Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 24: Đông Phương Triết
Đ
ông Phương bảo
Bầu trời ngàn dặm, gió thổi vào mặt.
Khu kiến trúc lớn dưới ánh sáng tươi đẹp lóe ra ánh sáng ngọc, càng thể hiện khí thế uy nghiêm. Nhưng, bốn phía Đông Phương bảo đều tung bay màu khăn trắng, lại vô tình biến nơi uy nghiêm này thành chốn ai oán. Tiếng khóc rầm rì hoặc gào lớn tràn ngập khắp nơi, làm người ta thấy não lòng.
Nam tử đứng ở nơi đó, trên trán quấn hiếu khăn màu trắng, hắc y nặng nề, ngũ quan lập thể, khuôn mặt hơi gầy. Đôi mắt thâm thúy như cái đầm đen trầm tĩnh, bi thương nồng đượm tản ra từ toàn thân hắn.
Đại sảnh, có đặt một quan tài bằng gỗ thượng đẳng. Ở vách tường phía trên quan tài, hoa cúc trắng cùng tấm lụa trắng quấn quít lấy nhau, hai bên là câu chữ rồng bay phượng múa.
Khách khứa sắc mặt buồn rầu đi tới, cúi đầu với quan tài, cất bước về trước mặt người nhà, an ủi:
“Lão phu nhân, phu nhân, hiền chất, bảo chủ đã đi. Các người hãy nén bi thương, bảo trọng thân thể. Nếu không Đông Phương bảo chủ đi cũng không an tâm.”
“Cám ơn.”
“…”
Một nữ tử trung niên ước chừng bốn mươi tuổi giúp một bà bà ước chừng bảy mươi tuổi tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, hai người hốc mắt đỏ đỏ, nghẹn ngào nói lời cảm tạ với người tới. Chính là người tới càng an ủi, các nàng lại càng bi thương. Một kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc đen, một người mất đi trụ cột, nào có thể nào không thương tâm muốn chết.
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc gật đầu, xem như biết ơn. Những người này ngoài mặt bi ai, nhưng có bao người thật sự khổ sở. Không chừng bọn họ còn đang âm thầm tính kế Đông Phương bảo.
Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, từng đám lại từng đám người tới nơi bái tế Đông Phương bảo, hoặc thật hoặc giả an ủi khổ sở, giữa đó có tiếng khóc người nhà xen vào, càng khiến không khí trở nên bi thương.
Rốt cục, màn đêm tiến đến. Khách ở Tế điện dùng xong bữa tối đều lần lượt rời khỏi Đông Phương bảo, lão thái thái tuổi già bởi vì quá mức bi thương mà hôn mê bất tỉnh, trong bảo lại một trận người ngã ngựa đổ. Thật vất vả để mọi chuyện bình ổn, đã là giờ hợi.
Trăng lên ngọn cây, ánh trăng lạnh lùng thờ ơ rơi xuống. Gió đêm từ từ lay động, hoa cỏ lay động.
Đông Phương bảo huyên náo một ngày rốt cục im lặng, bên tai là tiếng côn trùng kêu rền rĩ, cây cối loạng choạng, giống như quỷ mị nhảy múa cuồng loạn.
Đám hạ nhân bận rộn một ngày thu thập những thứ cuối cùng, đều đều tự trở lại phòng đi vào giấc ngủ. Tuy rằng lão gia vừa chết, trong lòng đều sợ hãi. Nhưng mệt nhọc cũng rất dễ dàng khiến người ta rơi vào mộng đẹp, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy bắt đầu truyền ra từ các phòng.
Trong căn phòng đặt quan tài, ánh nến mông lung, bốn phía treo đầy khăn tang màu trắng, gió ùa vào từ ngoài cửa, khăn tang phất lên hạ xuống, ánh nến như ẩn như hiện, không khí âm trầm.
Nam tử quỳ gối trước quan tài, thẳng tắp người. Mái tóc dùng dây cột cao theo gió lắc lư, dung nhan tuấn mỹ bập bùng trong ánh nến sương mù, ánh mắt nhìn chăm chú vào quan tài, không có một chút sợ hãi, nếu có thứ gì thì chính là đau thương cùng tưởng nhớ vô tận. Y bào màu đen phập phồng, bên tai là tiếng gió xẹt qua.
Phụ thân đột ngột ra đi, không có một chút dấu hiệu. Nhanh như thế làm người ta trở tay không kịp, không thể chịu nổi cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bà nội khóc đến hôn mê bất tỉnh, Nhị nương mặc dù không té xỉu, nhưng là đau khổ đến thế nào, cả ngày chỉ biết một mình rơi lệ. Sau này toàn bộ Đông Phương bảo phải nhờ vào hắn cai quản, tuy rằng cảm thấy trọng trách nặng nề, nhưng vì phụ thân, hắn cũng phải cố gắng.
Nhưng, phụ thân có thật là đột ngột phát bệnh rồi chết không?
Đôi mắt thâm thúy đạm mạc híp lại, thân thể cha luôn khoẻ mạnh, sao có thể đột ngột phát bệnh? Nhớ tới ngôn ngữ vẻ mặt của vị đại phu đã chẩn đoán cho phụ thân, hắn càng cảm thấy khả nghi. Chính là lúc ấy bà nội vừa nghe tin dữ phụ thân mất tin đã khóc hôn mê bất tỉnh, làm cho hắn không biết rõ ràng. Hiện tại trong yên tĩnh, càng nghĩ càng không đúng? Chẳng lẽ cái chết của phụ thân thật sự không như vậy? Tuấn mi nhíu chặt lại, xem ra sau an táng phụ thân xuống mồ phải đi tìm đại phu nói chuyện. Nếu phụ thân thật là bị kẻ gian mưu hại, hắn nhất định phải bắt được hung thủ báo thù.
“Thiếu bảo chủ.”
Đang lúc Đông Phương Triết thầm nghĩ, quản gia của Đông Phương bảo đi đến. Tuổi của ông chừng bốn mươi, quần áo dài màu xanh, bước chân trầm ổn hữu lực. Mặt chữ điền, thoạt nhìn có vài phần trung hậu thành thật.
“Quản gia, có chuyện gì vậy?” Đông Phương Triết quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn ôngn.
“Thiếu bảo chủ, bảo chủ vừa ra đi. Chuyện trong bảo ngày sau phải nhờ vào người, người hãy nén bi thương.” Nói xong, hốc mắt quản gia đỏ lên. Vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
“Cám ơn người, Chu thúc.” Nhìn thấy quản gia rơi lệ, Đông Phương Triết thấy lòng dịu đi. Chu quản gia trông hắn từ bé đến lớn, trên dưới Đông Phương bảo đều luôn tôn kính. Sinh tiền, phụ thân tín nhiệm ông, tin rằng mình sau này cũng phải dựa vào nhiều. “Về sau ta còn muốn ông chỉ dạy nhiều thêm.”
“Thiếu bảo chủ xin yên tâm, lão nô tự nhiên đem hết toàn lực hiệp trợ thiếu bảo chủ xử lý mọi chuyện trong bảo thỏa đáng.” Quản gia cam đoan nói với Đông Phương Triết, khuôn mặt chữ điền tràn đầy kiên quyết.
Đông Phương Triết gật gật đầu, cảm kích nhìn ông:
“Đêm đã khuya, Chu thúc bận rộn một ngày, nghỉ ngơi trước đi.”
“Không.” Quản gia lắc lắc đầu, “Để lão nô cùng thiếu bảo chủ cùng nhau bầu bạn cùng lão gia đi.” Nói xong, gạt lệ.
“Aiz, Chu thúc, không cần đâu.” Đông Phương Triết xua tay, “Một mình ta gác đêm là được, ông nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai trong bảo còn có chuyện nhờ ông.”
“Chuyện này…” Quản gia chần chừ.
“Thúc nghe lời của ta đi.” Đông Phương Triết lại nói.
“Vậy được rồi.” Quản gia gật đầu, “Nếu thiếu bảo chủ cần gì cần cứ việc kêu lão nô.”
“Được.” Đông Phương Triết gật gật đầu, nhìn theo hắn rời đi.
Quay người lại, buồn thương nhìn quan tài.
Sau khi quản gia xoay người, bi thương trên mặt đèu hóa hư không. Đôi mắt dài nhỏ híp lại, hiện lên một ánh sáng quỷ dị. Đông Phương Triết cùng lắm chỉ là một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, nói hai ba câu liền lấy lòng tin của hắn. Hiện tại lão già kia rốt cục đã chết, muốn đoạt Đông Phương bảo từ trên tay thằng ranh kia không phải việc khó.
Áo dài màu xanh theo gió tung bay, khuôn mặt lúc trước nhìn như trung hậu thành thật nay đắm chìm trong ánh trăng bàng bac, ánh mắt híp lại, khẽ nhếch môi, lộ ra mấy phần âm hiểm.
Trong từ đường, Đông Phương Triết vẫn lẳng lặng quỳ như cũ, có lẽ hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến người quản gia mình tín nhiệm kỳ thật là một kẻ ẩn chứa dã tâm. Đợi cho đến khi hắn phát hiện, đã là rất lâu sau.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Luyến Nguyệt Nhi
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Luyến Nguyệt Nhi
https://isach.info/story.php?story=chin_tuoi_tieu_yeu_hau__luyen_nguyet_nhi