Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phi Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 140: Yêu Nhược Tiên (8)
M
iêu Nghị có vẻ không biết nói gì, chờ khí tức âm hàn trong cơ thể lão nhân phát tác, kết quả lão nhân vẫn như người vô sự, vẫn còn đang lật qua lật lại ‘tiểu tử’ quan sát.
Hắn không khỏi quay đầu lại liếc nhìn thi thể vượn già lần nữa, có vẻ không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì.
Bất quá cũng không lâu sau, rốt cục lão nhân buông tay để rơi ‘tiểu tử’, hít sâu một hơi, khẽ nhắm hai mắt lại.
Mí mắt Miêu Nghị khẽ giật, tim bắt đầu đập rộn lên.
Chỉ thấy trên bộ râu rối nùi của lão nhân dần dần hiện lên băng sương, ngoài da cũng có một làn sương trắng xóa. Cuối cùng ngay cả trên y phục cũng không thể tránh được, càng ngày càng dày, dường như toàn thân lão đã bị đông cứng, không nhúc nhích.
Năm ngón tay khẽ nhúc nhích, trong tay Miêu Nghị đột nhiên xuất hiện một thanh ngân thương, không hề do dự nhắm vào ngực lão nhân vung thương đâm tới:
- Nhận lấy cái chết!
Kết quả sau khi một thương xuất ra, lập tức cảm thấy choáng váng.
Lão nhân dường như đã bị đông cứng đột ngột xuất thủ thật nhanh, chộp lấy mũi thương mở ra cặp mắt khép hờ, nhìn chằm chằm hắn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, lòng dạ thật độc ác, không trách con hep mập kia cũng biết đánh lén, có lẽ là học theo ngươi!
Một cỗ pháp lực từ trong tay lão xông ra, ngân thương kia giống như làm bằng chất dẻo, bị ép thật nhanh từ mũi tới cán, ép cho Miêu Nghị phải buông tay.
Bản thân Miêu Nghị bị pháp lực ập thẳng tới đánh bay ra sau, giãy dụa mấy cái không thể nào bò dậy được, cơ mặt giật giật nhìn lão nhân bị băng sương phong kín, kinh ngạc như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.
Đây là vì Miêu Nghị không nhìn thấy trước khi Viên Khai Sơn chết thế nào. Trước khi y chết cũng chỉ là thực lực bị hạn chế mới bị lão nhân dơ dáy đánh chết, nhưng sau khi bị hạn chế thực lực muốn giết chết Miêu Nghị hắn vẫn đơn giản như thái rau xắt chuối, đối với lão nhân dơ dáy mà nói cũng là như vậy.
Hắc Thán nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh vô cùng, miệng cắn Miêu Nghị vứt lên lưng, chở theo chủ nhân bỏ chạy.
Miêu Nghị cười khổ, có thể trốn được sao!?
Quả nhiên một thanh bảo giản hồng quang rực rỡ vọt đến trước mặt bọn họ, Hắc Thán dừng lại khẩn cấp, đổi hướng chạy vài lần đều bị bảo giản hồng quang cản lại.
- Ta khuyên các ngươi ngoan ngoãn trở lại, còn chạy nữa cũng đừng trách ta không khách sáo.
Thanh âm của lão nhân dơ dáy truyền tới.
Không có cách nào, cũng không nổi giận được, Hắc Thán mới vừa rồi còn thoát đi chạy thật nhanh, hiện tại ủ rũ cúi đầu chở Miêu Nghị trở lại.
Chính xác là bị thanh bảo giản thân đầy hồng quang kia lùa trở lại.
Miêu Nghị vừa nhảy xuống đất lập tức đấm đá Hắc Thán một trận, miệng thóa mạ:
- Ta bảo ngươi chạy sao, ai cho ngươi chạy…
- Bớt diễn trò ở chỗ này, ngươi cũng không phải loại tốt lành gì, mới vừa rồi là ai muốn giết ta?
Lão nhân dơ dáy đứng bất động châm chọc một tiếng, đột nhiên âm dương quái khí nhại thanh âm của Miêu Nghị:
- Có thể gặp được tiền bối ở Tinh Tú Hải cũng là duyên phận, hai chúng ta cùng là tu sĩ loài người, không thể tự giết lẫn nhau ở Tinh Tú Hải để làm trò cười cho yêu quái, tiền bối ngài nói có đúng không... Con thỏ nhỏ chết tiệt, thật đúng là ngoài miệng một đằng trong lòng một nẻo, ngoài miệng nói thật dễ nghe, xuất thủ lại không khách sáo chút nào. Thật may là ta còn có chút bản lãnh, nếu không hôm nay rất có thể lật thuyền trong mương!
Cho dù là lúng túng xấu hổ cũng không có ích gì, trong lúc sinh tử như ngàn cân treo sợi tóc, có thể chạy thoát được mới là bản lãnh. Bất quá Miêu Nghị vẫn bị người ta nói có vẻ hận không tìm được cái hố chui xuống, thật là khó xử, người ta lại không chừa chút tình cảm nào cho mình.
