Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nạp Thiếp Ký
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 139: Ai Hạ Độc? (1)
K
hi Dương Thu Trì hỏi khách sạn này có lão tú tài tên là Lỗ Học Nho ngụ ở đây không, nữ chưởng quỹ căn bản không cần dùng đến sổ đăng ký đã gật đầu ngày, mặt đầy tiếc rẻ: "Có một lão tú tài tên là Lỗ Học Nho ngụ ở điếm của tôi, nhưng lão đã đến trường thi dự khảo cử nhân rồi."
Nói đến đây, nữ chưởng quỹ liền nhổ một ngụm đàm xanh xuống đất, mắng: "Phì, thi cử nhân? Thiệt đúng là nằm mơ giữa ban ngày, với bộ dạng nghèo mạt rệp như lão, mỗi bữa một chén cơm vài lọn rau mà còn muốn trúng cử nhân? Cũng cần phải tự tiểu ra mà soi vào đó coi bản mặt đi chứ, hừ!"
Xem ra, nữ chưởng quỹ này rất chú ý đối với lão tú tài Lỗ Học Nho không có tiền tiêu phí này. Dương Thu Trì bảo: "Chưởng quỹ, làm phiền bàn dẫn chúng tôi đi xem chỗ ở của Lỗ Học Nho."
Nữ chưởng quỹ chưa bao giờ nhìn thấy quan sai khách khí như thế này, nên có điểm thụ sủng mà kinh, vội vã đáp ứng, xoay người dẫn đường đi vào dãy phòng nhỏ ở hậu viện. Bà ta mở một gian phòng trong đó, nói: "Lão ngụ ở trong này," ngập ngừng một chút, bà ta hỏi: "Đại gia, lão tú tài nghèo mạt này phạm phải tội gì vậy?"
"Lão chết rồi!" Hồ Giang đáp.
"A...!" Nữ chưởng quỹ cả kinh "Lão, lão làm sao chết? Chết ở đâu?"
"Ngươi hỏi cái đó làm gì? Có phải ngươi biết điều gì đó không? Hả?" Hồ Giang nhìn nữ chưỡng quỹ chằm chằm, hỏi.
Nữ chương quỹ giật mình kinh sợ, lùi ra sau một bước luôn miệng nói: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, chỉ vì lão tú tài nghèo này còn thiếu tiền phòng của tôi."
Hồ Giang cười bảo: "Vậy ngươi đi xuống âm tào địa phủ tìm lão mà đòi, có muốn lão tử đưa ngươi một đoạn không?" Các nha dịch nghe vậy trừng mắt nhìn, khiến nữ chưởng quỹ giật mình ôm đầu bỏ chạy ra xa, không dám nói năng gì nữa.
Dương Thu Trì trước hết tiến vào phòng quan sát. Trong phòng âm ám ẩm ướt, nước tuyết sau khi tan ra đã theo kẽ hở chảy vào phòng, mặt đất ướt sũng.
Căn phòng bày trí rất sơ sài, chỉ có một cái giường dựa sát tường, gối mềm sờ vào rất ẩm ướt, phát ra một mùi chua chua. Trên giường có đặt một cái bao nhỏ, Dương Thu Trì cẩn thận mở ra, bên trong chỉ có mấy chiếc áo và mấy chục đồng tiền dùng dây xỏ lại.
Cạnh cửa sổ có một cái bàn và một cái ghế, một chân ghế sắp gãy rớt ra ngoài. Trên bàn đặt một bồn gỗ cũ kỹ, trong có một chiếc khăn đen đúa bốc mùi thối.
Trên bàn còn có để một cái chén sành, tròng đó còn nửa chén nước, bên cạnh đặt nửa cái bánh bao, không biết là đã bao nhiều ngày trước rồi. Cái bánh đã cứng đanh như đá. Ngoài ra trên bàn còn có nửa chén cháo, một cái dĩa với mấy cọng rau muối.
