Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q 2 – Chương 30
N
hìn tôi với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cô bé đáng yêu kia lắp bắp:
- A… Anh là q… quái vật àh?
- Haha! Anh không ăn thịt em đâu mà sợ! – Tôi cười.
- Hix…
Trấn tĩnh một lúc, em gái ấy lại lên tiếng:
- Anh tên gì vậy?
- Date Ryu!
- Ukm! Date-san! Cứ gọi em là Hanako nhé! – Cô bé nhún cười cười rất xinh.
- Sao tự dưng em lại tung tăng ra chỗ này chi vậy? lỡ anh không đi ngang qua thì đi tong rồi thấy chưa?
- Xí! Anh đừng có xạo! Anh theo dõi em từ trường đến đây rồi nhé!
- Sặc! – Tôi cứng họng, đỏ mặt tía tai.
- Hihi… Em biết Date-san theo em nên mới cố tình dụ anh ra đây đó! Tính tán em đúng không? hìhì… Em chỉ muốn thử coi anh mạnh cỡ nào thôi… – Cô nàng vừa nói vừa đung đưa người.
- Sặc! em chưa biết anh thế nào mà thử? Lỡ anh là thư sinh yếu đuối thì sao hả?
- Em nhìn qua là biết anh nguy hiểm thế nào rồi nhé! Nhìn là biết ngay dân học võ rồi…
- Hớ! là sao?
- Thứ nhất nhé! Cách anh di chuyển, bước đi của anh rất nhẹ nhàng, đặc trưng của người đã trải qua khổ luyện. Các khớp của anh vận hành cũng rất nhịp nhàng và uyển chuyển, chứng tỏ anh phải luyện thứ võ thì đó cần tính linh hoạt rất cao…
- … – Tôi bắt đầu tái hết mặt.
- Thứ 2, mặc dù anh mặc đồ kín đáo nhưng em nhìn thấy vóc người, dáng lưng, và chiều rộng của vai cũng biết được cơ bắp anh như thế nào, sức của anh không hề yếu, em chỉ không ngờ là lại mạnh đến vậy thôi… nứt cả nền rồi!… mạnh cỡ đó trước giờ chỉ có tăng binh thiếu lâm mới đạt tới được thôi… một giậm chắc phải nặng cả tấn… em tìm hiểu về kiểu giậm đó nhiều rồi mà giờ mới được tận mắt chứng kiến…
- … – Tôi bắt đầu lạnh sống lưng, kinh hãi trước cô nàng này.
- Cuối cùng nhé! Em còn biết được thực lực của anh qua cách anh né đi ánh nhìn của em… Phải nói là phản xạ của anh rất kinh khủng. Thậm chí em phải cố tình đi qua những nơi có nhiều gương như bãi đỗ xe, cửa tiệm có cửa kính… để quan sát anh…
- Sặc! hix… đ…đĩa bay của em để ở gần đây àh? – Tôi xanh mặt.
- Trời! anh kì quá! Hihi… Em thừa biết khu này phức tạp như thế nào nhưng vẫn cố tình dẫn anh ra đây… chủ yếu để mở mang tầm mắt xíu á mà… hihi…
- Hix… – Tôi lau mồ hôi.
Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến cô bé này biểu diễn thực chiến gì nhưng tôi cũng cảm thấy được những điều mà Yumi nói về cô bé này là hoàn toàn chính xác. Với con mắt quan sát “thú vật” như vậy thì chắc chắn phải là một người có kinh nghiệm chiến đấu rất đáng nể. Ngay cả việc chỉ gián tiếp quan sát tôi qua gương mà ẻm có thể nhận biết được chừng đó về tôi thì quả thật là không còn gì để nghi ngờ việc ẻm chính là Gà Con nữa rồi.
Vì mải nói chuyện và vì quá hoảng sợ nên tôi quên béng mất vừa nãy có một tên mới gọi điện thoại cho đồng bọn. Giờ khi bọn chúng đã kéo đến thật thì chúng tôi đã không còn đường thoát nữa rồi. Vừa dẫn Hanako khỏi con đường hẻm ra đường chính thì đã thấy mấy chục tên mặc đồng phục đen đứng kín đường. Nhỏ Hanako thấy vậy thì lên tiếng:
- Thôi xong! Bọn nó kéo tới đông quá anh ơi! Là bọn nam sinh trường karasu á!
- Karasu?…
“Hình như là hôm qua Yumi có nhắc tới đám nam sinh trường này rồi, haha… vậy thì chắc không sao đâu, Yumi nói đám này nhát cáy thôi mà!” – Tôi cười thầm.
Thế nhưng khi quay qua ngắm thử đám bọn chúng thì tôi lại chẳng thấy có chút gì gọi là “nhát cáy” như ẻm Yumi kia nói, tên nào tên nấy ngầu xin lỗi luôn, nhất là thằng đứng đầu mà tôi đoán chắc là thằng trùm. Hắn nhìn tôi đầy sát khí với một vẻ mặt nghiêm túc chứ không vênh váo như học sinh ở Việt Nam. Hắn nhìn tôi lên tiếng:
- Mày là Gà Con àh?
- Haha! Tao là sư phụ của Gà Con đây! – Tôi bật cười.
- Hôm nay mày không thoát khỏi đây được đâu…
- Phì! Chỉ biết ỷ đông hiếp ít! Đám tụi bay tao không sợ nhé! Chỗ tao gọi đám tụi bay là “Trẻ trâu” đó biết không?
- Tao không cần biết từ đó nghĩa là gì… nhưng hôm nay mày không thoát được đâu.
Nói rồi hắn hô hào đám đàn em tiến lên chạy tới tấn công tôi. Tôi quay qua Hanako nhanh chóng bế ẻm nằm gọn trên tay và… chạy như chưa bao giờ được chạy. Bất ngờ trước hành động của tôi, Hanako lên tiếng:
- Ớ! Sao vậy? Sao tự nhiên lại bỏ chạy?
- Bị điên hay sao mà ở lại? Tụi nó phải tới mấy chục tên là ít! Anh đâu phải siêu nhân…
- Trời! vậy mà tưởng anh ghê gớm lắm… giậm được ngàn cân mà nhát cáy…
- Haha! Thà mình làm đau người khác chứ đừng để người khác làm đau mình… hêhê…
- Anh cũng hèn y chang tụi nó… – Ẻm trề môi.
- … – Tôi cũng trề môi lại.
Mặc kệ có nhục hay không, anh hùng với ngu xuẩn là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tụi nó chơi hội đồng như vậy việc gì mình phải anh hùng với tụi nó làm gì. Cẩn thận kẻo không còn răng mà ăn cháo chứ đừng nói là trả thù ẹ. Với lại chả hiểu thế éo nào đi đến đâu cũng có đám đánh nhau ình tham gia được, kì lạ…
Mặc dù phải bế thêm một người nhưng tốc độ chạy của tôi cũng rất đáng nể khi giữ được 1 khoảng cách khá an toàn với đám kia. Đến giờ thì tôi mới thấy được rõ ràng tác dụng của đợt luyện tập kia, không chỉ thể lực được cải thiện mà sức mạnh cũng gia tăng đáng kể.
Trong khoảng thời gian luyện tập, tôi đã đúc kết ra một điều. Sở trường của tôi không phải là 1 vs 100 như mấy siêu nhân trên phim ảnh. Nói chung chung cho dễ hiểu thì sở trường không phải là một “tanker” vĩ đại như Thím Cơ Bắp mặc dù sức mạnh và thể lực tôi không thiếu. Cũng không thừa hưởng gen là một người có khả năng solo kĩ thuật hay yểm trợ truyệt vời như cha cho dù phản xạ và mắt tôi không hề thua kém… Thứ tôi mạnh nhất đó chính là khả năng đánh du kích. Khả năng lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, đó chính là một nghệ thuật tuyệt vời trong chiến đấu nói riêng và chiến tranh nói chung…
Tôi bế Hanako chạy vào trong một con hẻm nhỏ, nghía ở phía trên có một ban công nhỏ với một cầu thang thoát hiểm. Đưa ẻm lên vai, tôi hất mạnh ẻm bám lên trên ban công để ẻm leo lên trên đó rồi lên tiếng:
- Đợi anh ở đây!
- Anh đi đâu?
- Haha! Coi anh xử lý tụi nó đây!
- … – cô bé nheo mắt nhìn tôi vẻ tò mò.
Đám nam sinh trường karasu cuối cùng cũng đuổi đến nơi và vây kín cả lối vào con hẻm. Tôi quay lại và mỉm cười:
- Haha! Chúng mày chặn đường thế bố thằng nào chạy được?
- Phù phù! Lần này mày có chạy đằng trời! thằng hèn – Tên trùm bên nó hổn hển.
- Chưa biết bên nào hèn hơn bên nào đâu… Let’s dance, kids!” – Tôi nhe răng cười.
Tôi mỉm cười rồi lao thẳng đến bọn chúng, giậm chân xuống đất thật mạnh, tôi phi cước thẳng vào giữa mặt tên trùm khiến hắn bật ngửa.
Vừa đặt chân xuống đất, tôi tiếp tục giang rộng 2 tay ra và sử dụng chiêu thức “meet hook” kép, đánh cánh tay và cổ đối thủ bằng một lực cực mạnh khiến vài tên đổ rạp người xuống. Những tên xung quanh né được thì lập tức lao vào tấn công tôi. Nhanh chóng đứng dậy, tôi trượt người lại vào trong hẻm tránh đi cuộc tấn công của bọn chúng và chạy ngược lại vào trong con hẻm cụt.
Đám nam sinh karasu thấy vậy thì ngay lập tức đuổi theo và kéo nhau ùn ùn hết vào trong hẻm. Đụng phải tường cụt, tôi giậm nhảy thật mạnh rồi chạy vài bước thẳng lên trên tường né đi những cú đá tới của bọn chúng. Giậm tiếp một cái thật mạnh trên tường, tôi nhảy qua một bên bờ tường lấy đà tiếp tục chạy ngang trên trường, được chừng 2-3 bước thì tôi lại giậm tiếp cái nữa nhảy qua bờ tường đối diện, cứ thế giậm qua giậm lại 2 bờ tường để chạy ra ngoài ngay trên đầu đám “quạ” há hốc mỏ bên dưới. Cứ như vậy tôi nhảy ra được đằng sau bọn chúng và thoát ra ngoài con hẻm trước con mắt kinh hoàng của tất cả những người có mặt ở đó. Hanako đứng trên cao quan sát và cũng mắt chứ O, mồm chứ A kinh ngạc tột độ. “May quá hôm nay mang giày!” – Tôi nhủ thầm. Khẽ đứng hình một lúc, đám nam sinh lại hùa nhau tiếp tục đuổi theo tôi. Tôi lại tiếp tục bỏ chạy và Hanako thì tìm cách leo lên một vị trí cao hơn từ ban công đó bằng thang thoát hiểm.
Tôi lại tiếp tục chạy nhưng lần này chậm hơn cốt để dụ đám kia chạy theo mình. Tôi cố tình chạy vào những chỗ hẹp và nhiều ngõ ngách để có thể tản cái khối người kia ra càng nhỏ càng tốt. Cứ như vậy tôi dụ bọn chúng tản nhau ra và đứng rải rác khắp nơi trong khu nhà chằng chịt đó. Công việc còn lại của tôi chỉ là vừa lẩn trốn trong góc khuất, vừa bất ngờ lao ra tấn công và xử lý từng tên, từng tên một cách nhanh chóng và gọn gàng nhất có thể khiến cho chúng không có cơ hội phản công. Hết tên này đến tên khác bị tôi ám kích chỉ bằng một đòn duy nhất đã nằm bất tỉnh luôn hoặc quá đau mà không thể đứng dậy được nổi nữa…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã
Rudoft
Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã - Rudoft
https://isach.info/story.php?story=muon_di_ha_dat_em_theo_da__rudoft