Chương 144: Tiểu Tử, Sao Giờ Mới Về!
ai người đi trên đường núi, Hỉ Ca liếc trộm Sở Niệm, rất muốn biết, trong đầu người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. một lát nữa, ôi, vẻ mặt của ông nội, cô cơ hồ có thể đoán trước được luôn. Haiz, ông nội lớn tuổi như vậy, nếu bị hù dọa thành bệnh tim gì đó, vậy phải làm sao đây!
“Sư phụ…… à… anh họ, sao anh đột nhiên muốn trở về gặp ông nội vậy?” – Vốn Hỉ Ca vẫn hơi hoài nghi thân phận của Sở Niệm, nhưng mà…… trí nhớ của người này thật là tốt đến mức làm người ta nghiến răng nghiến lợi.
Lúc còn rất nhỏ, Hỉ Ca và Sở Niệm chơi đùa trong nhà ông nội, Hỉ Ca không cẩn thận làm vỡ bình hoa cổ mà Sở ông nội yêu thích nhất. Lúc ấy Hỉ Ca mới ba tuổi, cô gọi anh họ đến, bắt anh giúp dọn dẹp mảnh vỡ. Sau đó cô chạy đi tìm ông nội cáo trạng…… Chuyện về sau, không cần nói thì mọi người đều đã hiểu. Mấy chuyện gài tang vật giá họa như vậy, thật ra thì không cần phải học, vô sự tự thông. Tới tận bây giờ, mỗi lần nhớ tới cái bình hoa bị vỡ, Sở ông nội vẫn có thói quen thở dài than thở đôi câu, nhưng ông không hề biết hung thủ thật sự là Hỉ Ca.
“Anh trở về để gặp em.” – Sở Niệm đột nhiên dừng bước, hơi bất đắc dĩ nhìn Hỉ Ca – “Em đó, toàn gây phiền phức.”
“….. Đâu có.” – Hỉ Ca mếu máo.
“Em không đi chọc Hoa Đán, cô ta có thể tìm em gây chuyện sao?” – Sở Niệm nhíu mày. Hoa gia chính là phiền phức lớn. Cũng may tên A Thất vô sỉ đó thủ đoạn đủ độc ác, liều mạng đi xử lý cả nhà người ta. Mặc dù tên đó càng dọn dẹp thì càng rối rắm, nhưng nhờ vậy mà anh không phải gánh áp lực lớn nữa. Chuyện này nếu đổi lại là anh, chỉ sợ đã không giải quyết dễ dàng như vậy. Mặc dù nhìn A Thất rất chướng mắt, nhưng phong cách hành sự của tên đó vẫn khiến người ta yêu thích mà.
“Em chỉ nói chuyện yêu đương thôi… ai biết sẽ có nguy hiểm đến tính mạng chứ.” – Nếu như sớm biết A Thất nguy hiểm như vậy, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Hỉ Ca đã đánh hắn ngất xỉu rồi ném thật xa. Làm sao cho hắn có cơ hội đến gần cô kia chứ.
Sở Niệm không che giấu nghề nghiệp với Hỉ Ca, thật ra thì cũng không tính là nghề nghiệp, ách…… trên danh thiếp của Sở Niệm ghi là “môi giới kinh doanh“. Về phần môi giới cái gì, cái này a…… một đống nghiệp vụ phía sau danh thiếp kia nếu nói ra, thật sẽ khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
“Ừ, chuyện yêu đương của em khiến cho cả ngành nghề đều bị chấn động.” – Sở Niệm khẽ cười, tiếp tục đi về phía trước, vượt qua quả núi này, là có thể thấy nhà cũ của Sở gia rồi. Sở Niệm đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống, khóe miệng mang theo vài phần vui vẻ. Anh gần như có thể đoán được ông ngoại gặp mình sẽ có biểu tình gì. Có thể sẽ một cước tống cổ anh đi không biết chừng. Cho nên anh mới lôi Hỉ Ca đi chung. Mọi người trong nhà đều công nhận, trước mặt Sở gia gia, duy nhất Hỉ Ca mới có tiếng nói mà thôi. Dù cho không được thừa nhận, ít nhất có thể ăn bữa cơm chứ nhỉ?! Tay nghề của bà ngoại rất tốt, điểm này, Sở Niệm rất mong chờ. Không giống tay nghề của mẹ anh, đồ ăn làm ra ngay cả lão cha cũng không nuốt nổi.
“Anh họ, Hoa mỹ nhân kia sao rồi?” – Hỉ Ca tò mò nhất chính là chuyện này. A Thất không nói gì hết, Hỉ Ca không thể làm gì khác hơn là hỏi Sở Niệm. Anh nhất định biết.
“Tạm thời cô ta vẫn đang ở Hội trưởng lão.” – Khóe miệng Sở Niệm cong lên rất quỷ dị. Tất cả mọi người cho rằng Hội trưởng lão là nơi an toàn nhất. Đúng là như thế, nhưng, điều kiện tiên quyết là trong Hội trưởng lão không có tay trong của anh mới được – “Thế nào, em muốn gặp mặt tình địch à?”
