Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khế Ước Hào Môn 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 142: Ta Vì Cái Gì Còn Muốn Ngươi?
T
hoạt nhìn, lại cùng hắn nói những lời vô vị cũng xem như là uổng công.
Tần Cẩn Lan đeo khẩu trang, lạnh lùng nói ra: “Nếu như có kết quả kiểm tra, đừng đưa gửi theo địa chỉ, trực tiếp gọi điện đến cho ta là được rồi, tiền ta đã đóng, đến lúc đó đừng làm cho ta cảm thấy không thoải mái, nghe chưa?”
Sắc mặt bác sĩ có hơi gượng gạo, nhưng vẫn cười hờ hững như trước: “Vị tiểu thư này xin ngươi tin tưởng chúng ta, chúng ta chính là vẫn còn có y đức.”
“Tốt nhất là như thế.” Nàng thầm nói một câu, lạnh lùng quay người rời đi.
Bên trong khoa, mùi thuốc khử trùng tràn ra, nàng dù sao vẫn cảm thấy chỗ nào cũng đều bẩn thỉu.
Lúc đi qua hành lang, nàng liếc mắt nhìn lại, một cái bóng dáng quen thuộc kia, làm cho bước chân nàng thoáng chốc dừng lại, trừng mắt lên, hô hấp như là bị nghẹn ở cổ! Nàng sợ đến dù đã đeo khẩu trang nhưng mặt mũi trắng bạch, nhìn ngó chung quanh, vội vàng trốn vào bên trong một cánh cửa.
… Chết tiệt, Hạo vì cái gì lại ở chỗ này?!
Trái tim Tần Cẩn Lan kinh hoàng, đem khẩu trang che lại càng thêm kín đáo.
“Vị tiểu thư này, ngươi…” Y tá đi tới, muốn nhắc nhở nàng nơi này là phòng y tế.
“Ta trốn ở đây một lát, sẽ đi bây giờ đây.” Tần Cẩn Lan chột dạ mà bắn ra một câu.
Hơn thế trong khi nàng đang kinh ngạc, Hạo rốt cuộc tới làm cái gì?
Nơi đây chính là phụ khoa …
Lông mi của nàng càng thắt chặt, lởn vởn trong đầu một dự cảm bất hảo.
Mà ở bên ngoài, Thượng Quan Hạo cùng bác sĩ thấp giọng nói chuyện với nhau, mắt lạnh lẽo, đang nhìn đến một bóng dáng chợt lóe lên từ trong căn phòng ở phía xa, hòa hoãn ra một chút, rõ ràng ngưng động lại một chút phức tạp.
“Chăm sóc thai nhi cho tốt sẽ không có chuyện gì, có điều là ngươi phải làm cho tâm tình nàng được tốt lên, liên tục như thế này sao được? Chuyện lớn nhất, không phải là đứa con trong bụng nàng sao? Tình mẫu tử, ngươi cùng nàng nói nhiều chuyện này, biết không?” Bác sĩ ghi chép mấy câu cuối cùng, hết lòng dặn dò.
Thượng Quan Hạo không nói gì, thủy chung lại nhìn vào bóng dáng mặc sắc trắng ở kia.
“Có thuốc an thần không?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
“An thần?” Bác sĩ sửng sốt mà kêu một tiếng, theo dõi hắn, “Ngươi có lầm không? Là thuốc có ba phần độc tính, trong thời kỳ mang thai tốt nhất thuốc gì cũng không được uống, kia có phải là con ngươi không hả, ngươi muốn giày vò như vậy…”
“Ta chỉ tùy tiện hỏi…” Sắc mặt Thượng Quan Hạo ủ dột, lên tiếng nói ra, “Không cần cho là thật.”
Chờ bác sĩ căn dặn vài câu rời đi, Thượng Quan Hạo mới chậm rãi đi vào.
Tay chống đỡ bên cạnh nàng, Thượng Quan Hạo cúi người, khẽ đẩy bình nước biển ở trên ra.
“Thai nhi tốt lắm, cái gì cũng đều tốt, cho nên ngươi tốt nhất đừng trong lúc tâm trạng bản thân không tốt mà phá nó đi… Nếu mà như thế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Bên trong giọng nói của hắn có tồn tại khí lạnh.
