớ."
Dù Tăng Đình An tha hồ cuồng vọng, Đinh Ninh chỉ im lặng đứng chờ.
Một chốc sau, Trương Nghi và Thẩm Dịch xuất hiện.
Hai người xách hai bên ghế mây, khiêng Tiết Vong Hư ra.
Để Tiết Vong Hư ngồi dưới mái hiên xong, Trương Nghi quay vào trong viện mang thảm dày và chậu than tới.
"Thẩm Dịch sư đệ, ngươi vào mang một cái dù che mưa tới đây, lấy cái to to một chút. "
Nhìn Trương Nghi sắp xếp chậu than dưới chân Tiết Vong Hư, Đinh Ninh nói với Thẩm Dịch.
"Lấy dù che mưa làm gì?"
Trương Nghi không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời đang thanh minh, ánh nắng rực rỡ, ở đâu ra nửa phần dấu hiệu sắp mưa?
Tăng Đình An nhướng mày, cũng đang định hỏi.
Nhưng Đinh Ninh đã nói tiếp: "Ngươi không phải là đối thủ của ta, chiêu thức của ta uy lực quá mạnh, nên ta sẽ không đánh nhau với ngươi."
"Ngươi á, ngay cả Trương Nghi sư huynh của ta cũng còn đánh không lại."
Không đợi Tăng Đình An mở miệng, Đinh Ninh quay sang nhìn Trương Nghi đang ngây người: "Sư huynh, trận này ngươi đánh."
"Ngươi giỡn mặt với ta? Muốn ta phá luôn cánh cửa cửa hàng của ngươi?" Tăng Đình An nổi giận quát to.
Trương Nghi cũng nhìn Đinh Ninh, lắp bắp: "Sư đệ,..."
"Ngươi biết ta đang nói thật mà, lỡ ta sẩy ta giết chết hắn thì sao?" Đinh Ninh nhìn hắn: "Hơn nữa hai người có mặt trên danh sách, thì có mặt mũi hơn là chỉ có một mình ta chứ."
"Đây là không trâu bắt chó đi cày?"
Tiết Vong Hư vuốt râu cười: "Nhưng mà như vậy cũng tốt, Trương Nghi ngươi tính tình quá hiền lành, đúng là phải có người đi theo đằng sau thúc vào lưng ngươi, tiến lên đi, đừng có phụ ý tốt của sư đệ ngươi."
Tiết Vong Hư đã lên tiếng, Trương Nghi không dám phản bác, hắn ngần ngừ: "Động chủ, như vậy có được không?"
"Đủ rồi!"
Tăng Đình An quát ầm ĩ: "Đinh Ninh, ngươi cảm thấy một kẻ còn không được xếp trong danh sách đủ sức làm đối thủ của ta sao? Nếu ngươi không dám, thì chỉ cần ngoan ngoãn chui qua háng ta là được, cần gì phải bày lắm trò?"
Đinh Ninh lạnh mặt, giọng lạnh lùng: "Sao hả, ngươi không dám? Nếu ngươi thắng được sư huynh của ta, ta sẽ đánh nhau với ngươi, cần gì phải la hét om sòm, quấy nhiễu sự thanh tịnh của người khác?"
"Để ta đánh thắng hắn trước, xem ngươi còn trốn được tới đâu!"
Tăng Đình An giận dữ, nhún chân nhảy lên, hú to một tiếng, một thanh Vô Phong Huyền Thiết Kiếm bay vèo về phía Trương Nghi.
Kiếm Vương Triều Kiếm Vương Triều - Vô Tội