Dương Thần epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Khám Phá Mê Vụ!
ảy ra chuyện nhanh như vậy sao? Quả thực ngoài dự liệu của ta.
Nghe được tin Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt gặp chuyện không may, hai hàng lông mày đen nhánh của Hồng Dịch nhăn lại, bàn tay đặt trên bàn, tự hỏi trong lòng.
- Xem ra ta thật sự quá phô trương rồi, cho là lần này mượn cớ tiêu diệt phiến loạn trên biển đi chăng nữa nhưng cũng không nên mang thiết giáp phi luân chiến thuyền để lộ ra, hơn nữa còn có cái chết của Vệ Lôi, những điều này đã khiến hữu tâm nhân chú ý. Hòa thân vương này mặc dù nổi tiếng là ôn hòa, nhân nghĩa nhưng thực ra hắn cũng độc ác như ai kia, từ chuyện mấy người của Ngân Thương đưa lễ vật cho Thái tử đều bị hắn cho người chặn giết, nhìn vào cũng biết hắn tuyệt đối không phải là hạng lương thiện gì. Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt lần này sợ rằng gặp phải nguy hiểm rồi...
Hai nữ tử Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt này mặc dù không có giao tình gì với Hồng Dịch, mọi giao dịch đều dựa trên lợi ích cả, nhưng trong chuyện làm ăn của Hồng Dịch và các nàng ta còn có một mối hợp tác trọng yếu.
Không nói đâu xa, một năm sau, hắn giúp các nàng giải trừ cấm chế tâm linh là có thể thu về một trăm vạn lượng bạc, còn có cả đại hạm, trang viên, đây chính là một con số tài vụ khổng lồ, thực sự có thể giúp Hồng Dịch khởi tạo một dạng thế gia, để dành được một lực lượng cường đại.
Vì thế khi nghe được tin tức hai nữ tử này bị bắt nhốt, trong lòng Hồng Dịch cũng cảm thấy xúc động.
- Công tử, đạo pháp của ngài thần thông khôn lường, van cầu ngài cứu tiểu thư của chúng ta, nếu không, bằng vào sự tàn nhẫn độc ác của Hòa thân vương, hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho phản đồ đâu. Các nàng bị bắt nhốt lại, lập tức sẽ bị phế võ công, cấm chế thần hồn, sau đó sống không bằng chết!
Ngân Nguyệt quỳ phịch xuống trước mắt Hồng Dịch, theo sau đó một đám líu ra líu rít từ cửa chạy vào, đồng loạt quỳ xuống, cầu xin Hồng Dịch cứu Hoa Lộng Ảnh cùng Lộng Nguyệt.
Đám này đều là Ngân Nguyệt bát vệ, bọn họ vốn là nha đầu thị nữ thiếp thân của Hoa Lộng Ảnh, Lộng Nguyệt. Bây giờ biết được tin hai nàng gặp chuyện bất trắc thì không khỏi chạy đến van cầu Hồng Dịch.
Thực lực cũng như đạo thuật của Hồng Dịch thì tám nha đầu này trong trận chiến ở Quần Xà hạp cốc đã chứng kiến rõ ràng, bằng vào đạo pháp hiện hình thần thông Bảo Nhật Quang Vương Thân, hắn đã thiêu sống một đại cao thủ như Lục Mi, trận giao đấu này, ngọn lửa âm thần ngạo thị thiên hạ của Hồng Dịch, ngay từ đầu đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong đầu tám nữ tử Ngân Nguyệt bát vệ này.
- Các ngươi trước hết cứ đứng lên đi đã, gọi mọi người tới đây, ta muốn cùng bọn họ thương nghị, tìm ra sách lược vẹn toàn.
Hồng Dịch nhấn tay lên bàn một cái rồi đứng lên.
Ngân Nguyệt bát vệ cũng không thể làm gì khác là đứng lên, vội vội vàng vàng chia nhau gọi mọi người tới.
Chỉ trong chốc lát, tất cả thân binh cao thủ bên cạnh Hồng Dịch đều tập hợp đầy đủ trong một gian phòng rộng rãi trong lục doanh.
Xích Truy Dương, Lôi Liệt, Tiểu Mục, Kim Chu, Trầm Thiết Trụ, Huyết Tích Tử....
- Công tử, chuyện này không phải đơn giản, muốn cứu cũng không thể cứu được.
Lôi Liệt trước hết đưa ra ý kiến của mình.