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở ra.
Trong ánh mắt nàng có một tầng sương mỏng, hơi nước mịt mờ, như là quanh năm suốt tháng không thay đổi.
Cánh mối yếu ớt kéo lên, khẽ nói: “Thượng Quan Hạo, ngươi sẽ đối xử với tử tế với nó sao?”
Thượng Quan Hạo dần dần rét lạnh, nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, nói: “Con của ta, ta tự nhiên sẽ đối xử tử tế.”
Trong mắt nàng như là có nghìn cánh buồm lướt qua vô cùng vô tận, mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi mi dài run rẩy. Nàng gật đầu, nghiêng mặt đi: “Vậy là tốt rồi… Ngươi nhớ kỹ, nó cùng với ta không có quan hệ gì, hận thù cùng độc ác của ngươi cứ trút hết cho ta, đừng ngại… Ngươi nhớ kỹ đối xử với nó tốt một chút…”
Nếu như bởi vì chúng ta không có số phận cưới nhau, nếu như bởi vì ngươi không thương ta, cứ thế có thể lăng nhục làm tổn thương ta đến thế, không có vấn đề gì. Thế nhưng, một tia máu mủ trong bụng ta, nó cũng có liên quan với ngươi, có thể giành được một chút thương yêu tốt bụng từ ngươi không?
Một câu nói, làm cho khuôn mặt Thượng Quan Hạo có hơi tái đi, bàn tay chống ở bên cạnh nàng nắm chặt lại.
Hắn muốn rời khỏi, hắn muốn băng lãnh mà phất áo bỏ đi, hắn muốn tiếp tục tàn nhẫn… Thế nhưng nắm đấm ở bàn tay run rẩy buông ra, ôm sát thắt lưng của nàng, để nàng nhắm mắt lại an tĩnh mà đứng ở trong ngực hắn.
Thế nhưng nàng không có trợn mắt lên, mặc cho bàn tay hắn muốn dùng bao nhiêu sức lực, tồn tại bao nhiêu động tác nguy hiểm, đôi mi dài của nàng đều khẽ bao phủ lấy không hề nhìn, không có nửa điểm phản ứng.
Hắn cúi đầu, run run hôn lên đôi môi đỏ tươi mềm mại của nàng, sít sao che phủ, tiếp tục, không nặng không nhẹ mà cắn xuống phía dưới.
Dây dưa thế này, tựa như bọn họ ngoại trừ đứa bé này ra, còn có mối liên hệ như trước.
Mà một màn thế này, khiến nữ nhân mang khẩu trang ngoài cửa sổ thuỷ tinh nhìn thấy, tay chân lạnh ngắt run lên.
Tần Cẩn Lan trơ mắt nhìn …
Hắn cúi đầu nói chuyện cùng nàng, tay hắn dò dẫm trên phần bụng của nàng qua lớp chăn mỏng, hắn ôm chặt nàng hôn nàng…
Người đàn ông bên trong chính là chống mới cưới các đây chưa lâu!!!
Đầu óc Tần Cẩn Lan như là muốn nổ mạnh, nàng dùng hết toàn bộ nhẫn nại mới không đem cái khung cửa thủy tinh này đánh vỡ, dùng hết toàn bộ kiềm chế mới không đập bể mở cửa chạy ào vào! Lửa giận cùng hận ý trong con mắt nàng phun trào, thế nào cũng nghĩ không ra, một tuần trước còn ở trong bệnh viện M thị, bị đánh cho chảy máu đầu suýt chết, giờ đây lại quấn quýt với Hạo ở cùng một chỗ!
Bọn họ mới vừa kết hôn vài ngày…
Hắn ngay cả tuần trăng mật không thể thiếu với vợ cũng hủy bỏ! Nhưng lại giúp đỡ cái con tiện nhân này!
