Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cầu Ma
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 142: Biến Mất Nhiều Năm Qua
Đây là một cô gái mặc áo dài màu tím. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn rất thanh tú, vóc dáng không cao nhưng yêu kiều động lòng người.
Da cô rất trắng, mềm mại dễ vỡ. Bây giờ cô ngồi chỗ Tô Minh đã ngồi, nhắm mắt, hàng mi dài nhẹ run, khiến cả người có khí chất khác hẳn Hàn Phỉ Tử.
Loại khí chất này khác với Hàn Phỉ Tử lạnh băng, khác với Bạch Linh dã tính mà kiều mỹ, cho người cảm giác yên tĩnh tựa hoa lan.
Cô rất đẹp, nhìn không ra tuổi, bây giờ ngồi đó như hợp thành một với tòa nhà.
Phương Thân nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt lộ ra cưng chiều. Đây là em gái duy nhất của y, từ nhỏ trong bộ lạc không được kính trọng, tu vi không cao. Tính tình yên tĩnh khiến người dễ dàng bỏ qua.
Nhưng không ai ngờ được, cô gái nhìn yếu ớt này lại vì một lý do chỉ Phương Thân biết, lấy tu vi tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh mười năm trước dứt khoát vượt Hàm Sơn Xích!
Đối với ba bộ lạc Hàm Sơn Thành, Hàm Sơn Xích là vật bài trí với người ngoài. Tộc nhân không cần đi qua đó, mỗi lần Thiên Hàn tông nhận đệ tử đều chọn từ tinh anh ba bộ lạc. Mặc dù mấy trăm năm qua chưa tới mười người được chọn, nhưng dù sao có hy vọng.
Nếu không bị chọn mà muốn vào Thiên Hàn tông thì có thể giống người ngoài, vượt Hàm Sơn Xích đạt tư cách.
Không ai ngờ được, chính Phương Thân cũng không, em gái y, Phương Thương Lan lấy tu vi tầng thứ bảy Ngưng Huyết chọn khiêu chiến Hàm Sơn Xích.
Hình ảnh mười năm trước thường hiện ra trong đầu Phương Thân. Cuối cùng cô gái vốn không được ai chú ý lấy quyết tâm và kiên cường, không biết dùng cách nào mà vượt qua đoạn xích thứ sáu, có tư cách làm đệ tử Thiên Hàn tông.
Nhìn em gái của mình, Phương Thân biết dù vẻ ngoài cô yếu đuối nhưng bên trong kiên cường, chính y đều thấy không bằng. Bởi vì y không có can đảm vượt Hàm Sơn Xích.
"Trước mắt hắn không phải Khai Trần." Thương Lan mở mắt ra, nhẹ giọng mở miệng.
"Trước mắt?" Phương Thân nhướng mày.
"Nhưng hắn không nói dối, đích thực có thể trị thương cho Mộc nhi." Thương Lan nâng lên cánh tay ngọc cầm lấy cái ly Tô Minh từng cầm, bình tĩnh nói.
"A?" Phương Thân nhìn hướng Thương Lan, trầm giọng nói. "Đây cũng là chỗ ta nghi ngờ. Vết thương ngay cả em cũng không thể tiêu trừ thì nước thuốc của hắn sao làm được?"
Thương Lan cúi đầu, sắc mặt có chút thê lương, nhắm chặt hai mắt.
"Ý…ý anh không phải như vậy, ai, em…" Phương Thân vội vàng tiến lên, muốn giải thích nhưng không biết mở miệng làm sao.
"Anh, việc này là lỗi tại em. Nhưng thế gian rất lớn, người tài ba rất nhiều, em thấy Mặc Tô không phải nói xạo. Em ngồi đây có thể cảm nhận được một ít suy nghĩ của hắn, hắn không nói dối việc trị thương." Thương Lan mở mắt ra, bình tĩnh lại, nhìn Phương Thân, khẽ nói.
"Hơn nữa người này lai lịch bí ẩn, cách uống nước lá cây này nhìn thì đơn giản nhưng kỳ thật chính em trước khi vào Thiên Hàn tông cũng không biết. Dù hành động của hắn rất trúc trắc, nhưng chính xác. Hắn nhất định đã trông thấy có người làm như vậy. Ở đất Nam Thần có thể làm được điều này không nhiều, nếu không phải em được sư tôn yêu thích, thường giúp bà pha chế thì không thể tiếp xúc tới."
Phương Thân nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.
"Còn nữa…" Thương Lan đặt chén xuống, mắt lộ tia sáng kỳ lạ, thì thào. "Dù hắn không Khai Trần nhưng hắn cho em cảm giác mãnh liệt hơn sơ kỳ Khai Trần bình thường. Trên người hắn như tồn tại oán niệm cường giả Khai Trần. Người này có lẽ đã từng giết Khai Trần cảnh! Hơn nữa không chỉ một!"
Phương Thân nghe lời này thì ngây ra, nhìn chằm chằm Thương Lan. Nếu không phải người này là em gái y, rất tin tưởng Man thuật của cô, khi nghe cô nói vậy chắc chắn y không tin tưởng.
"Từng giết không chỉ một Khai Trần?"
Thương Lan nhắm mắt lại, tay phải ấn giữa trán. Cô ở trong mắt Phương Thân biến mơ hồ, lát sau hồi phục lại bình thường. Thương Lan mở mắt ra, vẻ mặt mệt mỏi.
"Trên người hắn có hai tử khí Khai Trần. Cái thứ nhất là gần năm mươi năm trước, hơi thở rất nhạt nhưng tràn ngập không tán, quái lạ là về mặt thời gian cho em hai loại cảm giác, một là năm mươi năm trước, loại khác là bốn năm trước, thật khó phân rõ. Còn về tử khí thứ hai thì rất rõ ràng, khoảng một năm trước, cũng rất nhạt." Thương Lan lộ nghi hoặc, cực kỳ khó hiểu.
Nghe lời của Thương Lan, sắc mặt Phương Thân biến trầm trọng. Y hiểu Man thuật của em gái mình, thuật này có thể nói là một trong ba đại Man thuật của Thiên Hàn tông. Nếu không phải tư chất của Thương Lan vừa đúng có thể học được thuật này, lại thêm được sư tôn yêu thương thì tuyệt đối khó thể làm được.
Đặc biệt là khi nghĩ đến sư tôn của Thương Lan, lòng Phương Thân dấy lên nỗi kính sợ.
"Cho nên em nghi ngờ có lẽ hắn từng đạt đến Khai Trần, sau đó vì một ít ngoài ý muốn mà rơi tu vi, cho nên mới tạo thành mơ hồ." Thương Lan chần chờ một chút, thấp giọng nói.
"Nói vậy thì người này bí ẩn vượt qua ta đoán trước. Vậy thì cần phải suy tính kỹ, rốt cuộc có để hắn tham gia hay không. Thương Lan, em nghỉ ngơi trước đi, ta cần thảo luận việc này với Man Công." Phương Thân nói xong định rời khỏi nhà.
"Anh, lần này Thiên Hàn tông thu đệ tử sẽ không chọn trong An Đông bộ lạc ta, cũng không có Phổ Khương bộ lạc, sẽ chỉ mang đi một người, chính là Nhan Phỉ của Nhan Trì bộ lạc. Việc này đã định trước, em không tiện tham gia. Nhưng lần sau chọn đệ tử thì em có thể để lại vị trí cho Mộc nhi. Còn về Mặc Tô, em đề nghị nên cho hắn tham gia, nhưng phải để người giám sát. Nếu hắn thật chữa trị được cho Mộc nhi thì có thể trở thành khách quý chân chính của An Đông bộ lạc ta." Thương Lan xoa trán, nhẹ giọng nói.
Phương Thân gật đầu, xoay người rời khỏi nhà.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình Thương Lan, cô im lặng ngồi trên ghế đá, định đứng dậy nhưng do dự một chút lại ngồi xuống. Tay phải nâng lên vung trước mặt, thoáng chốc trong tay cô xuất hiện ba xương thú trắng.
Ba khối xương này có vô số chữ nhỏ, nhìn không rõ, chi chít tỏa ánh sáng xanh, toát ra cảm giác tang thương lắng đọng, hiển nhiên là vật rất xa xưa.
"Mặc Tô này rốt cuộc có lai lịch gì. Sư tôn từng nói tiên tri và cách tu Man của mình tới tầng thứ bảy ở trong Thiên Hàn tông rất hiếm thấy, nhưng ở trên người Mặc Tô thì lần đầu tiên xuất hiện mơ hồ. Một người làm sao tại thời gian có hai loại khác biệt. Đây chỉ có một giải thích, người này ở trong ký ức, đối với người Khai Trần cảnh thứ nhất đã chết là bốn năm, mà thực tế thì không phải như vậy! Đây là lần đầu mình gặp chuyện thế này." Thương Lan ngẫm nghĩ, cắn vỡ đầu ngón tay, nặn máu tươi nhỏ trên ba xương thú. Ba xương thú lập tức hấp thu giọt máu, tỏa ánh sáng rực rõ chiếu rọi tòa nhà thành màu xanh âm u, cũng chiếu lên khuôn mặt Thương Lan.
"Nếu có thể tìm hiểu rõ việc này có lẽ sẽ dẫn dắt mình đôi chút. Mình không tin có ba khí Ngôn Vị sư tôn cho mình mà vẫn không xem rõ!" Hai mắt Thương Lan chợt lóe, thấp giọng rầm rì từ ngữ hơi phức tạp, trúc trắc khó hiểu, người ngoài nghe sẽ mơ hồ, nếu nghe thời gian dài thì rơi vào hỗn loạn.
Thời gian trôi qua nửa tiếng sau, hai mắt Thương Lan lóe tia sáng xanh, ba xương thú trước mặt bỗng bay lên nhanh chóng xoay tròn giữa trán Thương Lan. Dần dần, Thương Lan nhắm mắt lại, cơ thể nhanh chóng biến mơ hồ, cuối cùng gần như biến mất khỏi tòa nhà. Không gian bị vặn vẹo. Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài ba giây lập tức xảy ra biến đổi!
"Đây…đây…đây không phải năm mươi năm!!!" Thân hình Thương Lan từ mơ hồ biến rõ ràng, khuôn mặt bình tĩnh bị thay thế bằng tràn ngập kinh khủng, trong kinh khủng lộ ra hoảng sợ và khó thể tin.
"Đây không phải năm mươi năm mà là…" Ba xương thú ở trước mặt Thương Lan vào lúc này nổ tung, dường như có lực lượng không thể hình dung ngăn cản Thương Lan.
Khoảnh khắc ba bộ xương vỡ, tiếng trầm đục vang vọng, tất cả vật bằng đá trong nhà đều thành bụi phấn. Cùng lúc đó, căn nhà bùm một tiếng sụp đổ thành tro bụi.
Thương Lan hộc máu, lảo đảo lùi vài bước, khuôn mặt trắng bệch, ngơ ngác như mất hồn.
Biến cố bất chợt lập tức khiến cả An Đông bộ lạc chấn kinh, hấp dẫn mọi ánh mắt. Chỉ thấy vài cầu vồng bay nhanh tới. Thậm chí ngọn núi phương xa có cầu vồng bay đến.
Tộc trưởng An Đông bộ lạc là người thứ nhất đến, bên cạnh y còn có một ông lão mặc áo lam. Ông lão đôi mắt sáng ngời, khiến người nhìn thấy liền cúi đầu không dám xem nữa.
"Xảy ra chuyện gì!?" Phương Thân tới gần, sắc mặt lộ ra sốt ruột nhìn Thương Lan.
Còn ông lão thì nhíu mày, cẩn thận xem xét xung quanh, sắc mặt bỗng biến trầm trọng.
"Nơi này tồn tại khí thế không thể hình dung. Hàn Thương Tử, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Thương Lan đứng trong phế tích tòa nhà, chậm rãi khép mắt thật lâu sau từ từ mở ra, đôi mắt tỉnh táo. Cô nhìn xung quanh, tòa nhà vốn là một phần của núi, bây giờ bị hủy thì như đào cái động lớn trong núi. Ở mé bìa có vô số vết nứt chằng chịt, dường như ngọn núi không thể ổn định.
Lòng cô rung động, trầm mặc chốc lát, phức tạp nhìn phương xa. Chỗ đó cô thấy trong đám người, Tô Minh đi chung với Phương Mộc, hiển nhiên biến hóa nơi đây khiến đối phương chú ý.
"Không có gì, tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn. Anh, em yêu cầu anh hãy để hắn trở thành khách quý của An Đông bộ lạc ta!" Thương Lan không đề nghị mà trực tiếp yêu cầu. Cô nói xong không nhìn ông lão áo lam, mệt mỏi xoay người đi hướng Tô Minh đứng ở phương xa.
Phương Thân ngây ra, đây là lần đầu y nghe thấy Thương Lan nói chuyện kiểu như vậy. Y im lặng đối mặt ông lão đứng cạnh ra vẻ khó hiểu, nói khẽ với ông vài câu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cầu Ma
Nhĩ Căn
Cầu Ma - Nhĩ Căn
https://isach.info/story.php?story=cau_ma__nhi_can