Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâm Mộ Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 140
C
hu Á Luân nhìn lại nơi Vưu Liên Thành vừa đứng ban nãy đã trống rỗng. Bóng người đang chạy như bay nơi cổng ga đi là Vưu thiếu gia sao? Vừa rồi Ngô Phương Phỉ gọi điện thoại đến à? Liêu có phải sốt sắng muốn đi gặp Ngô Phương Phỉ ngay nên cậu ấy mới chạy nhanh vậy không?
Vưu Liên Thành cứ lạ lạ thế nào ấy! Đã lâu lắm rồi cậu ấy không kỳ lạ đến vậy!
Chu Á Luân bối rối gãi đầu, đi vào cửa kiểm tra an ninh.
***
Ngô Phương Phỉ vừa ra khỏi phòng triển lãm tranh liền lấy ngay điện thoại ra, cái tên My Hulk nhấp nháy trên màn hình điện thoại khiến gương mặt cô ta rạng rỡ, hớn hở khoe với Lâm Mộ Mai: "Vưu Liên Thành biết nghe lời rồi, mình bảo anh ấy tiễn Chu Á Luân xong thì phải lập tức gọi điện cho mình." Rồi cô ta cầm chiếc điện thoại, lắc lư trước mặt Lâm Mộ Mai như thể muốn nói: Nhìn đi, anh ấy nghe lời tôi lắm!
Sau đó cô ta đi sang một bên, hắng giọng bắt máy. Ngô Phương Phỉ vừa nghe giọng nói người yêu truyền đến qua điện thoại, vừa quan sát Lâm Mộ Mai. Dường như Mộ Mai hơi cụt hứng, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
Cúp điện thoại, Ngô Phương Phi đi đến trước mặt bạn mình: "Mộ Mai, Liên Thành bảo mình đi ăn tối với anh ấy, cậu có muốn đi cùng không?" Nói xong mới nhớ Lâm Mộ Mai và Vưu Liên Thành không hợp nhau, cô ta bèn ra vẻ ngượng ngùng, lẩm bẩm, "Ôi mình quên mất, cậu và anh ấy nói chuyện không hợp."
Lâm Mộ Mai nở nụ cười nhạt mang theo vài phần tự giễu với Ngô Phương Phỉ: "Phải, mình và anh ta không hợp ngồi cùng bàn đâu." Cô xem đồng hồ, "Phương Phỉ, mình còn có chút việc, không làm phiền cậu đi ăn tối với bạn trai nữa, đi đây."
Ngô Phương Phỉ không nóng lòng rời đi mà lẳng lặng đứng dõi theo bóng dáng Lâm Mộ Mai dần dần hòa vào dòng người rồi mất hút.
***
Màn đêm chầm chậm buông xuống, một trận mưa nhanh chóng bao phủ con phố. Mộ Mai đi vào siêu thị nhỏ, mua một ly mì ăn liền vị cay thường thấy trên tivi. Siêu thị có máy cấp nước sôi, cô ngồi ở quầy ăn mì cùng với mấy cậu học sinh cấp ba, đồng thời lắng nghe họ tán gẫu sôi nổi về mấy cô gái trong trường.
Mì ăn liền giống y hệt như trong quảng cáo, vị cay muốn xé cả họng, khiến đầu cô mướt mát mồ hôi, song Mộ Mai vẫn cố nuốt hết những thứ đó vào bụng.
Trong mấy cậu con trai cấp ba ngồi gần cô, chỉ có cậu trai cắt quả đầu đinh là yên lặng nhất. Có điều thông qua cử chỉ, có thể nhận ra cậu ta là đại ca của nhóm. Nhiều lần bọn con trai nói năng quá đáng, cậu ta đều lên tiếng ngăn lại. Hình ảnh này khiến Mộ Mai vô thức nhớ đến Triệu Cẩm Thư thời niên thiếu. Chắc hẳn anh của hồi trung học cũng được rất nhiều người thích và sùng bái như vậy. Trùng hợp mấy cậu con trai này học trường cũ của anh.
Đột nhiên Mộ Mai nổi hứng muốn trêu chọc cậu nhóc để đầu đinh kia, bèn giật tay áo cậu ta.