Móng tay bóp vào lòng bàn tay, Tần Cẩn Lan hận được yêu thích sắc mặt tái xanh, hàm răng như muốn cắn đứt mọi thứ, đau nhức kịch liệt nhưng lý trí của nàng kêu gọi không được! Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện bên trong đầu nàng, nàng loạng choạng thụt lùi hai bước, nhìn thấy bảng tên, còn nghĩ nơi đây là tên khoa nào, tiếng ong ong trong đầu càng thêm ầm vang!
“Ngươi nói bệnh nhân ở trên giường bệnh tại phòng nghỉ sao?” Bác sĩ ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Tần Cẩn Lan giống như quỷ, trong đôi mắt lóe ra trên khẩu trang ở mặt mỹ lệ oán hận và hung ác lộ ra dày đặc hơn: “Đúng… Nàng bệnh gì, hả?”
Là bệnh lây qua đường sinh dục hay bệnh giang mai? Còn là cái bệnh gì mà nhận không ra ở phụ khoa!
Bác sĩ vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên cười rộ lên: “Bệnh gì hả, người ta không bệnh, là mang thai, làm sao vậy?”
Hai chữ thình lình xảy ra, như sấm sét lại lần nữa nổ vang trong đầu nàng!
Tần Cẩn Lan hồi lâu mới phản ứng, trên mặt hiện lên một nụ cười xanh xao, run giọng hỏi: “Mang thai? Ngươi nói nàng mang thai?… Là con của ai? Nàng mang thai là ocn của người nào!”
Nàng bỗng nhiên mắc chứng cuồng loạn rít lên, làm cho cả phòng y tế giật nảy mình, một người y tá bưng khay thuốc cũng bị hù dọa sợ đến rớt xuống.
Bác sĩ cũng rất ngạc nhiên hết sức, nhíu mày: “Ngươi ồn áo cái gì? Con đàn bà này ngươi có bệnh gì mà ở chỗ này nháo nhào lên hả? Người ta đến kiểm tra thai nhi thì làm sao? Con ai? Đương nhiên là chồng nhà người ta, bây giờ còn ở bên giường đấy chứ đâu, bản thân không có mắt mà nhìn hả!”
Bác sĩ nói xong đứng dậy giúp y tá dọn dẹp: “Thần kinh, bệnh viện truyền cho ngươi cái gì rồi chọc giận ngươi hả?”
Tần Cẩn Lan còn lại là một hồi run rẩy, đỡ cái bàn.
Nàng không thể tin được, lật qua bản ghi chép của bác sĩ, trong phòng y tế có người hét lên một tiếng đi tới ngăn cản, bên tai tiềng ồn ào ong ong, Tần Cẩn Lan cái gì cũng đã đều nghe không được, nàng gắt gỏng mà lật tới một tờ kia, thấy được rõ ràng ghi chép kiểm tra của bọn họ, phía trên thấy được rõ ràng tên Tần Mộc Ngữ thời gian mang thai 75 ngày… Mà chỗ ký tên của người nhà, mấy chữ cứng cáp rõ rệt, chồng: Thượng Quan Hạo.
Nét bút kia, kiêu ngạo lộ ra lạnh lùng nghiêm nghị, thoải mái mà cuồng vọng, nàng lại quen thuộc nhất trên đời.
Tay Tần Cẩn Lan, run rẩy, dường như cũng dừng không được nữa.
Không còn kịp rồi….
Nàng không ngờ không còn kịp rồi…
Lòng như lửa đốt muốn cùng hắn kết hôn, nàng tự tử qua, nàng vu oan qua, nàng thậm chí thuê sát thủ làm qua mọi thứ phạm tội, nàng ngay cả không quản trên hôn lễ dùng mạng sống trói buộc dừng bước chân hắn tiến về M thị! Khoảnh khắc mang nhẫn vào, nàng còn cho là nàng chiếm được hắn, cả đời cũng không mất đi nữa!
Là không còn kịp rồi.
Từ lúc trước khi bọn họ kết hôn, Tần Mộc Ngữ cũng đã có thai, nó cùng chồng của nàng, có một mối liên hệ máu mủ!