Dương Thu Trì gọi nha dịch đi kêu nữ chưởng quỹ ở ngoài vào.
Nữ chưởng quỹ tiến vào trong, Dương Thu Trì chỉ cái bánh bao trên bàn, cháo và rau muối hỏi: 'Đây là thứ Lỗ Học Nho ăn mỗi bữa tại khách sạn của ngươi đây hả?"
Nữ chưởng quỹ gật đầu: 'Đúng. Lão chẳng chịu bỏ thêm tiền mua thứ gì khác, tôi thấy lão căn bản cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Cái bánh bao này là thứ mà lão mua lúc mới đến đây, gậm mãi cho tới bây giờ. Mỗi ngày lão chỉ ăn một bát cháo, mấy cọng rau muối, những thứ khác đều không mua."
Vậy không thể ăn đồ mà trúng độc được đâu? Dương Thu Trì nhìn tới nhìn lui nửa cái bánh bao, mớ cháo và vài cọng rau muối. Không giống! Nếu như ăn thực vật cũ kỷ biến chất sẽ dẫn tới bệnh do vật thực, thứ bệnh này chỉ ảnh hưởng tới bao tử, chứ không chết theo kiểu vừa rồi được. Vậy có thể nào có người hạ độc trong đồ ăn không?
Dương Thu Trì bảo nữ chưởng quỹ đi bắt một con vịt lên, đem nửa cái bánh bao nghiền nát và cháo cùng mấy cọng rau muối đó dồn hết vào bụng con vịt đáng thương, khiến nó lặc lè kêu quác quác. Chờ cho bọn họ đem nước trong bình đổ cho con vịt, nó ăn mấy thứ vừa cứng vừa khô vừa mặn nãy giờ, thấy nước liền không chờ ép, cúi đầu uống lia lịa.
Chờ cả nửa ngày, con vịt vẫn kêu quang quác chạy khắp phòng, chẳng bị sao cả, xem ra trong thức ăn không có độc.
Hồ Giang và Dương Thu Trì hơi thất vọng, lắc đầu chuẩn bị rời khỏi phòng thì Tống Vân Nhi nãy giờ một mực đứng ngoài cửa sợ hôi chợt ơ lên một tiếng, chỉ dưới giường kêu lên: "Mọi người nhìn xem coi đó là cái gì?"
Hiện giờ trời đã nhá nhem tối, tuyết đã sớm ngừng rơi, trời trong vắt, vầng thái dương đã xuống tận chân trời, ánh nắng chiều chiếu xiên qua, khiến căn phòng sáng hẳn lên. Ánh nắng vừa khéo chiếu xuống dưới giường, Dương Thu Trì và Hồ Giang thuận theo hướng Tống Vân Nhi chỉ quay đầu nhìn lại, thấy dưới đó quả nhiên là có thứ gì đó đang lấp lóe phát sáng. Vừa rồi do không có ánh mặt trời chiếu vào phòng, phòng rất hôn ám, vật này nằm ở tận phía bên trong nên hai người không hề phát hiện.
Dương Thu Trì cúi người xuống nhìn cẩn thận, thấy nó có vẻ như là một cái bình sứ nhỏ. Hắn đưa tay lấy cái bình đó ra, nở nút xem, thấy phân nửa bình có chứa một thứ gì đó có màu sô cô la hơi đông lại.
Cầm ra bên ngoài, hắn dùng một cái que khều một chút chất trong bình ra xem, nhận diện cẩn thận, thấy nó dinh dính như là mật ong, nhưng màu sắc quá ám, liền hỏi nữ chưởng quỹ: "Đây là cái gì?"
Nữ chưởng quỹ bước lại cúi đầu nhìn, đáp: "Nghe lão đồ cùng này nói là mật ong, khi lão đến khách sạn tôi có thấy lão từng ăn qua, hỏi lão là cái gì, lão nói là mật ong, do đó tôi mới lấy làm lạ là tại sao lão có tiền mua mật ong ăn mà không có tiền mua đồ ăn đầy đủ hơn một chút, thiệt đúng là keo kiệt."