Chờ một hồi, lão nhân dơ dáy đột nhiên vung hai tay áo.
Rầm… băng sương phủ trên người lão thình lình tung bay tán loạn, băng rơi đầy đất, đã bức được khí tức âm hàn như u minh trong cơ thể ra ngoài.
Hắc Thán cúi thấp đầu, Miêu Nghị cũng cúi thấp đầu, lão nhân dơ dáy chắp tay lượn quanh hai người đi một vòng, mỉa mai châm biếm liên tiếp:
- Thật đúng là chủ nào tớ nấy, thật là xứng đôi! Đừng giả vờ xấu hổ nữa, ngẩng đầu lên đi.
Miêu Nghị từ từ ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười nói:
- Tiền bối có gì chỉ giáo?
Lão nhân dơ dáy trừng mắt:
- Tiểu tử, cũng không phải ta làm khó ngươi, đồ mà ngươi liều mạng có được ta cũng không cần, bất quá ngươi phải cho ta một thứ. Chỉ cần ngươi đáp ứng, chuyện ta gánh oan giúp ngươi cũng có thể không tính nữa.
Miêu Nghị sửng sốt, còn có chuyện tốt này sao, bèn thử hỏi:
- Thứ gì vậy?
Lão nhân chỉ chỉ ‘tiểu tử’ đang vỗ cánh bay vo ve giữa không trung:
- Đưa chúng cho ta, cùng với phương pháp điều khiển chúng!
Lão đã nhìn ra, cũng đã lấy thân lãnh giáo, biết được giá trị tiềm lực cực lớn của bọn ‘tiểu tử’. Chỉ cần có thể lấy được những ‘tiểu tử’ này khéo léo lợi dụng, chỉ là hai trăm cái nhẫn trữ vật không đáng kể gì, tỷ như Viên Khai Sơn đã chết trước mắt, đồ trên người y chắc chắn vượt qua đồ trong hai trăm cái nhẫn trữ vật này.
- Chuyện này…
- Sao hả, không bằng lòng sao? Ta đối với ngươi đã coi như là hết sức khách sáo rồi, đổi lại là người khác e rằng đánh chết cũng chưa chắc chịu bỏ qua cho ngươi, đừng rượu mời không uống, uống rượu phạt!
Miêu Nghị vội vàng xua tay liên tục nói:
- Tiền bối, không phải ta có ý này, có thể đưa chúng cho lão, nhưng phương pháp điều khiển chúng, cho dù là muốn cho cũng không được.
Lão nhân cau mày hỏi:
- Vì sao vậy?
- Phương pháp điều khiển chúng là dùng cảm ứng tâm linh. Chúng vẫn còn là ấu trùng, mặc dù mới nuôi mấy năm nhưng từ nhỏ chúng còn trong trứng đã phải sống chung với chúng, làm như vậy mới có thể thành lập được cảm ứng tâm linh. Ngoài ra cũng không còn phương pháp điều khiển nào khác, cho nên vãn bối cũng không có cách nào.
- Còn có chuyện như vậy sao?
Lão nhân hồ nghi hỏi:
- Ý của ngươi muốn nói chúng nó chỉ nghe lời một mình ngươi, lời của người khác đều vô dụng sao?
Miêu Nghị gật đầu cười khổ nói:
- Đích xác là như vậy.
Lão nhân trừng mắt một cái:
- Con thỏ nhỏ chết tiệt, có phải ngươi đùa bỡn ta hay không? Không thể điều khiển chúng, ta cần chúng làm gì?
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối, thật sự là như vậy, nếu ngài không tin, cho dù là giết ta, ta cũng không có cách nào!
- Đừng già mồm mạnh miệng, ta chỉ cần thử một lần sẽ biết.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, đi tới đưa ra một tay khoác lên trên người của Miêu Nghị, lấy pháp lực bao phủ toàn thân Miêu Nghị. Chỉ cần trên người hắn có bất kỳ dao động pháp lực hoặc điểm gì khác thường, lão sẽ có thể nhận ra được, sau đó lên tiếng nói:
- Bảo chúng nó rơi xuống đất.
Miêu Nghị biết đây là lão nhân muốn khảo nghiệm mình, ý niệm thoáng động, bọn ‘tiểu tử’ lập tức rơi xuống đất hết.
Lão nhân dơ dáy trợn mắt há mồm, nuốt một ngụm nước bọt đổi mệnh lệnh khác:
- Bảo chúng nó bay lên bay xuống thử xem...
Miêu Nghị lại dùng ý niệm sai khiến, bọn ‘tiểu tử’ lập tức làm theo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phi Thiên
Dược Thiên Sầu
Phi Thiên - Dược Thiên Sầu
https://isach.info/story.php?story=phi_thien__duoc_thien_sau