Trong phòng y tế hỗn loạn, chỉ nhìn đến một nữ nhân làm bậy lật tung bản ghi chép của bác sĩ, chảy nước mắt cười ha hả, tiếp theo đó là tức giận mắng chửi, nhân viên y tế trước khi nàng la lối khóc lóc bắt lấy bản ghi chép trên tay nàng, chỉ cảm thấy nàng điên rồi, bên cạnh có một y tá gọi điện bảo nhân viên an ninh bệnh viện tới.
Tần Cẩn Lan lại kịp thời ngưng càn quấy, con mắt màu đỏ tươi, tay chống cái bàn căm hận mà nhìn hết mọi người ở đây: “Các ngươi cho rằng ta có bệnh đúng không? Ta nói cho các ngươi ta không bệnh, là hết thảy các ngươi có bệnh!”
Khẩu trang nàng rớt xuống, tự mình mang lên lần nữa, u ám mà cười nhạt, chống đỡ cơ thể, vênh mặt ưỡn ngực mà đi ra ngoài.
Các y tá bác sĩ đều vì một màn trước mắt sợ ngây người.
Cô kia, rõ ràng xinh đẹp, xinh đẹp làm người không thể chống cự lại không biết vì chuyện gì bức tới tình trạng này!
***
Đêm, tối đen như mực, nồng đậm như nuốt lấy mọi thứ.
Tần Cẩn Lan mở cửa xe, trở lại khu nhà cao cấp ven biển.
Nàng mở cửa sổ xe, đốt một điếu thuốc, bởi vì lâu lắm không có rút ra, một bên nghẹn ngào, nghẹn ngào đến nước mắt như muốn ứa ra. Mắt nàng đỏ tươi, mở điện thoại của mình ra, lật đến bức ảnh vừa mới chụp.
Nàng từ trước đến nay cũng không có theo dõi qua người khác, không biết thì ra rình trộm chụp ảnh là một việc thích thú đến như vậy, như đâm ngược kiếm lên, không nghĩ là sẽ có máu thịt lẫn lộn, nhưng nàng thích cái loại cảm giác sảng khoái cá chết lưới rách.
Sương mù lượn lờ, tấm ảnh trên điện thoại di động chiếu ra…
Hắn chạy xe chở nàng đi tới khu nhà ở gần Tín Viễn, hắn thay nàng mở cửa dắt nàng đi ra, hắn mang nàng đến cánh cửa chỗ trạm làm thủ tục giấy tờ vào ở, hắn gạt bỏ vùng vẫy giãy dụa của nàng, cứng rắn mà ôm lấy nàng, đi vào khu nhà ở cao cấp bên trong trêu đùa…
A… Tần Mộc Ngữ, ngươi có con có đúng không?
Con mẹ nó ngươi cho rằng con, là ngươi có thể mang Hạo ở bên cạnh ta đoạt lấy có đúng không?
Nàng run rẩy, không để ý đến điếu thuốc đang cháy lúc nào đã rớt vào mu bàn tay nàng, nàng ở trong xe hét lên một tiếng, tay run run, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống phía dưới.
Đốt cháy một góc tấm thảm bên dưới, Tần Cẩn Lan giơ giày lên, gắt gao mà giẫm vào.
Một lát, hoảng sợ cuối cùng cũng đi qua.
Nàng bụm lấy mu bàn tay, mở ra, nhìn vào một vết nhỏ bị tàn thuốc làm bỏng, nhớ tới dấu vết trên cổ Tần Mộc Ngữ kia!
“Làm sao lúc trước không giết chết ngươi luôn đi chứ…” Nàng ngấn lệ, nghiến răng nói, “Tần Mộc Ngữ, ngươi chết thật tốt…”
Tấm ảnh ở trong điện thoại vẫn còn đang tự động truyền đi, Tần Cẩn Lan nhìn thoáng qua, dữ tợn mà cười rộ lên: “Ngươi không chết đúng không? Tốt… Không bằng ta cho ngươi tận mắt nhìn thấy đứa con ngươi chết như thế nào đi, kia nhất định rất đã ghiền….”
“Ha ha ha ha….” Trong xe bộc phát ra một trận tiếng cười, nàng cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Mà lúc này nàng cũng không có chú ý tới, có một chiếc xe, nhẹ nhàng đứng ở phía sau nàng.