"Chị à, có chuyện gì không?" Cậu ta quay đầu lại.
Mộ Mai mỉm cười lịch sự: "Hì, ngại quá, em có thể lấy giúp chị hộp khăn giấy không?"
Cậu nhóc ngẩn ngơ chốc lát rồi nhanh chóng đưa hộp khăn giấy trước mặt mình cho cô bằng hai tay: "Được ạ, dĩ nhiên được ạ."
Mộ Mai cảm ơn và nhận lấy, từ từ rút khăn giấy trong hộp ra, gấp lại ngay ngắn rồi lau khóe môi mình. Lúc cô làm những động tác này, đám con trai bên cạnh bỗng im bặt, ánh mắt đều vô thức liếc sang ngắm nhìn cô. Tiếp theo cô đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, nhìn thoáng qua đám con trai, cất bước rời đi. Đương nhiên, bóng lưng này trong mắt bọn trẻ đầy mơ màng quyến rũ.
Trước đây, Lâm Mộ Mai đã học rất nhiều chiêu trò khiến đám con trai ở từng lứa tuổi yêu thích mình để cám dỗ Vưu Liên Thành. Hiển nhiên giờ đây cô thừa biết cách thu hút được ánh mắt của mấy cậu học sinh này thế nào.
Mộ Mai mua thêm chiếc ô và một chai rượu rồi mới rời khỏi siêu thị. Cô không muốn mình lại trở thành kẻ nát rượu vì cuộc tình này lần nữa, chẳng qua cô muốn nếm thử chút men say, chỉ một chút thôi nên đành mua chai rượu nho nhỏ uống tạm.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lâm râm, Mộ Mai mở ô ra chuẩn bị rời đi. Chiếc ô màu đỏ vừa xòe ra thì trước mắt cô thình lình xuất hiện một bóng người, chính là cậu trai đầu đinh khi nãy. Người cậu ta hơi lảo đảo, chắc là bị đám bạn đẩy ra đây.
Cậu ta đeo cặp đứng yên, mặt đỏ như gấc: "À... thì là... đã trễ vậy rồi, một cô gái về nhà không an toàn cho lắm..." Còn cố ý hắng giọng để nói cho rõ tiếng, "Đặc biệt là một cô gái xinh đẹp như chị."
Có lẽ cậu ta cũng biết làm vậy quá đột ngột, bèn chỉ vào ô của cô: "Ờ... chiếc ô màu đỏ của chị rất đẹp... Ý... ý em là dễ gây chú ý cho người khác ấy..."
"Vậy sao?" Mộ Mai điều chỉnh giọng mình trở nên êm tai.
"Thật ạ..." Cậu trai bối rối gãi đầu, cố nhấn mạnh, "Chị... chị không tin thì hỏi bạn học của em đi, bọn nó đều nói vậy... Bọn... bọn nó nói... đã trễ thế này, chị..."
Nhìn sắc trời mờ tối, rõ ràng màn đêm chỉ mới kéo đến thôi chứ chưa thực sự muộn lắm, Mộ Mai thầm bật cười trước lời giải thích ngô nghê của cậu trai. Con trai Bắc Kinh đáng yêu hơn con trai ở London nhiều, tuy rằng bề ngoài không đẹp trai lắm nhưng lại khiến lòng người ta thư thái, giống như anh Triệu Cẩm Thư luôn mang đến cho cô cảm giác thoải mái hơn là Vưu thiếu gia vừa đỏm dáng vừa hay tức giận.
Bây giờ Vưu Liên Thành còn có thêm một tính xấu nữa chứ, đó chính là lừa gạt tình cảm của phụ nữ cộng thêm mang dã tâm sâu hút. Mộ Mai không muốn nghĩ đến nữa, cô chỉ mong ném anh ra khỏi cuộc đời mình xa tận một vạn tám trăm nghìn dặm càng nhanh càng tốt thôi.
Cậu con trai nhìn về phía bạn mình với ánh mắt cầu cứu, thấy nhóm bạn ra hiệu cố gắng lên, cậu ta dốc hết can đảm hỏi thêm câu nữa: "Chị định đi đâu?"
Mộ Mai cố nén cười, ôn hòa hỏi lại: "Em trai, em muốn biểu đạt việc gì?"
"Có cần em giúp chị bắt taxi không?" Cậu ta lập tức giải thích, "Em đoán chị ít khi ở Bắc Kinh, ý em là nếu chị không có xe hoặc không có ai đón thì em có thể bắt một chiếc xe an toàn giúp chị. Ý em là trễ vậy rồi, em..."
Đến đây, cậu ta lại nói năng lộn xộn, cô thật sự thương cho cậu nhóc mới lớn, bèn thôi trêu chọc, dứt khoát đồng ý với cậu.
Cậu nhóc bắt cho cô chiếc taxi, còn cẩn thận xem kỹ số xe và tên tài xế. Chờ tới khi chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Mộ Mai ngồi bên trong mới quay đầu lại, vui vẻ nhìn đám con trai đang vô cùng kích động mà quên cả xin số điện thoại kia.
***
Sau khi nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp từ phòng bảo vệ khu nhà mình ở gọi đến, không biết Triệu Cẩm Thư nghĩ ngợi thế nào, chợt đưa lời mời Liễu Tử Thanh về nhà mình chơi.
Cô gái này đã làm việc cùng anh gần ba năm, người trong phòng thiết kế đều biết cô ấy có ý với anh. Bỗng nhiên nhận được đề nghị này, Liễu Tử Thanh đỏ mặt ngại ngùng, nhanh chóng nhận lời.
Viện nghiên cứu cách nhà trọ của anh không xa, chỉ đi bộ khoảng mười mấy phút là tới. Khi hai người họ về đến nhà thì đã hơn tám giờ rồi.
Liễu Tử Thanh là một cô gái thông minh đúng mực, biết khơi gợi đề tài trò chuyện. Bởi vì đều từng du học tại Anh và làm cùng ngành nên họ có rất nhiều chủ đề chung, dọc đường về nhà gần như hai người nói chuyện không dứt.
Thế nhưng sau khi về đến nhà, Triệu Cẩm Thư lại đứng một mình trước cửa sổ hơn một giờ đồng hồ, chỉ chừa cho cô ấy một bóng lưng cô quạnh. Liễu Tử Thanh rón rén đi đến phía sau anh, lấy dũng khí gọi: "Cẩm Thư..."
Triệu Cẩm Thư quay đầu, vẻ mặt mờ mịt khôn tả khiến Liễu Tử Thanh càng lúng túng hơn: "Sau này em có thể gọi anh là Cẩm Thư mỗi khi tan làm không?"
Dường như anh không nghe rõ lời cô, Liễu Tử Thanh cố gắng xua tan nỗi ngại ngùng, cất lời lần nữa: "Ừm... Triệu..."
"Có thể, dĩ nhiên có thể!" Dường như bấy giờ Triệu Cẩm Thư mới hiểu câu nói của cô, áy náy nở nụ cười thân thiện hết mức.
Nụ cười của anh như ánh sáng soi đường chỉ lối, khích lệ người khác dũng cảm. Liễu Tử Thanh bước đến bên cửa sổ, đứng sóng vai với anh: "Ngoài cửa sổ có gì thu hút anh à?"
"Có, anh đang xem thử ngoài kia có trộm không?"
Vào lúc mười giờ đêm, Lâm Mộ Mai đứng dưới cột đèn bên kia đường, vừa nhìn về ô cửa sổ màu xanh lục vừa uống một hớp rượu nhỏ, ngốc nghếch lẩm bẩm từ biệt: "Anh Cẩm Thư thân mến, mấy ngày nữa khi anh thấy được lá thư nằm trong hộp thư nhà anh, chắc hẳn anh tức giận lắm nhỉ? Anh nhìn đi, Lâm Mộ Mai lại khiến anh thất vọng rồi. Ngoại trừ tham lam ra, em còn có thêm rất nhiều thói xấu, ngay cả việc chạy trốn em cũng học được rồi."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâm Mộ Mai
Loan
Lâm Mộ Mai - Loan
https://isach.info/story.php?story=lam_mo_mai__loan