- Dao Trì phái đường đường là đệ nhất phái ở Ngân Châu, trong phái cao thủ như mây, phái chủ của bọn họ là Dao Thanh Tuệ, hai mươi năm trước là đệ nhất đại cao thủ danh chấn một phương, một thân tu luyện đạo thuật, võ công sâu không thể lường được. Hơn nữa hiện tại, đệ tử đắc ý nhất của nàng ta, Dao Nguyệt Đình, được các môn phái trong thiên hạ công nhận là một trong những đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất. Mặc dù thực lực của Dao Trì phái hiện giờ không bằng Đại La phái ở nam phương, nhưng không ai biết Dao Trì phái là một môn phái đang ẩn nhẫn, che dấu thực lực không cho ai nhận ra, bằng không cũng không được Hòa thân vương lôi kéo như vậy.
- Hơn nữa Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt bị nhốt trong Dao Trì phái, mà Dao Trì phái lại ở tận Ngân Châu, cách Nam Châu ngàn dặm đường, cho dù cứu thì cũng chỉ sợ không còn kịp nữa.
Xích Truy Dương lắc đầu nói.
- Quan trọng hơn bây giờ ở trong đại doanh Tĩnh Hải Quân, chúng ta còn có quân vụ trong người, năm ngày sau, đại quân bắt đầu trở về doanh trại. Các đạo nhân mã báo công, ban thưởng, còn nhiều chuyện bắt buộc Dịch ca ca phải tự thân xuất mã, làm sao có thể đến Dao Trì phía cứu người được?
Tiểu Mục nói.
- Dù hai nữ nhân này cùng ngươi có giao ước, nhưng bây giờ bị nhốt lại như thế, cho dù có cứu được ra, giao ước ban đầu như bạc, trang viên nhất định cũng bị hớ, không hề có một điểm tốt nào, vậy thì còn muốn đi cứu làm gì? Chúng ta không có mắc nợ các nàng ta.
Đại Kim Chu the thé nói.
- Cái này...
Hồng Dịch trong lòng cũng hiểu được muốn cứu Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt ra ngoài là một việc phi thường khó khăn, trăm hại mà không có một điểm lợi nào. Tình hình của Dao Trì phái, hắn không nắm rõ đến nửa điểm, hai mắt như bị mù, chuẩn bị không tốt, không nói đến việc cứu người, một khi lọt vào đó thì ngay cả bản thân khó có thể bảo toàn được. Đại Kim Chu Kim nhi nói cũng rất đúng, bây giờ hai nữ nhân này bị bắt nhốt lại, cho dù cứu được ra, cũng không thể kiếm đâu ra được trăm vạn lượng bạc để giao dịch.
Mặc dù có trăm hại mà không có một điểm lợi, nhưng trong lòng Hồng Dịch vẫn muốn cứu bọn họ, cái này cũng không phải là vì sắc đẹp, cũng không phải là giao tình, chẳng qua cho rằng bởi vì việc giao dịch của mình và bọn họ lộ ra ngoài mà bọn họ gặp phải độc thủ, mình thờ ơ lãnh đạm không hỏi tới thì trong lòng có chút không thoải mái thông suốt.
Mặc dù hai nữ tử Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt lúc ban đầu là muốn gây bất lợi với mình, nhưng dù sao từ các nàng mình cũng chiếm được một số điều tốt.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Dịch đi tới đi lui, ánh mắt nhìn pho tượng vàng cao sáu thước mặc công đức cà sa được đặt ở chính giữa phòng.
Pho tượng phật này chính là từ trong huyệt động tại thư phòng của Hoàng cung Cự Kinh đảo mang về, bởi vì không phải là thuần vàng, chỉ là chất gỗ bên ngoài phủ vàng nên cũng không trở thành tài bảo gì trọng yếu lắm, Hồng Dịch trong lúc vận chuyển lương thảo thu được vật phẩm này cũng nhau đưa về đây.
Nhưng Hồng Dịch cũng thấy tư thế của pho tượng này khá thú vị, vì thế tự mình khấu trừ khỏi danh sách đưa lên quân đội, mang đặt vào trong doanh phòng của mình, khoác công đức cà sa lên đó, lúc nhàn rỗi không có việc gì thì nghiên cứu tìm hiểu.
- Hồng huynh, không nên đắn đo, Dao Trì phái là long đàm hổ huyệt, hơn nữa chúng ta không thiếu bọn họ nhân tình, cần gì phải mạo hiểm đi cứu?
Xích Truy Dương thấy Hồng Dịch đi đi lại lại trong phòng, cho là hắn vẫn đang còn suy nghĩ về chuyện này, căn bản là không cần thiết, trừ phi Hồng Dịch coi trọng sắc đẹp của hai nàng ra, mê gái đến mức không để ý đến mức không quan tâm đến tính mạng bản thân thì không nói làm gì.