Ngự Phong Trì đôi mắt đục ngầu nhìn ở cái con đàn bà này, không biết cười vì cái gì, nhưng nhìn qua cửa kính xe, mơ hồ có thể thấy dáng dấp dữ tợn của nàng, khiến hắn liên tưởng đến bốn chữ “Tâm thần phân liệt”.
Thời gian ở M thị, rốt cuộc là cái nguyên nhân gì làm cho Thượng Quan Hạo không tìm được hung thủ lại hủy án? Là ai dùng tính mệnh Tần Chiêu Vân uy hiếp cưỡng bức Mộc Ngữ, không cho nàng cùng cảnh sát nói ra chân tướng?
Một mối nghi ngờ trong đầu hắn bốc lên, gần như sống động vẽ lại.
***
Lúc đêm khuya, sóng biển đánh vào rồi rút đi cũng trở nên mệt mỏi rã rời.
Thượng Quan Hạo mở cửa phòng, cầm chìa khoá đặt lên bàn, vừa mới chuẩn bị lên lầu, tựu thì thấy được bóng dáng ngủ ở sô pha.
Đồ ngủ màu tím nhạt, là hắn từng đưa tiền cho nàng chọn, nàng mặc cái này ngủ ở sô pha, đêm lạnh cóng, cửa sổ cũng không đóng, gió biển thổi vào hơi lạnh đến thấu xương.
Thượng Quan Hạo nhíu mày.
“Cẩn Lan… Cẩn Lan…” Hắn đi qua, khe khẽ vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, “Dậy đi, đừng ngủ ở chỗ này.”
Tần Cẩn Lan giả vờ lúc này mới tỉnh lại, mắt nhập nhèm mở ra, bên trong hơi ướt ướt.
Thượng Quan Hạo nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy? Đã khóc?”
Tần Cẩn Lan nức nở nghẹn ngào nhào vào trong lòng hắn.
Ngực Thượng Quan Hạo có hơi rung động, mặc dù nàng đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, thế nhưng lúc này nàng nhào vào trong lòng hắn khóc, lại toàn thân lạnh cóng, xơ xác tiêu điều biến thành yếu ớt.
“Làm sao vậy?” Hắn vuốt ve tóc nàng, hờ hững nói ra.
“Hạo… Ta vừa mới đi gặp bác sĩ, chính là cái người lần trước trước khi làm đám cưới kiểm tra, hắn cầm báo cáo của ta qua, hắn nói… Hắn nói…” Tần Cẩn Lan cũng nói không được nữa, khóc không thành tiếng.
Con ngươi mắt Thượng Quan Hạo giật giật, đã hiểu rõ.
“Hắn nói không có hy vọng?” Hắn thản nhiên hỏi.
Tần Cẩn Lan lắc đầu, khóc càng thêm lợi hại: “Ta không biết, ta thực sự không biết, chúng ta sau này có thật vĩnh viễn đều không có thể có con phải không? Hạo, người có vì vậy mà không muốn ta nữa không? Ngươi có không?”
Trong con mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia rét lạnh.
Không muốn nàng sao?
Nghĩ cách này, không phải chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Cũng không chỉ một lần.
Tỷ như một lần kia hắn nhận thấy được có người theo dõi, chính miệng người kia nói tên Tần Cẩn Lan;
Tỷ như mấy giờ trước đám cưới, hắn tra được bản tin liên lạc của nàng, xác nhận một hồi âm mưu kia là nàng sắp đặt;
Lại tỷ như, thấy được khoản tiền của công ty được chuyển đi, làm cho những tâm địa độc ác cùng đê tiện của nàng rõ ràng bày ra trước mắt hắn…
Ngươi tới nói cho ta biết, Cẩn Lan, ta vì cái gì còn muốn ngươi?
Thượng Quan Hạo cầm lấy cổ tay nàng đang ôm lấy hắn cứng rắn mà lôi ra, mặt lạnh lùng, giọng thản nhiên nói: “Chuyện này, ta đã biết rồi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khế Ước Hào Môn 2
Cận Niên
Khế Ước Hào Môn 2 - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=khe_uoc_hao_mon_2__can_nien