Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Đường Tiểu Lang Trung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 144: Bồi Thường
T
ùy chưởng quầy dựa vào Âu Dương thứ sử nên kinh doanh lớn, Nghê đại phu sợ số đồ trong không thể làm họ động lòng, bây giờ tuy thoát chết, nhưng nếu bị phán đi đầy tha hương gì đó thì cũng nguy, tiền đã tiêu nhiều như thế, không để đến lúc này còn hỏng chuyện được, Nghê đại phu cắn răng bảo quả gia về nhà lấy khế ước nhà cửa ruộng đất tới, sau đó nhìn lên đại đường, chắp tay nói:
– Phiền các vị đại nhân đợi một lát.
Một lát sau quản gia thở hổn hển vào, đưa cho Nghê đại phu một cái hộp gấm, Nghê đại phu biết đây là toàn bộ gia sản rồi, run run nhận lấy, đi tới trước Tùy chưởng quầy, thi lễ mở từng hộp ra:
– Tùy chưởng quầy, ở đây có mấy củ sâm cực phẩm …
Hộp vừa mở, Nghê đại phu phát hiện bên trong thiếu mất một củ, hơn nữa là củ sâm to nhất, tốt nhất, lòng hoảng hốt, có điều ông ta là người từng trải lão luyện, hiểu lúc này tuyệt đối không thể loạn, dù sao đối phương cũng không biết ban đầu có bao nhiêu củ sâm.
Nghê đại phu hắng giọng một tiếng nói tiếp:
– Còn có một hộp trang sức, 50 lượng bạc trắng. Ngoài ra đây là địa khế của 50 mẫu ruộng tốt ngoài thành cùng với trạch viện đang ở. Đây là toàn bộ giả sản nhà ta rồi, chỉ có mỗi cửa hiệu là chỗ kiếm miếng ăn cuối cùng, xin Tùy chưởng quầy thương xót cho già trẻ Nghê gia …
Càng nói lòng càng không kìm nổi bi thương, mấy chục năm phấn đấu bây giờ mất sạch trong phút chốc, có là ai cũng không bình thản nổi.
– Được rồi, khỏi phải khóc, các ngươi hại chết mẹ ta, ta còn chưa khóc này. Ông đã nói đáng thương như thế, ta không cần Huệ Dân Đường, để lại cho ông kiếm cái ăn nuôi gia đình.
– Đa tạ, đa tạ …
Nghê đại phu nghẹn ngào chắp tay cảm tạ:
Tùy chưởng quầy nhìn mấy củ sâm, ông ta tất nhiên không biết bị thiếu một củ, trước mắt ông ta đều là sâm thượng phẩm, không cần hiểu y, những gia đình phú quý đều hiểu điều này, đây là thứ tốt hơn tiền, vì có tiền cũng chẳng đi đâu mà mua được, người ta giữ dùng khi nguy cấp, không dại gì mà bán. Rút mấy tờ địa khế ra, ném lại:
– Ông lấy này ra là định hại ta à?
Nghê đại phu ngỡ ngàng:
– Tùy chưởng quầy nói gì thế?
– Đừng nghĩ ta là tên ngốc, quá nửa số ruộng ngoài thành để hoang không ai trồng, nhưng ruộng hoang vẫn phải nộp thuế, 50 mẫu ruộng thế này nộp thuế một phần năm, tức là nếu ta nhận số ruộng này, ta phải nộp thuế lên nha môn bằng số lương thực của mười mẫu, nhà ta lại không phải làm ruộng, đem cho thuê tính theo tỉ lệ ba thành thu tô như hiện giờ, chỉ thu được mười sáu mẫu lương thực. Song bây giờ binh hoan mã loạn, người chẳng đủ cầy ruộng, giỏi lắm cho thuê được một nửa, tức là thu được 8 mẫu lương thực thôi, trong khi nộp lên triều đình 10 mẫu, không phải lỗ à? Mỗi năm phí không chục lượng bạc, ngươi quẳng cho ta củ khoai nóng này có ý gì?
Nghê đại phu thực sự không nghĩ nhiều, giờ mới nhớ ra Tùy chưởng quầy nói đúng, nửa số ruộng này không có người trồng cấy, nên hàng năm không đủ lương thực nộp nha môn, phải bù thêm. Nhưng là tài sản tổ tiên, mà hiệu thuốc lại làm ăn tốt không để ý tới tổn thất này nên không chú ý.
Nghê đại phu thu điền khế lại, hơi ngượng ngùng:
– Nghe bảo triều đình sắp đổi tính thuế, nhẹ hơn …
Chuyện này nói đúng ấm ức đồn nén bao lâu, Tùy chưởng quầy thuận miệng nó:
– Hừm, quên đi, tin đồn đó có từ bao giờ rồi, kết quả thế nào, tới giờ có giảm đi đồng nào không? Đánh trận liên miên như vậy nếu giảm …
Tiền huyện lệnh gõ mộc đường rầm một cái:
– Nguyên cáo bị cáo, bảo các ngươi thương lượng chuyện bồi thương, không được nghị luận chuyện triều đình, còn tiếp tục bản quan đánh đòn.
Tùy chưởng quầy và Nghê đại phu vội vâng dạ. Tùy chưởng quầy không quan tâm tới tiền bồi thường nhiều hay ít, nhìn Nghê gia mang cả nhà cửa ruộng đất ra là biết họ đã khánh kiệt, thế là ông ta hài lòng, hơn nữa ông ta còn có tính toán khác, vì thế thu ba cái hộp lại, chắp tay nói với Tiền huyện lệnh:
– Đại lão gia, chuyện bồi thường đã thỏa thuận xong, Nghê Nhị xử lý ra sao, Tùy gia không hỏi tới nữa, cũng không có bất kỳ ý kiến nào nữa.
– Đa tạ Tùy chưởng quầy, đa tạ, đa tạ …
Huynh đệ Nghê gia mừng rơi nước mắt, luôn mồm cảm tạ:
– Trật tự.
Tiền huyện lệnh gõ đường mộc:
– Huệ Dân Đường Nghê Nhị, trị bệnh cho lão mẫu Tùy gia, dùng thuốc không thỏa đáng, khiến Tùy mẫu qua đời, theo luận đánh 60 gậy, thi hành lập tức.
Nói xong rút thẻ ném ra.
Nghê Nhị còn chưa kịp mừng rỡ nghe thấy đánh 60 gậy, nhìn đám sai dịch kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung ác, thủy hỏa côn to bằng cổ tay, sợ tới són đái.
Nghê đại phu hiểu đánh đòn là khó tránh khỏi, nên chuẩn bị trước, mở lọ nhỏ đổ ra mấy viên thuốc đưa tới miệng Nghê Nhị:
– Nuốt vào, có thể giảm đau, giảm xuất huyết.
– Đa tạ đại ca.
Nghê Nhị vội nuốt ngay xuống:
Hai tên sai dịch cao lớn kéo Nghê Nhị ra sân trước đại đường, đè lên cái ghế chuyên đánh đòn, buộc chân buộc tay, mỗi người một phía, gậy luân phiên vung lên bôm bốp, đánh tới máu thịt tung tóe, Nghê Nhị kêu thảm liên hồi.
Đánh tới nửa chừng, người Nghê gia không đành lòng nhìn quay đi, hai tên sai dịch đưa mắt cho nhau dồn sức chuyển chỗ, nhắm chân Nghê Nhị đánh.
Rắc …
Tiếng xương nứt gãy vang lên, là đầu gối vỡ vụn, Nghê Nhị trúng đòn này, không kêu nổi nữa, mắt chỉ còn lòng trắng ngất xỉu, Tùy chưởng quầy trông thấy cười gằn bỏ về, không thèm xem tiếp.
Sai dịch vừa hô tới 60 liền thu gậy, Nghê đại phu chạy ngay đến, nhìn hai chân đệ đệ cong đi bất thường, vội xé quần xem, hai đầu gối đã bị đập nát, ông ta biết, đời này đệ đệ mình khỏi mong đứng lên được nữa.
Nghê Nhị chữa bệnh cho Tùy mẫu, vì tham công ghen tị muốn ganh đua với Tả Thiếu Dương nên dùng quá liều lượng gây chết người, công bằng mà nói, ông ta không cố ý hại Tùy mẫu, chẳng qua ông ta không biết rằng thuốc do Chúc Dược Quỹ uống là thuốc mới, cho nên mới làm Tùy mẫu trúng độc mà chết, Tùy mẫu chết thực sự là do ông ta.
Nghê đại phu thấy đệ đệ bị đánh tàn tật, nước mắt lã chã, trong lòng hiểu rõ Tùy chưởng quầy mua chuộc sai dịch để trả thù đệ đệ mình, nhưng trong quá trình hành hình phạm nhân thường xảy ra chuyện tàn phế, căn bản không thể tìm ai mà lý luận, bi phẫn nhìn về phía Tùy gia, song nào thấy bóng dáng Tùy chưởng quầy đâu nữa.
Nghê mẫu ở xa, nghe tiếng nhi tử kêu thảm, đau lòng không thôi, vừa dừng gậy là phái quản gia tới xem, nghe quản gia về bẩm báo Nghê Nhị không lo tới tính mạng, song hai chân e khó giữ, Nghê mẫu nước mắt tuôn rơi, chỉ biết tự an ủi, mạng giữ được là may mắn trong bất hạnh rồi, hai chân bị gãy cho nó khỏi ra ngoài gây thị phi, nói không chừng là chuyện tốt.
Cho nên Nghê mẫu mau chóng thu nước mắt lại, bà góa chồng từ sớm, hai tay nuôi dậy con nên người thế này không phải người phụ nữ tầm thường, đưa mắt nhìn quanh thấy Tả Quý, Hồi Hương, Hầu Phổ chỉ nhìn lướt qua, tìm thấy Lương thị rụt rè tránh ở trong đám đông xa xa thì bảo nha hoàn thiếp thân mời Lương thị tới.
Lát sau Lương thị có chút sợ hãi đi tới, hiển nhiên là không muốn tới, chỉ là nha hoàn kia biết lão thái thái có chuyện trọng yếu, lại rất dẻo miệng, Lương thị mềm lòng, không chịu nổi người ta nài nỉ, thấy kiệu Nghê mẫu ở chỗ khuất nên gật đầu.
– Lão thái thái có chuyện gì sao?
Nghê mẫu vén rèm lên, nghiêng người nhường chỗ:
– Tả phu nhân lên kiệu đi, chúng ta nói chuyện.
Lương nhìn về phía trượng phu, thấy ông đang cùng nhi tử nói chuyện, cả hai đều không phát hiện ra mình ở bên này, vén váy lên kiệu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Đường Tiểu Lang Trung
Mộc Dật
Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=dai_duong_tieu_lang_trung__moc_dat