Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Ác Ma
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 140: Gọi Đến Đập Phá
C
ánh cửa phòng mở ra, một nữ nhân viên phục vụ kéo một chiếc xe đẩy đồ ăn vào, khuôn mặt nở nụ cười nhiệt tình hết sức nói
“Nhà hàng rất xin lỗi quí vị vì lộn xộn vừa rồi, ông chủ chúng tôi muốn dùng chai rượu này coi như là bồi tội. Mong các vị nhận cho”
“Được”
Phan Hoàng nhìn chai rượu trên tay cô gái cũng biết là loại rượu đắt tiền lại nghe nói là miễn phí nên không chút do dự đồng ý ngay lập tức. Nữ nhân viên thấy vậy thì cười thầm, trong lòng vô cùng hoan hỉ nhanh chóng khui mở chai rượu rót đầy ba ly.
“Nào chúng ta cụng ly”
Phan Hoàng giơ ly, đang đến trên miệng thì Vương Minh ngăn lại
“Chờ đã. Đừng uống”
“Sao có việc gì à”
Phan Hoàng nghi hoặc nhìn Vương Minh. Vương Minh khoang hai tay trước ngược, ngước nhìn nữ nhân viên phục vụ khiến cô ta trong lòng có quỉ không khỏi giật mình, bất giác chân có chút run run. Vương Minh thấy biểu hiện của cô ta như vậy thì mỉm cười lạnh nói
“Có thật đây là rượu của ông chủ bồi tội không?”
“Vâng. Ông chủ muốn xin lỗi quí vị vì sự náo loạn vừa rồi”
Không hổ là nhân viên dày dạn kinh nghiệm đã lăn lội nhiều trong xã hội, rất nhanh nữ nhân viên này đã khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày bình thản nói.
Vương Minh nghe thấy vậy thì cầm ly rượu lên trên để ngang tầm mắt khẽ lắc lắc nhẹ khiến thứ rượu đỏ bên trong sóng sánh như mặt biển trong cơn bão. Một lúc sau Vương Minh đưa ly rượu về phái nữ nhân viên phục vụ kia nói
“Nếu vậy thì ta mời cô một ly được chứ”
Nữ nhân viên nghe thấy vậy thì cả kinh vội vàng xua xua tay từ tôi
“Không không được”
“Sao lại không được. Chỉ một ly rượu rồi mà”
“Không được. Tôi không uống được rượu”
“Không uống được rượu. Ồ vậy sao trong hơi thở của cô lại có mùi rượu”
“Việc này…”
Nữ nhân viên kinh hãi vô cùng. Đối với cô ta thì uống rượu là việc nhỏ, thân là nữ nhân viên lại đồng thời là phòng nhỏ của ông chủ nên không tránh khỏi việc phải tiếp rượu vài vị khách của ông chủ. Lúc nãy ở phòng số bảy có một vị khách quen của nhà hàng nên cô ta ngồi xuốn bồi rượu nhưng khi đi ra thì đã sức miệng đồng thời nhai kẹo cao su để che lấp hơi rượu trong miệng nhưng không hiểu sao người thanh niên trươc mặt này lại ngửi ra. Vì vậy khiến cô ta không khỏi bối rồi vội nhanh chóng tìm một cái cớ khác
“Không được, quy định của nhà hàng là nhân viên không được uống rượu trong giờ làm việc”
“Vậy sao”
Vương Minh nheo mắt nhìn nữ nhân viên rồi nở nụ cười lạnh khiến cô ta run rẩy cả người. Vương Minh lại nói
“Nhưng mà theo tôi thấy trong quy định treo trên tường kia không có điều khoản nào ghi là không cho phép nhân viên bồi rượu khách mà”
Vừa nói Vương Minh vừa chỉ vào miếng giấy ép plastic khổ lớn treo ở trên góc phòng. Thấy Vương Minh nói như vậy thì nữ nhân viên cũng cứng họng không còn gì để nói. Quả thật trên đó ghi các điều lệ của khách sạn đối với khách hàng đến ăn nhưng mà trong đó không hề có điều cấm nhân viên bồi rượu khách cả.
Thấy nữ nhân viên này đứng im không nói gì. Vương Minh híp mắt giọng âm lãnh nói
“Chẳng lẽ trong rượu này có gì đó”
Giật mình kinh sợ, cô gái vội vàng nói
“Quí khách xin quí khách không được nói như vậy, điều này sẽ ảnh hướng đến uy tín của cửa hàng chúng tôi”
“Ồ vậy sao cô không chịu uống. Chỉ một ly rượu vang nhỏ này làm sao mà say được”
“Việc này…”
Cô nàng nhân viên chần chừ. Vương Minh thấy vậy thì không còn kiên nhân chơi đùa với cô ta nữa, bộ mặt âm trầm đầy sắt khí nói
“Nếu cô không chịu uống thì ta sẽ giúp cô uống”
Vừa dứt lời thân ảnh của Vương Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ nhân viên, không để cô ta có một chút phản ứng nào dù chỉ là nhỏ nhất, một tay cầm ly rượu, một tay bóp nhẹ vào yết hầu của cô ta. Bị Vương Minh bóp chặt vào yết hầu khiến nữ nhân viên này cả người bị chế trụ, hô hấp khó khăn nên cả cái miệng nhỏ nhắn mở to ra hết cơ. Lúc này dòng chất lỏng mày đỏ từ ly rượu của Vương Minh đổ vào trong miệng của cô ta. Khi giọt rượu cuối cùng vào trong miệng thì Vương Minh vẫn chưa thả cổ họng của cô ta mà chỉ hơi nới lỏng đủ để không chế cơ thể.
