Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Ẩn Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 142
T
rong nháy mắt ngã về phía cửa động kia, nàng có thể nhìn thấy hoàng tử Nguyêt Thị lao nhanh tới. Chiếc mặt nạ của hắn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, nhưng không thể sánh được với một phần sự lạnh lẽo trong mắt hắn lúc này.
Khoảng cách Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song rất gần với một binh sĩ Phong Vân Kỵ, binh sĩ kia thấy vậy liền vung kiếm chém về phía Hoa Trứ Vũ. Một kiếm không chút lưu tình, cực nhanh, cực độc, cực chuẩn, chém về phía đùi Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ kinh hãi, vội vàng thu chân lại, đúng lúc này mới nghe thấy một tiếng hét lớn: “Dừng tay!”
Kiếm trong tay Cơ Phượng Ly va chạm với kiếm của tên binh sĩ Phong Vân Kỵ, cùng lúc đó, Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song đã ngã vào trong động, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bằng đá đóng chặt lại.
Cơ Phượng Ly vung tay lên, nhưng chỉ kịp bắt được một góc áo của Hoa Trứ Vũ, nàng đã rơi vào trong động. Thứ sót lại trong tay hắn chỉ là mảnh áo của nàng, đỏ chói mắt. Trước ngực đột ngột phát đau, lục phủ ngũ tạng cũng đau, dường như có thứ gì đó đang kêu gào muốn thoát khỏi cơ thể hắn.
Hắn đẩy binh sĩ trước mặt ra, chăm chú quan sát phiến đá, đúng lúc đó, một ngụm máu trong cổ không thể kìm nén phun ra nhiễm đỏ mặt đất.
“Chủ nhân! Người sao vậy?” Binh sĩ đứng gần nhất định nâng Cơ Phượng Ly đứng lên.
Nạp Lan Tuyết thầm than: “Công lực của ngươi vẫn chưa khôi phục, vừa rồi còn giao chiến ác liệt như vậy, lục phủ ngũ tạng không bị thương mới là lạ!”
Cơ Phượng Ly cố nén cảm giác đau đớn, đưa tay lau đi vết máu trên môi, phiến đá này rất rắn chắc, còn kín kẽ không có chỗ hở. Hắn chuyển hướng quan sát tấm bình phong, cuối cùng cũng tìm ra cơ quan Hoàng Phủ Vô Song mới khởi động. Hắn không ngờ trong bình phong có giấu cơ quan. Nhưng có tác động thêm mấy lần đi nữa, tảng đá vẫn nằm yên không nhúc nhích, đúng là loại cơ quan dùng một lần.
“Người đâu, không cần biết là dùng cách nào phải phá bỏ được tảng đá này ra. Nạp Lan, ngươi dẫn người điều tra qua các cung, lật ba thước đất xem còn cửa động nào khác không. Mặt khác, ngươi.” Hắn chỉ vào một vị tướng của Phong Vân Kỵ “Mau chóng đi gặp Thái thượng hoàng, hỏi xem ông có biết về mật đạo này không.”
Một vị tướng trẻ tuổi ôm quyền đáp: “Vâng!”
Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù không ngừng lướt qua tai, mãi một lát sau mới cảm nhận được mặt đất vững chãi, bọn họ đã rơi xuống mặt đất. Phía trên là trần đá, cả không gian chìm trong một màu đen tối, may mà còn có minh châu khảm trên ngọc quan của Hoàng Phủ Vô Song tỏa ra ánh sáng soi đường.
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra: “Xây mật đạo trong tẩm điện, ngươi tính toán thật chu đáo!” Có mật đạo này, hắn có thể trốn khỏi cung bất kỳ lúc nào.
Hoàng Phủ Vô Song tháo viên minh châu xuống, khẽ cười: “Nếu không tính toán chu đáo, giờ ta và nàng đã rơi vào tay hoàng tử Nguyệt Thị, chỉ e là không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Giọng nói có phần lạnh lẽo, Hoa Trứ Vũ nắm chặt áo choàng trên người, trên áo choàng kia còn có mùi hương thoang thoảng của hoa mai, nàng nhớ tới ánh mắt của hoàng tử Nguyệt Thị trước lúc rơi xuống mật đạo, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoàng Phủ Vô Song đưa dạ minh châu sát về phía nàng, cất tiếng hỏi.
Hoa Trứ Vũ vượt lên trước: “Ta đang nghĩ, nơi này sẽ thông ra đâu?”
Hoàng Phủ Vô Song cầm dạ minh châu đi theo nàng: “Vốn cửa vào mật đạo này vốn nằm ở hòn non bộ trong ngự hoa viên, nhưng ta cảm thấy đó không phải là nơi tiện trốn thoát nên mới thông mật đạo tới tẩm điện. Cứ đi dọc theo con đường này sẽ đi tới một chiếc giếng cạn ngoài cung!”
“Mật đạo này còn có ai khác biết không? Nếu bọn họ biết cửa ra ở đâu, chẳng phải chúng ta sẽ chui đầu vào rọ sao?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Vô Song liếc nhìn nàng: “Đúng là có người biết, nhưng đợi bọn họ biết được, chúng ta đã rời khỏi đó lâu rồi!”
Hai người không ai nói thêm gì nữa, im lặng đi dọc về phía trước, vì ánh sáng của dạ minh châu rất yếu ớt, hai bọn họ không thể đi nhanh được. Ước chừng nửa canh giờ sau, con đường đang đi trở thành được cụt, còn trên đầu xuất hiện một khối đá lớn.
Hoàng Phủ Vô Song chiếu dạ minh châu lên trên, nói: “Đến nơi rồi!” Hắn đi lên trước, đưa tay lần mò ở vách đá, tảng đá kia liền dời đi ngay lập tức. Hai người thi triển khinh công nhảy ra ngoài, rơi xuống một đám cỏ rậm rạp. Nhìn lên, sắc trời vẫn còn tối đen.
Hai người bước ra khỏi giếng cạn, nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây là một ngõ nhỏ yên ắng không có bóng dáng con người.
Hoàng Phủ Vô Song cầm tay Hoa Trứ Vũ, hắn nắm rất chặt, còn cúi đầu nói với vẻ cầu xin. “Đi theo ta đi!”
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng bỏ tay Hoàng Phủ Vô Song ra, nương theo ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song. Thấy gương mặt hắn có phần tái nhợt. Nàng luôn coi Hoàng Phủ Vô Song như một đứa bé chưa trưởng thành, lúc trước hắn từng nói thích nàng, nhưng nàng nghĩ là hắn chỉ nói chơi, chưa bao giờ để tâm tới. Nhưng sau tất cả mọi chuyện, nàng nghĩ có lẽ là hắn nói thật. Kể cả là thật, nàng vẫn không thể thích hắn.
Ám sát hắn vì muốn phụ thân xuất hiện, nhưng cũng có lúc nàng thật sự muốn giết hắn. Nàng hận hắn tàn nhẫn vô tình, hận hắn giết chết Cơ Phượng Ly, giết chết đứa bé trong bụng nàng. Tuy đã biết đứa bé không phải do hắn hại, nhưng nàng không thể tháo được vướng mắc trong lòng. Nàng không giết hắn, nhưng cũng sẽ không đi cùng con đường với hắn.
“Ta sẽ không đi theo ngươi!” Hoa Trứ Vũ dùng sức nhưng không rút được tay mình ra, nàng nhíu mày rút cây trâm cài tóc ra đâm vào bàn tay hắn, trâm cài tóc đâm sâu vào da thịt, máu tươi ứa ra, nhưng Hoàng Phủ Vô Song vẫn cố nén cảm giác đau đớn, nắm chắc bàn tay Hoa Trứ Vũ không buông.
“Đi!” Hoàng Phủ Vô Song ảo não nói.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh: “Hoàng Phủ Vô Song, có lẽ trước đây ta từng thích ngươi, thích ngươi như một đứa bé ngây thơ chưa hiểu chuyện. Nhưng bây giờ, cảm giác đó đã tan thành mây khói. Ngươi mau đi đi, cả kinh thành đang truy tìm ngươi, nếu không mau chạy đi sẽ không thoát được đâu!” Nàng dùng tay tách những ngón tay của Hoàng Phủ Vô Song ra, nhanh nhẹn chạy đi.
Hoàng Phủ Vô Song đứng lặng ở đó nhìn nàng rời đi, nhìn chiếc áo choàng màu đen bay trong gió lộ ra một góc áo vũ cơ màu đỏ, nhìn cả vòng eo nhỏ nhắn kia. Lúc đó, hắn hận không thể xông lên giữ chặt eo nàng, để xem nàng có thể nói ra những lời tuyệt tình kia không.
Cuối cùng hắn chỉ đành thu hồi ánh mắt của mình, hắn biết tình cảnh lúc này của mình nguy hiểm tới mức nào, hắn không có sức lo thêm cho nàng. Hắn đi ngược hướng với nàng, cảm thấy tay chân trống rỗng, vô lực.
Hắn mờ mịt đi về phía trước, hắn đã đánh mất ngôi vị hoàng đế, đã đánh mất nàng! Ánh trăng ảm đạm phản chiếu trong mắt hắn, tâm tình của hắn lúc này cũng ảm đạm như trăng.
Hắn nhớ lại những lúc nàng ở bên cạnh hắn, nhớ mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của nàng, nhớ tới vẻ mặt tức giận của nàng. Hoàng Phủ Vô Song oán tới hận, ác độc nói: “Hoa Trứ Vũ, Tiểu Bảo Nhi, ai bảo nàng tới gần ta, giúp đỡ ta, quản ta. Sau cùng lại bỏ ta mà đi, ta và nàng đều là quân cờ chết, nàng muốn vứt bỏ mọi thứ sao, đợi kiếp sau đi!”
Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi ngõ nhỏ, thắt chặt áo choàng che lấy thân mình. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh đôi mắt đầy ưu thương kia, trong lòng cảm thấy phiền muộn, đau đớn.
Vì sao hoàng tử Nguyệt Thị là đối với nàng như vậy, vì sao?
Vì sao đôi mắt kia lại khiến nàng đau lòng tới mức này?
Có phải là hắn không?
Nàng tựa vào tường, kinh hoàng nhớ lại.
Trí nhớ là một phương tiện tự giày vò, càng cố gắng muốn quên thì càng mãnh liệt nhớ đến, cố gắng nhớ tới, hồi ức lại trôi tuột đi, cuối cùng không còn lại gì nữa.
Hình ảnh trên pháp trường hiện lên trước mắt.
Hôm đó, nàng nghĩ Lam Băng và Đường Ngọc sẽ đến cướp pháp trường, thế nên nàng đã mua chuộc rất nhiều quan viên. Nhưng cuối cùng lại không ai đến. Nàng đành bất đắc dĩ đâm hắn mấy dao, tính phong bế huyệt đạo và hơi thở của hắn, để hắn giả chết rời khỏi pháp trường. Nhưng cuối cùng, nàng lại đâm chết hắn.
Bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy mọi chuyện không thể đơn giản như vậy được.
Người như hắn sao có thể cam tâm chịu chết? Lam Băng, Đồng Thủ, Đường Ngọc sao không tới cướp pháp trường? Trừ khi hắn đã có kế sách vẹn toàn, có thể bình yên thoát thân.
Nghĩ tới điểm này, toàn thân Hoa Trứ Vũ run lên. Chuyện này không có khả năng! Rõ ràng, chính nàng đã tận mắt nhìn thấy hắn ngừng thở, nhìn cơ thể hắn mất đi độ ấm!
Hoa Trứ Vũ nghĩ lại từng chi tiết hôm đó, chợt nàng nghĩ tới chén rượu của Tam công chúa.
Hôm đó Hoàng Phủ Yên mang rượu tới tiễn đưa Cơ Phượng Ly. Tuy bi thương nhưng chưa đến mức khống chế. Mãi đến khi Cơ Phượng Ly bị đâm chết, nàng đột nhiên khóc rống lên như người bị tâm thần.
Xem ra, chén rượu kia là rượu giả chết!
Hoàng Phủ Yên không ngờ nàng lại đâm chết Cơ Phượng Ly, vậy nên mới bi thương như thế. Sau đó, cô ta còn chạy tới trước mặt nàng làm ầm ĩ.
Nhưng có thể, Cơ Phượng Ly không bị nàng đâm chết, mà thuốc giả chết có tác dụng trước.
Nếu đúng như vậy, có thể hắn vẫn chưa chết!
Có lẽ là không chết!
Nàng đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài.
Một đội Phong Vân Kỵ chạy trên đường, bọn họ giữ quân kỷ rất nghiêm, không hành dân, không đốt lửa, không trộm cướp.
“Tướng quân, quả nhiên người ở trong này!” hai bóng người bay từ trên mái nhà xuống, nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng, đúng là Bình và Thái.
“Nơi này rất nguy hiểm, tướng quân mau rời khỏi đây!” Bình thấp giọng nói.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn bọn họ, cất tiếng nói: “Được, mau đi thôi! Nhưng sao các ngươi có thể tìm ra chỗ này?”
“Thám tử cài trong cung nói người và Hoàng Phủ Vô Song ngã vào mật đạo, sau đó, Phong Vân Kỵ chia thành hai đường rời khỏi hoàng cung, chúng ta đoán bọn họ đã biết được cửa ra. Ước đoán phương hướng, ta và Thái đi theo đường tắt tới đây. Bọn họ cũng sắp đến rồi. Tướng quân mau đi theo chúng ta!”
“Thái, ta hỏi ngươi, ở tình huống nào thuốc sẽ có tác dụng trước thời hạn?” Hoa Trứ Vũ đột nhiên hỏi.
Thái trầm tư một chút, chậm rãi nói: “Vậy phải xem kia là thuốc gì.”
“Thuốc giả chết.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Thái nhíu mày nói: “Loại thuốc này vô cùng quý hiếm, trước giờ ta chưa từng thấy qua. Nó gây ức chế hô hấp và mạch đập của con người, nếu người sử dụng đang bị thương, khí huyết không thông, thuốc sẽ có tác dụng rất nhanh.”
Trái tim Hoa Trứ Vũ chấn động dữ dội, nhưng vào lúc này lại có tiếng vó ngựa vang lên, có một đoàn người ngựa đang tiến vào ngõ nhỏ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Nguyệt Xuất Vân
Phượng Ẩn Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân
https://isach.info/story.php?story=phuong_an_thien_ha__nguyet_xuat_van