Lẽ nào thứ mật ong này có vấn đề? Do không có thuốc thử và các thành phần hóa học để kiểm nghiệm độc vật, Dương Thu Trì chỉ có thể kiểm nghiệm trên sinh vật. Hắn lại bảo nữ chưởng quỹ đi bắt một con vịt khác, lấy một ít mật đưa cho nữ chưởng quỹ, bảo bà ta đổ cho con vịt uống.
Một lúc sau, con vịt đáng thương này giãy giụa ngã lăn quay ra đất chết tươi.
Tìm được nguyên nhân trúng độc rồi! Mọi người đều vô cùng hưng phấn. Dương Thu Trì lấy bộ dạng trưởng bối vỗ vỗ vai của Tống Vân Nhi: "Không tệ, tiểu cô nương, làm tốt lắm, rất có tiền đồ!"
Tống Vấn Nhi thấy Dương Thu Trì khen mình, có chút bối rối: "Muội chẳng qua là mèo mù vớ phải cá rán thôi mà."
"Vậy cũng được, vớ thêm vài lần nữa là mấy con mèo mù chúng ta có cái ăn rồi, ha ha ha!"
Dương Thu Trì phán đoán, có hai khả năng về thời gian để mật ong bị hạ độc: một là từ khi còn ở nhà, mật ong mang theo đã bị người ta bỏ độc; khả năng thứ hai là khi đến khách sạn nhỏ này bị người ta len lén hạ độc vào mật ong.
Nhưng căn cứ vào sự chứng minh của nữ chưởng quỹ, Lỗ Học Nho khi đến tiểu khách sạn đã mang theo mật ong, lại còn tận mắt thấy lão ăn, nhưng lúc đó lão lại không trúng độc, như vậy có thể thấy khả năng lớn nhất là sau khi Lỗ Học Nho ăn mật ong xong đậy lại, bị người khác lén hạ độc.
Vậy ai có thể hạ độc đây? Người ở khách sạn nhỏ này đều là đối tượng bị hiềm nghi. Dương Thu Trì nhờ Hồ Giang phái nha dịch cho toàn bộ người trong khách sạn vào hậu viện để thẩm vấn. Số lượng người có hơn mười, đều là những tiểu thương tôi tớ, thấy công sai đã mềm nhũn hai đầu gối rồi, không dám nói đến nửa lời.
Dương Thu Trì và Hồ Gian chọn một phòng sạch sẽ, cho từng người vào thẩm vấn, bao gồm cả bà chủ, đầu bếp, hầu bàn, chạy việc, và cả những người làm thuê hàng ngày. Họ hỏi qua hết một lượt, nhưng không phát hiện manh mối gì.
Theo như thẩm vấn phát hiện, trong mắt mọi người, Lỗ Học Nho thuần túy là một kẻ cổ hủ, ngụ ở khách sạn bao nhiêu ngày mà không thèm ra khỏi cửa nửa bước, chỉ trừ khi đi tham gia khảo thí mà thôi. Suốt ngày từ sáng sớm đến chiều tối lão cứ ở trong phòng lắc lư đầu đọc sách, vừa ra khỏi cửa đã khóa phòng lại, ngay cả nhà vệ sinh cũng khóa cẩn thận.
Dương Thu Trì lại cẩn thận kiểm tra khắp phòng một lần nữa, không phát hiện dấu hiệu người ngoài đột nhập vào, trong khi đó Lỗ Học Nho tựa hồ không hề rời khỏi phòng, như vậy xem ra khả năng bị người trong khách sạn hạ độc rất thấp.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nạp Thiếp Ký
Mộc Dật
Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=nap_thiep_ky__moc_dat