Nhưng Xích Truy Dương biết Hồng Dịch không phải là hạng người như vậy.
- Niệm niệm vô trệ, là công đức...Biết bản tính là công....Làm theo bản tính là đức....
Hồng Dịch nhìn công đức kinh văn trên áo cà sa, trong lòng dâng lên ý niệm muốn cứu người.
- Xem ra bản tính của ta cũng không phải là công danh lợi lộc, hay lạnh nhạt bạc bẽo. Hình như cũng có chút phong vị khảng khái, chính nghĩa? Có phải là những thứ khảng khái nghĩa khí như trong bút ký tiểu thuyết không nhỉ? Người chính nghĩa, kể cả là không quen biết, chỉ cần có lòng nhân từ cùng đạo nghĩa cũng có thể liều mình cứu người. Hai nữ nhân này rốt cục cũng vì ta mà lâm vào hoàn cảnh như vậy, không cứu bọn họ thì lòng ta bất an, ý niệm trong đầu không thông suốt, tâm lý trong đầu không thỏa mái chút nào.
Hồng Dịch trong lúc đó đột nhiên hạ quyết tâm.
- Ngân Châu cách Nam Châu ngàn dặm, nhưng Truy Điện của ta, Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử của Xích Truy Dương, còn có mấy thớt Ô Huyết Mã nữa, bọn chúng những ngày vừa qua được linh dược bồi dưỡng, thể lực cũng như sức bền tăng thêm rất nhiều! Ngày đi ngàn dặm cũng không thành vấn đề! Xích Truy Dương, còn có Lôi Liệt, các ngươi bây giờ lập tức lên đường đến Ngân Châu đi! Đến Ngân Châu Dao Trì phái, các ngươi bên ngoài tiếp ứng, một mình ta xuất âm thần dò tìm, chắc hẳn cũng không xảy ra chuyện gì đâu.
Hồng Dịch giơ tay lên:
- Chuẩn bị ngựa!
- Hồng huynh? Huynh thật sự muốn đi cứu người?
Xích Truy Dương không tin hỏi lại.
- Tất nhiên!
Hồng Dịch ho khan một tiếng:
- Nhưng Dao Trì phái cao thủ như mây, ta cứu ra được thì cứu, còn nếu cứu không được thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. Nhưng sẽ không hành động lỗ mãng đâu! Các ngươi cũng không phải động thủ, chỉ cần đứng bên ngoài tiếp ứng là được.
- Công tử, việc này trăm hại mà không có một điểm lợi đấy, chẳng lẽ không có kế sách nào sao?
Lôi Liệt khuyên can nói.
- Tất nhiên là có kế sách, kế sách chính là một cái ý niệm thông suốt trong đầu.
Hồng Dịch vỗ vỗ vai Lôi Liệt.
- Nếu có một ngày ngươi gặp chuyện như thế này, ta nhất định cũng sẽ đến cứu.
Yết hầu Lôi Liệt giật giật, nói không ra lời.
- Đa tạ lòng nhân nghĩa của công tử, chúng ta dù tan xương nát thịt cũng khó có thể báo đáp được ân này!
Ngân Nguyệt bát vệ đồng loạt quỳ xuống mặt đất, mừng đến chảy cả nước mắt.
Phù!
Hồng Dịch thở dài một hơi, tiêu trừ tất cả tạp niệm công danh lợi lộc trong đầu.
- Đi thôi!
Ầm!
Quyết tâm vừa hạ xuống, bỗng nhiên một luồng khí xuất ra ngoài, vừa mới nhấc chân lên, Hồng Dịch chỉ cảm thấy trong thần hồn nổ lên một tiếng thật lớn, dường như là thông suốt một vấn đề gì đó, cả người cảm thấy thư sướng vô cùng, đó cũng không phải là sự thư sướng của thân thể, mà là sự thư sướng của thần hồn, của ý niệm trong đầu.
Thần hồn thật giống như được thanh thủy tẩy rửa, một loại cảm giác vô cùng trong suốt, trong vắt, giống như cả thế giới đại ngàn được chiếu sáng rực rỡ đang nhộn nhạo trong lòng.
Bỗng nhiên lúc đó Hồng Dịch cảm thấy hình như thần hồn của mình đã trải qua hơn trăm lần ngưng luyện, cứng rắn vô cùng, thần hồn lực càng thêm tinh khiết, dường như tầng thứ tu luyện một lần nữa tăng thêm một cảnh giới mới.