Hai người Phan Hoàng và Phan Thiên Bình thấy hành động táo bạo của Vương Minh thì há hốc mồm. Mãi một lúc sau thì Phan Thiên Bình mới lên tiếng
“Vương Minh à, chỉ là một cô gái phục vụ thôi, việc gì phải mạnh tay vậy”
“Hắc hắc với cái đám ché ghẻ này thì không mạnh tay không được”
Vương Minh cười vô cùng tàn nhẫn rồi nháy mắt với hai người Phan Thiên Bình nói
“Lát nữa rồi hai người sẽ biết”
Một lúc sau cơ thể nữ nhân viên kia bỗng nhiên uốn éo càng lúc càng uốn éo dữ dội đồng thời nhìn vào đồng tử của cô ta thì đờ đẫn thất thần biết ngay là đã mất ý thức. Phan Thiên Trường và Phan Hoàng nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn tròn mắt rồi lúc sau cả hai khuôn mặt biến săc, trắng nhợt. Phan Hoàng thất thanh hô
“Trong rượu có pha thuốc”
Vương Minh gật đầu rồi lôi từ trong túi áo của cô ta ra một gói, bên trong cái gói vẫn còn có một số viên thuốc nhỏ đủ các màu. Nhìn thấy gói thuốc trên tay Vương Minh thì khuôn mặt từ trăng bệch chuyển thành đỏ gay vì tức giận. Hai người giờ đây biết chắc là có kẻ giờ trò ám hại, xém tí nữa là bị dính bẫy. Phan Thiên Bình đạp bàn tức giận nói
“Chắc chắn chỉ có thể là tên Thiên Trường. Chỉ có nó mới dám hạ thủ độc ác như vậy”
Phan Hoàng cũng tức giận đến tột độ, hắn lớn giọng nói
“Phải cho tên đó một trận mới được”
Vương Minh thấy hai người kích động vội vàng ngăn hai người lại nói
“Hai người có đi thì chắc chắn tên đó sẽ phủ nhận là không liên quan đến hắn, lúc đó thì chúng ta làm được gì hắn nào”
“Nhưng cục tức này thì làm sao mà nuốt trôi được chứ”
Phan Hoàng tức giận nói lại nhìn thấy thần sắc của Vương Minh bình thản như không, khóe miệng nở nụ cười thì Phan Hoàng có chút giật mình rồi cũng mỉm cười nhìn Vương Minh
“Vương Minh chẳng hay mày có cách gì không?”
“Cách thì đương nhiên là có rồi”
Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi Phan Hoàng
“Nhà hàng này do thế lực nào bảo kê”
Phan Hoàng thân là người trong giới thượng lưu của thành phố Đông Doanh đương nhiên là loại tin tức này biết rõ như lòng bàn tay. Nhớ lại một chút thì Phan Hoàng mới nói
“Nếu tao nhớ không nhầm thì ông chủ này họ Trần. Có quan hệ với một trong những lão đại của Liên Minh nên mặc dù nhà hàng nằm trong khu vực của Nhị bang nhưng mà bảo kê lại là người của Liên Minh”
“Ồ ra thế”
Vương Minh cười nham hiểm. Dạo gần đây từ tin tức mà Hầu Toàn nói thì đám Liên Minh cũng thỉnh thoảng chạy sang địa bàn của Hắc bang quậy phá, bây giờ vừa khéo cái cái nhà hàng này là của Liên Minh nên Vương Minh càng quyết tâm phải đạp nát cái nhà hàng này cho bõ tức. Nghĩ là làm Vương Minh rút điện thoại gọi cho Lê Minh Đức
“Vương ca”
Giọng hưng phấn của Lê Minh Đức vang lên từ trong điên thoại. Vương Minh đáp
“Ừm. Đức em, chú lập tức phái cho anh khoảng chực người trong đội đến nhà hàng RX tại địa chỉ…”
“Vâng. Em mang người đến ngay. Mà đến làm gì vậy Vương ca”
“Đương nhiên là để đập phá rồi chứ còn làm gì nữa”
“Thế thì em đến ngay đây”
Nghe thấy nhắc đến đánh đấm là Lê Minh Đức lập tức như mở cờ trong bụng, mấy ngày nay từ sau khi đánh tan Tam Hổ bang thì không còn việc gì làm, cả ngày đám người của hắn có ở lại trong trại để tạp luyện đến mức buồn chán lắm rồi. Nay nhận được lệnh Vương Minh thì Lê Minh Đức lập tức triệu tập mười đàn em thân thủ giỏi nhất lập tức leo lên xe phóng đến nơi hẹn với tốc độ nhanh nhất.
Vương Minh cúp máy tiện tay tiến đến cái xe đẩy thức ăn, thò xuống dưới gỡ ra một cái bọc. Nếm thử cái chất bột trắng mịn bên trong thì Vương Minh cười cười nói
“Không ngờ cái tên này chịu chơi thật, ma túy nguyên chất đắt lắm đó”
Hai người Phan Hoàng và Phan Thiên Trường thấy Vương Minh giờ phút này vẫn có biểu hiện như vậy thì không khỏi bốn mắt nhìn nhau dở khóc dở cười.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Ác Ma
kingbin
Siêu Cấp Ác Ma - kingbin
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_ac_ma__kingbin