Nghề này rất coi trọng thầy trò truyền thụ, thật bất hạnh, sư phụ của anh lại là người của Hội trưởng lão, hơn nữa còn là Thủ lĩnh chấp pháp trưởng lão.
“Không cần, em còn muốn sống thêm vài năm nữa.” – Cô có thể tiếp nhận chuyện bạn trai mình làm nghề nguy hiểm, nhưng tuyệt đối cô sẽ không dính vào. Ai bảo cô bất hạnh không biết quá khứ của A Thất từ trước chứ – “À, còn Sở Anh xảy ra chuyện gì?”
Đối với cục cưng thích tò mò này, Sở Niệm chỉ có thể làm hết sức để thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô. Dĩ nhiên, chuyện nào liên quan đến bạo lực đẫm máu, anh sẽ chọn cách che giấu: – “Trước kia cô ta là người phụ nữ của bố anh, ách, chính là dượng của em.”
Hỉ Ca trừng mắt, không đợi cô nói, Sở Niệm đã nói tiếp. “Biết chuyện lúc trước của bố mẹ anh không?”
“…… Cô ta không phải rất lớn tuổi sao?” – Hỉ Ca hơi ngẩn người, không thể nào, cô gái đó thoạt nhìn tuyệt đối không lớn hơn cô a.
“Đúng vậy.” – Nhắc tới người phụ nữ kia, giọng nói của Sở Niệm không ẩn chứa quá nhiều tâm tình. Chẳng qua là một người phụ nữ si tình mà thôi. Người phụ nữ đó, dáng dấp thật ra xinh đẹp hơn mẹ anh nhiều, nhưng ai bảo bố anh chỉ thích mẹ. Cho nên, người phụ nữ kia mới giải phẫu thẫm mỹ để thay đổi khuôn mặt cho giống hệt mẹ anh. Sự tồn tại của người phụ nữ kia, là do mẹ anh ngầm đồng ý. Trên thực tế, đối với bên ngoài, người kết hôn với bố anh là người phụ nữ kia. Vì bảo vệ vợ mình, Sở Diễn đã lựa chọn sự ích kỷ.
Người phụ nữ kia từng thay Sở Diễn ngăn cản một vụ ẩu đả, từng bị người bắt lại để uy hiếp Sở Diễn, lúc trở về, chỉ còn chút hơi tàn. Nếu như cô ta vẫn an phận như thế, ngoài việc không có được tình yêu của Sở Diễn ra, cô ta có thể có tất cả, đáng tiếc nhiều người lòng tham là vô đáy. Hoa gia cam kết với Sở Anh, nếu như cô ta có thể giải quyết Hỉ Ca, hội trưởng lão sẽ giúp cô ta giải quyết vợ của Sở Diễn. Cô ta tin, cho nên quyết định làm thật. Thật ra, những giao dịch mờ ám trên thế giới này, đôi khi ngây thơ buồn cười như thế đó. Biết rõ là chuyện không thể, nhưng vẫn có người ôm hi vọng muốn thử.
“Đó là phương tiện giao thông của ông ngoại sao?” – Sau khi xuống núi, rất nhanh liền nhìn thấy sân lớn của Sở gia. Ngoài cổng chính đậu một chiếc máy bay trực thăng…… Thoạt nhìn có chút khoa trương.
“Không phải đâu, ông nội rất ghét mấy món đồ chơi đó.” – Sở ông nội sùng bái việc đi bộ, nếu như không gấp gáp, ông tuyệt đối sẽ không đi bất kỳ phương tiện giao thông nào.
“Có khi ông ngoại bắt đầu thay đổi rồi.” – Sở Niệm khẽ nhún vai, cất bước đi vào.
Khi Hỉ Ca và Sở Niệm bước qua cửa lớn, trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kỳ ai ra đón. Hỉ Ca không nhịn được cau mày. Bình thường, bà nội hẳn đã mau chóng ra đón rồi. Dù cho bà nội không có ở đây, ông nội phải nghe tiếng vang từ cửa lớn rồi mới phải.
“Ta nói rồi, món đồ đó tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi. Bây giờ, các ngươi mau cút ra ngoài cho ta.” – Đột nhiên, tiếng hét của Sở ông nội từ trong phòng vọng ra, Hỉ Ca và Sở Niệm nhìn nhau một cái, vội vàng đi vào.
“Sở lão gia, món đồ đó đối với ngài mà nói cũng không có giá trị gì, thiếu gia nhà tôi tuyệt đối sẽ cho ngài một cái giá vừa ý.” – Đứng đối diện với Sở ông nội là một người trung niên mặc âu phục.
Hỉ Ca vừa nhìn thấy người này liền sửng sốt. Không ngờ là người quen. Cô nhớ người này từng đưa cho cô một cái vòng tay. Khi đó, cô còn tưởng ông ta sẽ tiếp tục xuất hiện nữa. Ai biết sau đó ông ta chưa từng trở lại. Nếu nhớ không lầm, người này là quản gia của Danh Hoàng. Mà lúc này, sau lưng ông ta còn có một nam một nữ, trên tay hai người kia…… là súng!!!! Hỉ Ca chọc chọc cánh tay Sở Niệm, cô nhớ Tiểu Cửu hình như có một khẩu súng giống như vậy, làm bằng ngà voi, thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Ừ.” – Ánh mắt Sở Niệm bình tĩnh quét qua hai người kia, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Sở ông nội.
“Bây giờ, lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu không……”
Lời của Sở ông nội còn chưa nói hết, đột nhiên người đàn ông phía sau quản gia kia ngắt lời: – “Sở lão đầu, đừng quá xem trọng bản thân. Nếu không phải cố chủ nói không thể động đến ông, ông cho rằng bây giờ ông còn có thể thở sao.”
“Tham Lương, đã lâu không gặp.” – Sở Niệm vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, Hỉ Ca phát hiện toàn thân người đàn ông kia đột nhiên cứng lại.
Người nọ nghiêng đầu, ánh mắt như không tin nổi: – “Sở… Sở Nhị…… Sao ngươi lại ở đây?”
Không riêng gì Tham Lương, ngay cả người phụ nữ bên cạnh hắn cũng hoảng sợ.
“Chậc chậc, xem ra danh tiếng của anh họ thật lớn nha.”
“Ngươi còn biết ta mang họ Sở, xem ra chưa ngu xuẩn lắm.”- Sở Niệm vẫn mỉm cười như trước, giọng nói bình thản dịu dàng, lại khiến lòng người kinh hãi.
Lúc này Sở ông nội mới chú ý đến hai người Hỉ Ca. Sau khi nhìn thấy Sở Nhị, toàn thân Sở ông nội hơi cứng lại, đưa mắt nhìn sang Hỉ Ca, ý nghi vấn trong mắt ông nặng nề. Hỉ Ca nhún vai, cô mới mặc kệ, cô cũng bị lừa đó nha.
“Ngươi……”
“Người ngươi đang chỉ tay vào là ông ngoại của ta, hiểu nên làm thế nào rồi chứ?”
Hỉ Ca đứng bên cạnh tràn đầy hứng thú nhìn xem, tình thế như vậy, chỉ thấy xuất hiện trong tiểu thuyết và trên phim thôi. Hỉ Ca thật muốn nói một câu: “Anh họ uy vũ!!”
“…… Hiểu!”
“Lễ vật ta muốn nằm trên người ngươi, mời.” – Sở Niệm rất ga-lăng giúp bọn họ kéo cửa, sắc mặt Tham Lương và người phụ nữ kia trắng bệch, không hề do dự đi ra.
Vị quản gia nhất thời không nắm được lai lịch của Sở Niệm, thấy tay đấm mình bỏ một số tiền lớn mới thuê được đã đi mất, không nói gì cũng đi theo ra ngoài. Trước khi đi, ông ta còn đặc biệt liếc mắt nhìn Hỉ Ca.
“Anh muốn một ngón tay của tên kia hả?” – Hỉ Ca hưng phấn hỏi.
Sở Niệm sờ sờ đầu Hỉ Ca, giọng nói rất bất đắc dĩ: – “Biểu muội à, em nghĩ nhiều quá rồi. Anh chỉ muốn tờ ngân phiếu của hắn thôi.”
Anh là thương nhân nha. Trên thế giới này, bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết. Dĩ nhiên, sau khi nhận chi phiếu, anh có thể giết người diệt khẩu, về phần có làm hay không, này phải dựa vào tâm tình. Anh cho tới bây giờ cũng không phải là thương nhân biết giữ chữ tín, có điều khách hàng của anh chưa bao giờ oán trách điều gì.
“……” Hỉ Ca thất vọng thở dài, tiểu thuyết quả nhiên không thể tin.
“Hừ, tới đây.” – Sở ông nội nhìn thấy Sở Niệm, hình như không kinh ngạc cho lắm. Sắc mặt chỉ hơi khó coi một chút mà thôi, Hỉ Ca cảm thấy, ông nội vừa nãy là tận lực che giấu, đến bây giờ mới có thể bộc lộ tâm tình.
Sở Niệm nghe lời đi tới, Hỉ Ca không ngừng đưa mắt qua lại quan sát hai người. Trong lòng thầm than, tuổi tác quả nhiên có thể tàn phá dung nhan của một người. Nhớ năm đó, Sở ông nội anh tuấn tiêu sái thế nào, hôm nay lại khô quắt như hột đào, mặc dù vẫn là một hột đào tương đối cứng cáp. Cô bây giờ đã có thể đoán ra dáng vẻ già nua của anh họ mình sau này.
“Tiểu tử, sao giờ mới về?” – Giọng nói của Sở ông nội rất bất mãn.
“……” Thì ra là chê người ta về trễ, chuyện gì xảy ra đây a?!?
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn