Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Kim Trở Về
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 144: Xuất Quân
N
ew York là thành phố lớn, là trung tâm tài chính thế giới, nơi này thoạt nhìn trông vô cùng hoa lệ, ánh sáng ngọc ngà, phồn hoa bậc nhất nhưng thực ra cũng có những góc khuất của nó.
Một người mặc áo gió màu đen, tóc ngắn màu vàng, đeo kính râm to bản, trang điểm đậm đi vào một góc tối âm u, con ngõ nhỏ rất dài, có đôi khi còn thấy cả những kẻ vô gia cư bẩn thỉu.
Những người này thấy có phụ nữ đi vào thì có một gã đứng lên định bước ra cản lại không có ý tốt, vừa mới đến gần người phụ nữ kia đã tung ra một quyền khiến gã vô gia cư kia choáng váng, lại một cước đá văng hắn đi, cũng chẳng thèm quay đầu lại, suốt quá trình, người phụ nữ này có vẻ không cần tốn sức lực là mấy, khuôn mặt trang điểm đậm không chút biểu cảm. Mấy tên vô lại thấy cô hung hãn như vậy thì đều xám mặt tránh xa, cũng không dám đến gần thêm nữa.
Cô gái bước tiếp, bỗng nhiên từ một góc nhỏ bên cạnh có một người đàn ông bước ra, ông ta khoảng 40 tuổi, đầu hói, mập mạo, trông khá đê tiện, ông ta thấy cô gái thì bước lên đón. Cô gái thấy ông ta thì cũng dừng bước. Ông ta nhìn quanh, thấy không ai để ý thì lấy trong túi ra một túi nilon nhỏ, cô gái cũng lấy tiền trong ví ra cho ông. Người đàn ông đang định rời đi, cô gái bỗng nói:
– Ngày mai tôi muốn có số lượng lớn gấp 5 lần thế này, có cách nào không?
– Năm lần?
Người đàn ông kia nhìn cô cảnh giác, vội lắc đầu:
– Quá nhiều!
– Tom!
Cô gái gọi tên ông ta:
– Ông cứ yên tâm đi, thực ra tôi là khách quen của các ông, tôi từng lấy ở chỗ John không ít hàng. Mỗi lần John bán đều chia thành ba phần, anh ta cảm thấy đó là con số may mắn của mình!
Người đàn ông tên Tom nghe cô nói vậy thì nhìn lại cô một lượt, người con gái vẫn không hề biến sắc, để mặc ông ta đánh giá, Tom gật gật đầu:
– Quá nhiều, ngày mai giao hàng, địa điểm hẹn thì đến giờ sẽ nói!
Cô gái kia rời khỏi ngõ nhỏ, lại vẫy taxi đi đến nơi khác, lại tiếp xúc với mấy người đàn ông khác rồi mới đi vào một cửa hàng, lập tức đi vào nhà vệ sinh, tháo tóc vàng, kính râm, lúc đi ra lại rửa sạch lớp trang điểm đậm trên mặt.
Gương lớn trên bồn rửa tay xuất hiện một gương mặt thanh tú, tóc đen mặt trái xoan, đôi mắt đen trong veo.
Chính là Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh cất tóc giả và kính râm vào túi, ra khỏi cửa hàng rồi vẫy taxi về Princeton.
Quay về nhà trọ, Cố Trường Khanh lấy ra những túi nhỏ vừa mua được, tổng cộng có 5 túi. Mỗi túi đều chứa thứ bột trắng tinh như tuyết, Cố Trường Khanh nhìn lớp bột này, tim run rẩy, có một khát vọng bủa vây lấy.
Cố Trường Khanh vội vàng đứng dậy, hít thở sâu, không ngừng tự cảnh cáo mình, lúc này mới dần bình ổn lại cảm xúc của mình.
Chỉ cần là người từng cai nghiện đều biết, thuốc phiện rất khó cai dứt điểm, chẳng biết có bao nhiêu người cai nghiện rồi lại tái nghiện! Cô hiểu rõ sự đau khổ của nó.
Cả đời này, nếu cô còn không tự khống chế được mình thì cũng chỉ có thể nói là đáng đời!
Cố Trường Khanh cầm lấy một túi bột nhỏ, mặt trắng bệch.
Heroin chính là thứ đáng sợ nhất trên đời.
Không sai, năm túi này đều là heroin.
Kiếp trước, ban đầu là Arce cho cô heroin, có lẽ là anh ta lấy được từ chỗ Triệu Chân Chân. Sau đó cô càng ngày càng nghiện nặng, số lượng dùng càng lúc càng lớn, bọn họ bắt đầu tự ra ngoài mua, những người chuyên buôn bán heroin ở New York Cố Trường Khanh đều biết.
Cố Trường Khanh lại lấy một cái hộp nhỏ, mở ra, trong đó cũng có những túi bột heroin nhưng mỗi túi đều chỉ có một số lượng cực nhỏ.
