Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiếu Phu Bất Lương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 144: Công Việc Yêu Thích (6)
V
ề tới Thính Vũ Hiên đã thấy Vị Thiếu Quân đang nằm trong phòng, nàng đến gần mới biết hắn chưa ngủ.
“Sao vậy? Về rồi cũng không đi ăn cơm?”
“Đã ăn ở Vị Tất Tri rồi!” Vị Thiếu Quân dáng vẻ uể oải, lười biếng vươn tay kéo Hách Liên Dung ngồi bên giường, cầm tay nàng đùa nghịch một lúc lâu mới cười khẽ: “Liên Dung, tương lai của chúng ta nhất định sẽ vô cùng tốt đẹp.”
Hách Liên Dung không biết vì sao hắn lại đột nhiên nói vậy nhưng vẫn gật đầu cười: “Hôm nay chàng đến Vị Tất Tri?”
“Ừ, hôm qua ta nghĩ kĩ rồi, cảm thấy vẫn nên nghe theo ý kiến của nàng, nàng vẫn luôn đúng.”
Mặc dù vẫn cười nhưng Hách Liên Dung cảm thấy nụ cười của hắn hoàn toàn khác với dạo trước, nhẹ nhàng cúi xuống áp lên trán hắn hỏi: “Vậy chàng có thực sự vui không?”
Vị Thiếu Quân không trả lời lại, vươn tay ôm chặt nàng: “Hai mươi năm qua ta luôn bốc đồng, xốc nổi, thích gì làm đấy, cuối cùng hậu quả không chỉ chẳng nên cơm cháo gì, ngay đến chút tự tôn cuối cùng cũng suýt chút nữa đánh mất. Nếu không có nàng, cả cuộc đời ta có lẽ cứ trôi đi vô vọng như vậy.”
Hách Liên Dung phì cười: “Đâu phải là toàn bộ công lao của ta.”
Vị Thiếu Quân chợt hơi tách nàng ra để hai người mặt đối mặt: “Không, chính là nàng, trong lòng ta tự biết rõ nhất.”
Tim Hách Liên Dung lúc này loạn nhịp liên hồi, Vị Thiếu Quân áp tay lên má nàng, thì thầm từng câu từng chữ cúi mặt ghé sát lại, trong khoảng cách ngắn nhất ngắm nhìn nàng, chưa bao giờ dịu dàng đến như vậy, trong đôi mắt chứa đầy sự bất an lẫn cảm kích, còn có chút gì đó mơ hồ không rõ ràng nhưng thần thái này lại khiến tim nàng đập thình thịch.
Hách Liên Dung chưa từng trải qua cảm giác này, rõ ràng vẫn hít thở đều đặn nhưng vẫn cảm thấy như thiếu dưỡng khí, tưởng chừng như cứ trong bầu không khí không một lời nói thế này, say mê, đắm chìm mãi mãi.
“Thiếu Quân…ta…ta thấy rất lạ…” Hách Liên Dung dựa mặt vào trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, để nhịp tim hỗn loạn của hai người hòa vào nhau, thình thịch thình thịch, vô cùng êm tai.
Ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng Vị Thiếu Quân bật cười, lồng ngực hơi rung động: “Có phải vì tim nàng đang đập rất nhanh không, vừa thấy hụt hẫng, lại thấy như trong lòng đang bứt rứt, cảm giác như có đôi tay nhỏ không ngừng cào cào a…”
“A…” Hách Liên Dung cười ngu ngơ hỏi: “Chàng cũng có cảm giác giống vậy ư?”
Vị Thiếu Quân không đáp lại chỉ cười đầy ẩn ý nhìn sâu vào mắt nàng khiến Hách Liên Dung một lần nữa cảm nhận được hóa ra Vị Thiếu Quân không còn là đứa trẻ chưa chịu trưởng thành. Bờ vai hắn đã đủ rộng lớn để nàng dựa dẫm vào, không còn sợ bất cứ mưa gió giông bão nào nữa.
“Thiếu phu nhân?” Giọng nói ngập ngừng của Bích Liễu từ ngoài cửa vọng vào: “Mộ Dung cô nương lại đến nữa.”
Hách Liên Dung như thể bị đánh trở về từ bầu không khí màu hồng lâng lâng ngọt ngào, thật cứ quấn lấy người ta như muốn đòi mạng, không phải vừa gặp trước cửa sảnh ăn hay sao, giờ lại đến nữa làm gì không biết?
Vị Thiếu Quân nhíu nhíu mày đang định đứng dậy, Hách Liên Dung thở dài một tiếng ấn hắn xuống: “Để ta đi thôi, cô ta viết một bản yêu sách dài thườn thượt ta còn chưa giải quyết xong, chắc là khởi binh đến vấn tội đây mà.”
“Mặc kệ cô ta, đúng là đồ điên, tự phong ình thành Bao Thanh Thiên.” Vị Thiếu Quân lấy tay chỉ chỉ vào đầu: “Chỗ này của cô ta có vấn đề.”
Hách Liên Dung cực kì kinh ngạc khi nghe đến đại danh của Bao đại nhân ở thời đại này, đồng thời cũng phì cười, đấm nhẹ lên người hắn vài cái: “Để người khác nghe thấy không tốt đâu, ta đi đối phó chút thôi, sẽ nhanh quay lại.”
Vị Thiếu Quân cũng không cố chấp, nằm dài lại trên giường, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hách Liên Dung ra khỏi phòng, miễn cưỡng thở dài một tiếng: “Bích Liễu, đi chuẩn bị nước ấm lại đây, ta muốn tắm.”
Qua một lúc lâu cũng không thấy Bích Liễu xuất hiện, Vị Thiếu Quân ngẩng đầu đang định gọi thêm lần nữa đột nhiên thấy cửa bị đẩy nhẹ ra, một bóng người chớp nhoáng bước vào.
Vị Thiếu Quân nhìn rõ người bước vào là ai, cũng không buồn đứng dậy, đôi mắt hơi nheo lại hỏi: “Ta đã quyết định rồi.”
Người đến cười khẽ đáp lại: “Nếu có một giải pháp có thể vẹn cả đôi đường, không biết Vị huynh có muốn nghe thử không?”
Vị Thiếu Quân thở dài sau đó lại đột nhiên ngồi dậy, tức giận nói: “Vệ Vô Hạ, có phải ngươi ăn no rửng mỡ không? Ta quyết định thế nào liên quan gì đến ngươi!”
Vệ Vô Hạ mím môi cười ngồi xuống: “Việc của Vị huynh đương nhiên không liên quan đến ta, ta chỉ là…haiz! Huynh cứ coi như ta ăn no rửng mỡ đi, có thể kết bạn với người ngay thẳng, chính trực như huynh đã là vinh hạnh của tại hạ, bởi vậy bản thân ta vô cùng hi vọng Vị huynh có thể đạt được tâm nguyện.”
“Ngươi đúng là… không còn tự trọng nữa đúng không?” Vị Thiếu Quân nhíu mày: “Ta thật sự càng nhìn ngươi càng thấy nghi ngờ, ngươi cứ muốn can thiệp vào chuyện này rốt cuộc là có mục đích gì?”
Vệ Vô Hạ bật cười: “Tại hạ đã nói rõ thân phận của mình với Vị huynh, tin rằng với thân phận của ta, Vị huynh không có gì đáng để ta chiếm đoạt. Huống hồ từ trước đến nay đều là Vị huynh tự cầu xin sự giúp đỡ từ ta trước, huynh cũng chủ động đưa ta vào Vị phủ, khơi dậy hứng thú trong ta giờ lại đòi vứt bỏ, Vị huynh, làm người phải tích đức mới phải!”
Vị Thiếu Quân nghe vậy thì không chấp nhận được: “Cái loại người như ngươi đúng là, lúc nào cũng lập dị, cổ quái, ai biết được ngươi có ý đồ gì với ta hay không!”
Vệ Vô Hạ ra vẻ kinh ngạc sửng sốt nhưng vẫn giữ nụ cười hòa nhã, lúc sau lại không ngừng cười lớn, đứng dậy đến cạnh Vị Thiếu Quân hơi cúi người xuống: “Vậy cứ coi như ta có hứng thú với huynh đi, Thiếu Quân?”
Vị Thiếu Quân làm động tác nôn ọe kinh tởm, đẩy Vệ Vô Hạ ra liền nhảy khỏi giường: “Bởi vậy ngươi kích động nha đầu kia gọi Liên Dung đi?”
Vệ Vô Hạ không phủ nhận, xoay người ngồi xuống giường, thu lại ý cười, nghiêm sắc mặt nói: “Nếu như huynh tán đồng ý kiến của ta, trước hết đừng để tẩu tử biết được, đến lúc đó cho nàng ấy một bất ngờ lớn!”
Vị Thiếu Quân không nói câu nào, Vệ Vô Hạ tiếp tục thuyết giáo: “Hôm nay huynh nói với lão phu nhân chuyện quay lại làm đồ cổ, lão phu nhân đương nhiên muốn huynh quay về Vị Tất Tri, ta nhắc đến chuyện mở cửa hàng, người vừa nghe đã ngay lập tức phủ nhận, xem ra Vị huynh vô cùng tổn thương đúng không? Nếu đã như vậy, việc gì phải tự ép bản thân mình làm gì?”