Ý niệm trong đầu Hồng Dịch vừa động, thần hồn liền xuất xác, một trận âm phong thổi lên, bùn đất trong sân bên ngoài đột nhiên kết làm một khối rồi bay lên, ngưng tụ thành một thân hình cao hai trượng, cơ nhục xoắn lại, giống như Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, một chân đứng trên bạch tượng, một chân đứng trên Kim Long.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát này hoàn toàn là do bùn đất ngưng tụ mà thành, diện mục vô cùng chân thật, thân người mềm mại lưu chuyển, vừa nhìn liền cảm thấy thực sự lấy giả làm thật, so với bất cứ tượng phật đất được nặn ra thì chân thật vô cùng.
Đai Uy Thiên Long Bồ Tát một quyền đánh mặt lên mặt đất!
Ầm!
Cả sân chấn động nảy lên.
Sau đó Bồ Tát lại biến thành một khối bùn, nặng nề rơi xuống mặt đất.
- Không ngờ, không ngờ, ý niệm của ta vừa thông suốt, biết được bản tính, không bị công danh lợi lộc mê hoặc, thần hồn lại có thể tinh khiết đến như vậy, cảnh giới hiện hình lại bước thêm một đột phá mới! Phá chỗ sương mù, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể bước lên một tầng mới, đạt tới cảnh giới phụ thể!
Lần hiển hình này, Hồng Dịch lấy bùn đất hóa thành Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, hắn cũng biết vừa rồi mình mới thông suốt ý niệm, khiến cho thần hồn trở nên tinh khiết, bằng vào lực công đức mạnh mẽ, phá tan được làn sương mù ngăn cách giữa hai cảnh giới hiện hình và phụ thể.
Phá tan tầng sương mù này, chỉ cần cẩn thận tích tụ lực lượng, tu luyện thần hồn tới cảnh giới phụ thể chỉ là việc nước chảy thành sông.
Không phá vỡ được tầng chướng ngại này, không xua tan được lớp sương mù này, thì kể cả là tu luyện một trăm năm cũng không thể tiến thêm được.
Thì ra đây chính là lực công đức, biết bản tính của mình là công, dựa theo bản tính mà làm là đức, thần hồn thuần túy. Lấy lực công đức mà đột phá chướng ngại trong tu hành.
Trong lúc đó đột nhiên Hồng Dịch lĩnh ngộ được điều thần kì trong công đức công văn, lĩnh ngộ được tác dụng đối với việc tu luyện.
- Đúng là...Thế gian có nhiều sương mù, nào là công danh lợi lộc, là tính mạng, là sự sợ hãi, những thứ này phủ lên bản tính nguyên thủy tạo thành một tầng bụi bặm. Đôi khi cho dù là hiểu được bản tính của mình nhưng cũng không thể thực hiện được, nếu không thì không còn mạng....Khó trách đạo võ song tu, tu luyện võ là để bản thân có được lực lượng cường đại, có thể y theo bản tính của mình để làm bất cứ chuyện gì.
Hồng Dịch trong lòng lại hiểu thêm một tầng nghĩa sâu xa của kinh văn.
...................
Giữa trưa, mặt trời chói chang tỏa nắng gay gắt xuống mặt đất, thiên địa nơi nơi đều là thứ ánh sáng lóa mắt khiến cho tâm tình cảm thấy phiền não, trên mặt đường phủ một tầng bụi mờ mờ, giống như một lớp bột phấn. Vó ngựa cất lên, đạp xuống một cái liền khiến tro bụi bay đầy trời.
Ba con ngựa lao đi băng băng trên quan đạo, phóng đi như gió thổi chớp giật.
Ba con ngựa này đều là những thần mã dị thường, so với loại ngựa thông thường thì cao lớn hơn rất nhiều, cơ bắp trên thân thể gần như là hoàn mỹ, tư thế lao đi khiến cho người ta cảm cơ thể của chúng như được đúc từ cương thiết.
Đó là Truy Điện, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, và một thớt Ô Huyết Mã. Ngồi trên ba con ngựa lần lượt là Hồng Dịch, Xích Truy Dương, Lôi Liệt, còn có một con kim chu thật lớn.
- Năm mươi dặm phía trước chính là địa giới của Ngân Châu, ngựa của chúng ta thật thần tốc, chỉ qua một đêm, bảy, tám canh giờ lại có thể lướt đi băng băng gần một ngàn dặm, nhìn bộ dáng hiện giờ của bọn chúng dường như vẫn còn tràn đầy tinh lực.