Đây là cô tích cóp được trong thời gian này. Mua lượng nhỏ mấy ngày liền cô mới dám mở miệng đòi mua số lượng lớn hơn. Cố Trường Khanh nhẩm tính, thêm ngày mai nữa là đủ.
Ba ngày sau, Arce quay về trường.
Vừa về, Arce đã hẹn Triệu Chân Chân ra ngoài.
– Tình hình của em trai tôi không tốt, đến khi nào thì các người mới tìm được tim thay thế?
Arce có chút vội vàng. Triệu Chân Chân cười nói:
– Không phải tôi đã nói từ đầu rồi sao? Anh làm cho ổn thỏa đi, chúng tôi sẽ cung cấp tim phù hợp.
Arce lắc đầu:
– Tôi không tin cô, tôi muốn nói chuyện với dì của cô.
– Dì tôi sẽ không gặp anh nữa, về sau lại càng không. Sau này anh chỉ có thể nói chuyện với tôi mà thôi. Tin hay không tùy anh. Triệu Chân Chân lạnh lùng nói.
– Cô…
Mặt Arce tái mét lại.
Triệu Chân Chân vỗ vỗ vai Arce, cười lạnh:
– Bây giờ ngoài tin tôi thì anh có thể tin ai? Arce, anh dây dưa mãi thì mất thời gian không phải là chúng tôi mà là em trai anh! Anh nghĩ kĩ rồi làm đi!
Nói xong quay đầu bỏ đi.
Arce đứng đó, mặt tái mét.
Anh ta đi vào sân tennis, thay quần áo rồi bước ra sân, thấy Cố Trường Khanh đang luyện tập ở đó. Giờ trong trường không có nhiều người cho nên Cố Trường Khanh thường tập một mình.
Arce đứng đó nhìn thật lâu, nhìn cô chạy không ngừng, cả người tràn ngập sức sống.
Lòng Arce bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ, cô khỏe mạnh như vậy, dù có nghiện thì sau này vẫn còn cơ hội để cai nghiện nhưng em trai mình thì không có cơ hội…
Arce gọi:
– Helen!
Cố Trường Khanh thấy anh ta thì lập tức mỉm cười, cô chạy đến:
– Arce, anh về từ khi nào?
Nhìn nụ cười của cô, lòng Arce rất khó chịu, anh cúi đầu:
– Anh vừa mới quay về.
– Arce, anh sao vậy? Sắc mặt rất tệ.
– Không có gì, có lẽ là đi đường mệt mỏi.
Arce phờ phạc đáp.
– Qua đây ngồi một lát đi.
Cố Trường Khanh bước lên trước đi đến chỗ nghỉ ngơi, Arce chậm rãi đi theo sau.
Cố Trường Khanh làm bộ làm tịch, lấy khăn mặt trong balo ra, nhân lúc anh ta không chú ý, ném túi bọc khăn mặt lên chỗ Arce.
Arce đi tới, thấy trên ghế có túi nilon thì theo bản năng cầm lên vứt qua một bên. Cố Trường Khanh vụng trộm liếc nhìn một cái, thấy cái túi kia bay xuống dưới ghế.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Arce đề nghị:
– Trường Khanh, ngày mai chúng ta đi chơi đi!
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Không được, mấy hôm nay em đều phải luyện tập, đến lúc đi học rồi thì sẽ rất bận rộn.
Arce gật gật đầu:
– Cũng được, vậy mấy ngày này để anh luyện cùng em!
– Cảm ơn anh, Arce!
Cố Trường Khanh mỉm cười nhìn Arce.
Sau đó Arce kêu mệt, đi về trước, mãi đến khi bóng anh ta hoàn toàn biến mất Cố Trường Khanh mới đeo bao tay, nhặt chiếc túi bị Arce ném lên, cẩn thận đúc vào balo.
Cô vội vã quay về Princeton, khóa chặt cửa, đeo bao tay vào, sau đó cẩn thận đổ bột heroin tích cóp được suốt mấy ngày qua vào túi nilon kia, đại khái cũng lớn bằng một nắm đấm.
Cố Trường Khanh khẽ cười cười.
Hai ngày sau, Cố Trường Khanh luôn tìm kiếm cơ hội nhưng Arce không đeo balo, cũng không hay dùng tủ để đồ ở bên ngoài, bình thường đều dùng tủ để đồ trong phòng thay đổ của nam sinh, mà bên đó lại cấm nữ sinh đi vào, còn ký túc xá nam thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hai ngày này, Cố Trường Khanh không tìm được cơ hội gì cả.
Cố Trường Khanh có chút vội vã, mắt thấy thời gian đang trôi qua từng ngày từng giờ, phải nhanh chóng làm cho xong việc này mới được.
Buổi tối Cố Trường Khanh lén gọi điện thoại cho Phùng Tước. Phùng Tước đã về được một tuần, gần như là ngày nào cũng gọi điện thoại, vừa mở máy là sẽ nói không hết chuyện.
Bên kia như đang khá ầm ĩ, rõ ràng là có rất nhiều người, Cố Trường Khanh hỏi:
– Anh đang ở đâu? Sao ồn ào vậy?
Trong điện thoại, giọng nói của Phùng Tước mang đậm ý cười:
– Anh đang ở nhà bạn chiến đấu cũ của ông nội, đó là một đại gia tộc, rất nhiều người nên hơi ồn, em chờ một lát, anh tìm chỗ tĩnh hơn.
Một lát sau, bên kia lại yên lặng trở lại:
– Được rồi, ở đây không ồn nữa!
Anh cười cười:
– Trường Khanh, em có khỏe không?
– Ngày nào anh cũng hỏi, chẳng phải em vẫn khỏe sao?
Phùng Tước cười ngây ngô:
– Anh cũng biết nhưng không nhịn được, vẫn muốn hỏi.
Cố Trường Khanh cười ngọt ngào, mỗi ngày chỉ có lúc nói chuyện với anh mới là lúc cô được vui vẻ, nhẹ nhàng nhất.
– Anh Phùng Tước, anh vẫn định đến khi học mới về à?
Cô hỏi.
– Thế nào? Nhớ anh!
– Đúng thế, nhưng em cũng biết anh xa nhà lâu như vậy, hẳn nên ở nhà cùng với gia đình nhiều thêm một chút, đừng lo lắng cho em.
– Ngoan quá! Em ngoan thế này, nhất định anh sẽ thưởng cho em.
Phùng Tước cười nói.
– Thưởng gì?
– Đến lúc đó em sẽ biết!
Hôm sau.
Sáng sớm Arce đã hẹn Cố Trường Khanh đi tập bóng, Cố Trường Khanh gọi Triệu Chân Chân cùng đi, Triệu Chân Chân cười nói:
– Hoàng tử và công chúa hẹn hò, mình đi làm gì, cậu đi đi, buổi sáng mình còn phải đọc sách.
Cố Trường Khanh biết cô nàng sẽ không đi, biết Triệu Chân Chân muốn tạo cơ hội cho bọn họ.
– Thấy hai người vui vẻ như bây giờ, mình rất vui cho cậu!
Triệu Chân Chân nắm tay Cố Trường Khanh, vẻ mặt chân thành:
– Tương lai cậu là con dâu gia tộc Sterling thì đừng quên bạn cũ như mình nhé!
Cố Trường Khanh nhìn cô nàng, mỉm cười nói:
– Tuyệt đối mình sẽ không quên cậu đâu, Triệu Chân Chân!
Xử lý Arce xong, rất nhanh sẽ đến lượt các người, cô, Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, Khổng Khánh Tường, sao tôi có thể quên các người cho được!
Bề ngoài Triệu Chân Chân tỏ ra vui vẻ nhưng lòng lại đang cười mắng: Ngu si, mày là con ngu, không thể trách ai được!
Cố Trường Khanh đi ra sân tennis đã thấy Arce đợi sẵn, thấy Cố Trường Khanh đi đến, anh ta liền cầm một chai nước khoáng còn mới bước qua.
Anh ta đi đến trước mặt Cố Trường Khanh, đưa cho cô rồi cười nói:
– Trường Khanh, uống chút nước đi đã!
Cố Trường Khanh nhìn chai nước khoáng trong tay anh ta, liếc mắt một cái, đón lấy rồi nói:
– Cảm ơn!
Cô cầm chai nước đi về phía khu nghỉ ngơi, ngồi xuống, đặt nước qua một bên. Arce nhìn cô cười nói:
– Sao thế, không uống sao?
Nói xong cầm bình nước lên:
– Để anh mở cho em.
Arce mở nắp đưa cho cô.
Cố Trường Khanh đón lấy nhưng trượt tay, bình nước khoáng rơi xuống, nước bắn tung tóe, đa số đều đổ hết lên người Arce.
– Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý!
Cố Trường Khanh vội vàng xin lỗi.
Arce nhìn chai nước khoáng trên sàn, mặt hơi tái lại, miệng nói:
– Không sao, chỉ là một bình nước mà thôi.
Nói xong anh ta nhìn lại bản thân rồi nói:
– Anh vào phòng thay đồ.
Lúc gần đi, anh ta cúi xuống nhặt chai nước lên:
– Để anh đi vứt!
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng Arce, cô cười lạnh, thay đổi chiến thuật, kiếp trước là thuốc lá, kiếp này là nước khoáng sao?
(Có lẽ sẽ có bạn thắc mắc pha heroin vào nước khoáng rồi dụ người ta uống có thể gây nghiện không *như mình lúc đầu* mình có hỏi qua thằng bạn làm trong cảnh sát rồi, nó bảo là có *cơ mà mình vẫn chưa tin lắm*:-
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Kim Trở Về
Thập Tam Xuân
Thiên Kim Trở Về - Thập Tam Xuân
https://isach.info/story.php?story=thien_kim_tro_ve__thap_tam_xuan