“Họ chỉ là…” Vị Thiếu Quân mím môi, một lúc lâu sau mới đáp: “không muốn nhìn thấy ta thêm một lần nữa thất bại mà thôi.”
“Bởi vậy tại hạ có biện pháp vẹn cả đôi đường, thế nào? Hiện tại Vị huynh có muốn nghe thử hay không?”
Vị Thiếu Quân cũng không cự tuyệt nữa, chậm rãi đứng dậy đến cạnh cửa sổ lẳng lặng hồi lâu, Vệ Vô Hạ cười cười, đôi mày giãn ra, vô cùng hài lòng, thích thú.
Hách Liên Dung về Thính Vũ Hiên đã là chuyện của một canh giờ sau, phòng Vị Thiếu Quân đã tắt đèn, xem ra là đã ngủ rồi.
Nha đầu Mộ Dung Phiêu Phiêu kia không biết muốn làm cái quỷ gì nữa, kéo nàng đi dạo đến nửa ngày trong hoa viên, một câu cũng không nói, cuối cùng bị nàng hỏi gấp quá quẫn trí đáp lại bằng một bài thuyết giáo: “Vị đại ca là người tốt, cô đừng suốt ngày làm phiền huynh ấy, nếu ngày nào đó huynh ấy trở nên xấu xa như cô, ta nhất định sẽ dạy cho cô một bài học!”
Hách Liên Dung ngẩn ra đến nửa ngày mới đoán chắc cô ta đang nói đến Vị Thiếu Quân mà không phải đại thiếu gia chân chính của Vị gia Vị Thiếu Huyên. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Hách Liên Dung quan sát sắc mặt cô ta, nghe giọnng điệu đó khiến trong lòng nàng bỗng dưng sinh ra một dự cảm xấu.
“Thiếu phu nhân?”
Hách Liên Dung hoảng hồn tỉnh lại, nhìn vào gương thở dài một tiếng, Vị Thiếu Quân từng nói Mộ Dung Phiêu Phiêu là một đóa hoa đào nát, chỉ sợ nói không sai, có điều không phải của Vệ Vô Hạ mà là của Vị Thiếu Quân.
Được Nghiêm Yên yêu thầm, có được sự tương tư của Bạch Ấu Huyên, Tử Yên kia thì không biết là kiểu yêu gì, giờ lại mọc thêm ra một Mộ Dung Phiêu Phiêu nữa. Nếu là Hách Liên Dung trước đây nàng nhất định sẽ cho rằng mắt của đám nữ nhân đấy có vấn đề, hiệnn tại mới biết bọn họ đều tinh ý, biết chọn người đàn ông tốt để yêu.
Hừ! Hách Liên Dung xiết chặt nắm tay, cứ ngỡ Bạch Ấu Huyên là trở ngại lớn nhất trên con đường tình ái của mình, nhưng lúc đó bản thân mình vẫn còn u u mê mê, cứ mơ mơ hồ hồ cho qua liền thấy thoải mái, ai ngờ sự thách thức chân chính giờ mới bắt đầu lên sàn, với thiên tư lẫn dung mạo của Vị Thiếu Quân mà gia nhập giới đồ cổ, còn không phải một đống hoa thơm cỏ lạ đua nhau nở rộ bay đến hay sao? Đến lúc đó ong bướm dập dìu tranh mật… nhất định phải tăng cường phòng thủ mới được!
Nghĩ đến đây, Hách Liên Dung liền vặt hết trâm trên đầu xuống, đứng dậy đi sang phòng cách vách.
Phòng thủ, phòng thủ, phòng thủ là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng trước hết phải để gạo nấu thành cơm đã, không thể cứ để tình trạng như vậy kéo dài mãi được, phải cho hắn ăn no trước! Hách Liên Dung đi đến trước cửa phòng mới phát hiện suy nghĩ của mình đen tối biết chừng nào, thật khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, càng nghĩ càng thấy mặt nóng như lửa đốt, lại cũng có chút ngại ngùng xấu hổ, không khỏi hít sâu vài cái, tự cổ vũ ình. Từ trước đến giờ đều là Vị Thiếu Quân chủ động, giờ mới biết hóa ra chủ động cũng cần đến không ít dũng khí.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiếu Phu Bất Lương
Viên Bất Phá
Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá
https://isach.info/story.php?story=thieu_phu_bat_luong__vien_bat_pha