Lôi Liệt cảm thán, vỗ vỗ hông con Ô Huyết Mã của mình.
- Cái này là điều đương nhiên rồi, bọn chúng vốn là thiên lý mã, lại được ta pha trộn linh dược cùng với canh Nguyên Tẫn Thiên Châu cho bọn chúng ăn, bây giờ toàn thân không hề có một chút tạp chất nào, thể lực cường hãn không gì sánh dược. Nếu đoạn lộ trình này còn không chạy được thì còn gì để nói nữa?
Xích Truy Dương vuốt ve hông của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.
- Hồ Dao Trì trên núi Ngọc Liên thuộc tỉnh Bảo Xuyên vùng Ngân Châu chính là địa bàn của Dao Trì phái, cách nơi này cũng không xa lắm! Tin tức truyền đến cho Ngân Nguyệt bát vệ nói là hai người Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt bị bắt nhốt ở trong ngục giam trên núi, đang đợi phát lạc. Để đêm xuống, hai người các người ở bên ngoài bảo vệ thể xác của ta, ta vận thần hồn để cảm ứng tâm niệm của hai người này, khi đó mò lên núi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ánh mắt Hồng Dịch phóng về phương xa, hai chân khép lại, phóng ngựa lao đi băng băng.
Ba người ba ngựa, một nhện lao đi suốt đêm, cuối cùng cũng đến vùng tiếp giáp với hồ Dao Trì. Nhìn bến nước vô cùng vô tận, lau sậy đung đưa, gió đêm nhẹ nhàng thổi, ở xa xa ngoài hồ là những dãy núi thanh tú, trên núi là các lầu đài đình các, trên mặt hồ điểm xuyết vô số lâu thuyền rực rỡ. Ba người Hồng Dịch cũng biết, bọn họ đã đến đại bản doanh của Dao Trì.
Đi suốt hơn một ngày, ba người ba ngựa chạy không ngừng nghỉ, vượt qua hơn ngàn dặm, xuyên qua địa giới của ba tỉnh, cuối cùng đã tới hồ lớn nhất Ngân Châu, hồ Dao Trì,
Vùng nước Dao Trì chu vi hơn tám trăm lý (1 lý=1/2 km, 800 lý = 400 km), rộng lớn khôn cùng, tên của Dao Trì phái cũng là bắt nguồn từ hồ này.
Dao Trì phái cũng giống như Đại La phái, cũng là dựa vào thế núi sông, căn cơ của Đại La phái là ở Thái Xương hồ, Thủy Sơn. Dao Trì phái là ở Dao Trì hồ, Ngọc Liên Sơn.
Dưới chân núi Ngọc Liên, từng tòa lâu thuyền cao lớn, còn có những lầu đài đình các trên núi, Hồng Dịch biết, chu vi hơn mười lý của Dao Trì phái này, muốn đến gần quả thực vô cùng khó khăn, bên trong nhất định có thủ vệ canh gác rất nghiêm ngặt,
Dao Trì phái, Bạch Vân sơn trang cũng không thể so sanh được.
Sự phòng thủ của Bạch Vân sơn trang đứng trước đại bản doanh của Dao Trì phái quả thực chẳng khác nào tiểu hải nhi.
Nhưng ý định của Hồng Dịch chính là mặc vận thần hồn, cùng Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt câu thông. Qua liên hệ với bọn họ mới có thể nắm bắt được tất cả tình huống ở Dao Trì phái, còn muốn cứu bọn họ ra, nếu thực sự không có cách nào thì Hồng Dịch cũng đành rời đi, hắn như thế cũng là làm hết sức rồi.
Hắn đã hạ một loại lạc ấn trong lòng các nàng, hao phí tinh thần liên hệ với bọn họ cũng không phải là việc gì khó khăn lắm.
Ở đại bản doanh Tĩnh Hải Quân, cách xa nhau ngàn dặm, thì Hồng Dịch không có bản lĩnh cao cường như vậy để câu thông, nhưng giờ chỉ cách có mười mấy dặm, thì hắn có thể làm được.
Núp trong một mảng lau sậy dầy đặc.
Hồng Dịch ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển thần hồn, Xích Truy Dương, Lôi Liệt bảo vệ bên cạnh, ngựa cũng biết điều cúi thấp đầu xuống.
Đại kim chu nghiêng bên này ngó bên kia, con mắt lục cục chuyển động. Nàng ta không nặng lăm, lại tu luyện tới cảnh giới âm thần cho nên Hồng Dịch cũng mang nàng ta đến đây.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần